Toàn Dân Mô Phỏng: Ta Nghịch Thiên Cải Mệnh

Chương 229: Hai thế giới: Mới ván khuôn, chúc phúc các đại lão Nguyên Tiêu vui sướng, một người làm một cái Kim Nguyên Bảo.

Chương 229: Hai thế giới: Ván khuôn mới, chúc các đại lão Nguyên Tiêu vui vẻ, mỗi người làm một cái Kim Nguyên Bảo.
« Lần đầu tử vong, ván khuôn nhân vật mở ra! » « Ván khuôn nhân vật -- Pháo hôi. » « Thể chất: Thiên phú thân thể! » « Kỹ năng: Võ đạo không trọn vẹn » « Đánh giá: Ngươi là một tên pháo hôi có thể chất đặc thù. »
Vương Quyền: ...
Cái ván khuôn này thật kỳ quái.
Một giây tiếp theo: Ý thức xoay tròn.
Hắn mở mắt lần nữa, thông tin cập nhật:
« Bối cảnh 1 -- Lịch sử bi thảm của tốt thí nơi biên tái! » « Sự kiện -- Thân là một tiểu binh biên tái, ba ngày sau, ngươi sẽ chết trận sa trường. » « Trong thời gian ở đây, những tai nạn ngoài ý muốn khác cũng sẽ dẫn đến cái chết. » « Tử vong ở thế giới này sẽ đánh mất một phần mười ký ức. »
Lần này, hắn không xuất hiện trong căn lều nát.
Mà là xuất hiện giữa đám người.
Trong tay hắn đang cầm một cái bánh ngô.
Lúc này: Cách đó không xa, một gã đại hán, vác Lang Nha Bổng, xông vào một cái trướng bồng, gầm lớn: "Nhị Cẩu, lăn ra đây!"
"Chuẩn bị chiến đấu!"
Vương Quyền có cảm giác quen thuộc.
Một giây tiếp theo: Trong lều, một tên pháo hôi bước ra. Tên pháo hôi máu me đầy mặt.
Hắn xoa bụng, mang theo phá đao, đi tới: "Cho ta ăn."
Vương Quyền cau mày, hắn buột miệng nói: "Muốn ăn? Thì cướp lấy!"
Nói xong câu này. Sắc mặt hắn đại biến.
Bởi vì, hắn cảm thấy cảnh này thật sự quá quen thuộc. Trước lần tử vong trước, chính mình đã nói như vậy với một tên lưu dân.
Tên lưu dân kia cũng trả lời như vậy.
Lần này... thì ngược lại.
"Tên pháo hôi này, lại biết vung đao chém ta?"
Một giây tiếp theo: Tên pháo hôi đối diện Vương Quyền vung đao bổ về phía yết hầu hắn.
Thanh đao kia tốc độ cực nhanh.
Tựa như cuồng phong.
Thủ pháp và chiêu thức này chính là cái mà chính mình đã thi triển trước đây.
Vương Quyền giao thủ với tên lưu dân mà lần trước mình nhập vào. Song phương chém giết.
Vương Quyền phát hiện: Thủ đoạn mà tên lưu dân này sử dụng, tất cả đều là những gì hắn đã thể hiện lần trước.
Những gì hắn chưa thể hiện, đối phương cũng không học được.
"Thế giới này thú vị đây."
Vương Quyền cười rồi.
Thế giới này lại đang lén lút sao chép năng lực của mình.
Không đúng: Phải là quang minh chính đại sao chép mới phải.
"Nếu có một ngày, ta thể hiện toàn bộ năng lực."
"Thế giới này liệu có sao chép ra một cái giống hệt ta không?"
Vương Quyền suy nghĩ.
Rầm!
Hắn một cước đạp lăn tên pháo hôi.
"Theo ta, có cái ăn." Tên lưu dân kia gật đầu.
Vương Quyền hài lòng.
"Theo ta chém người, kẻ nào có bánh ngô thì chém chết kẻ đó." Tên lưu dân đời trước gật đầu.
Hắn như chó dữ, lao vào đám người, vung đao chém giết.
Vương Quyền cũng làm như vậy.
Rất nhanh: Hai người bổ chém hơn mười người, cướp được hơn mười cái bánh ngô.
Răng rắc!
Răng rắc!
Vương Quyền ăn hơn một nửa.
Tên lưu dân đời trước ăn gần một nửa.
Hai người đồng thời vận dụng thủ đoạn võ đạo, tiêu hóa bánh ngô, tăng cường thực lực.
Rất nhanh: Vương Quyền cảm thấy mình còn mạnh hơn so với đời trước.
Lúc này: Tiếng vó ngựa vang lên. Trọng Kỵ Binh xuất hiện. Chuẩn bị chiến đấu.
Cảnh tiếp theo giống hệt như đời trước.
Điểm khác biệt duy nhất là: Bên người Vương Quyền tập hợp được nhiều pháo hôi cường tráng hơn.
Trên chiến trường, cũng chém giết được nhiều đối thủ hơn.
Bởi vì: Sau khi ván khuôn xuất hiện, Vương Quyền phát hiện chỉ cần chém người là có thể nhận được Năng Lượng Điểm.
Thiêu đốt Năng Lượng Điểm có thể khôi phục thiên phú.
Thậm chí có thể mạnh mẽ thôi diễn võ đạo không trọn vẹn.
"Thế giới thú vị."
Buổi tối, Vương Quyền một mình độc chiếm hai giỏ bánh ngô.
Tên pháo hôi đời trước chiếm lấy một giỏ.
Vương Quyền điên cuồng ăn bánh ngô, cũng điên cuồng đọc sách để bổ sung ký ức.
Tên pháo hôi đời một lại gần quan sát.
"Quyền ca, đây là cái gì?"
Vương Quyền trong lòng khẽ động: "Ta trải qua tử vong, có thể dùng ký ức ô nhiễm thế giới."
"Vậy thì... ta cho người thường xem thử xem có hiệu quả không?"
Hắn cười thần bí: "Đây là đồ tốt."
Hắn mặc kệ tên pháo hôi đời một nghiên cứu.
Một giờ... ba giờ... năm giờ... Vương Quyền bổ sung xong ký ức.
Lần này tử vong, chỉ mất đi ký ức rác rưởi, sẽ không mất đi ký ức quan trọng.
Lúc này: Vương Quyền mang theo Pháo Hôi số một, lặng lẽ rời khỏi doanh trướng, chạy đến sát rìa doanh địa.
"Nơi này hẳn là không có kỵ binh địch chứ!"
Một giây tiếp theo: Vút! Mũi tên rít gào.
Vương Quyền né tránh.
Pháo Hôi số một bị bắn chết thành nhím.
Một giây tiếp theo: Thiết kỵ vô biên vô tận gầm thét lao đến.
Vương Quyền: ... . . Bất ngờ!
Trong chốc lát: Ý thức Vương Quyền xoay tròn.
Hắn biến thành một tên pháo hôi cầm bánh ngô.
« Bối cảnh 1 -- Lịch sử bi thảm của tốt thí... »
Vương Quyền không nói gì.
Không lâu sau, có đại hán gọi tên pháo hôi đời một.
Sau đó pháo hôi đời một và pháo hôi đời hai xảy ra xung đột.
Hai người hòa giải.
Sau đó liên thủ đánh giết những tên pháo hôi cầm bánh ngô.
Vương Quyền nhìn bánh ngô trong tay mình, ba miếng đã ăn xong.
Sau đó: Hắn xông lên, trấn áp pháo hôi đời một và đời hai.
Tiếp đó, hắn dùng tốc độ nhanh hơn cướp đoạt nhiều bánh ngô hơn.
Buổi tối, gom đủ một phần mười ký ức.
Vương Quyền dẫn dắt đời một và đời hai, thăm dò một phương hướng khác.
Tên rơi như mưa: Pháo hôi đời một thành nhím.
Vương Quyền và pháo hôi đời hai chống trả kỵ binh.
Chết!
Chuyển sinh -- Làm lại.
Vương Quyền đời thứ tư, mang theo ba tên pháo hôi, đào một cái hố rồi trốn vào.
Kỵ binh xung phong.
Hầm sụp đổ.
Chết!
Chuyển sinh -- Làm lại!
Vương Quyền đời thứ năm, mang theo bốn tên pháo hôi, đào một cái hầm sâu hơn.
Kỵ binh xung phong!
Hầm không sập.
Vương Quyền vui mừng.
Kết quả, kỵ binh phóng hỏa, lửa cháy lan ngược vào hầm.
Chết!
Chuyển sinh -- Làm lại!
Vương Quyền đời thứ sáu, tiếp tục đào hố.
Lần này hầm càng sâu, còn làm biện pháp thông gió chống phóng hỏa.
Ầm! Tiếng chiến mã vang rền!
Trong hầm, Vương Quyền vững như núi.
Lửa dữ thiêu đốt: Trong hầm, Vương Quyền vẫn ung dung tự tại.
Hồi lâu sau: Vương Quyền mang theo năm tên tiểu đệ, bò ra khỏi hố.
Trên doanh địa: Có pháo hôi đang thu dọn thi thể.
Vương Quyền mang theo năm tên tiểu đệ, lặng lẽ không tiếng động trà trộn vào đó.
"Cuối cùng cũng qua được ngày đầu tiên." Vương Quyền thở dài.
Có tiểu đệ giúp đỡ. Vương Quyền trở nên lười biếng.
Hắn dành thời gian tu luyện, xem trầm luân thư.
Sau mấy lần tử vong, các tiểu đệ ngày càng mạnh.
Vương Quyền phát hiện: Muốn tiếp tục sống sót, biện pháp duy nhất là: Tăng cường thực lực đồng thời, không thể tăng lên quá cao.
Nếu như một lần tăng lên quá cao: Lần sau quay lại, thời gian gấp gáp, độ khó để tăng lên lần nữa càng cao hơn.
Làm giảm thời gian đọc sách của hắn.
Thậm chí có khả năng không thể gom đủ ký ức tử vong.
Nhưng mà: "Ta nắm giữ rất nhiều hệ thống siêu phàm."
"Tùy tiện làm chút gì đó là có thể đánh bại bản thân mình trước kia rồi."
Vương Quyền tổng kết và nhận ra.
Lúc này: Có người thấy hắn lười biếng, ở một bên lẩm bẩm vài câu.
Một giây tiếp theo: Nhóm pháo hôi mấy đời, xông lên, loạn đao chém chết đối phương.
Tiện tay ném hắn lên xe kéo.
Như vậy: Những tên pháo hôi còn lại không dám nói gì thêm nữa.
Dọn dẹp xong chiến trường. Đã là buổi tối.
Vương Quyền lại chiếm đoạt rất nhiều bánh ngô, các tiểu đệ cũng vậy.
Đêm khuya: Vương Quyền điên cuồng tiêu hao lực lượng, nâng cao thực lực bản thân.
Sáng sớm: Thực lực của hắn đã tăng lên mấy lần.
Hắn mang theo các tiểu đệ, thu thập vũ khí hoàn hảo của đám pháo hôi.
Sau đó trang bị cho những tên pháo hôi cường tráng còn lại.
Vương Quyền tổ kiến đội thân binh của mình.
Tiếng kèn vang lên, đội ngũ lại ra chiến trường.
Lần này: Vương Quyền quyết định thực hiện một kế hoạch mới: Trốn khỏi chiến trường.
Trên chiến trường, hắn mang theo các tiểu đệ, nhanh chóng đột kích.
Tìm kiếm nơi phòng thủ yếu ớt, mạnh mẽ phá vây.
Sau đó: Hắn mang theo các tiểu đệ, điên cuồng chạy về phía xa.
Trên chiến trường: Hai đại quân nhìn nhau.
"Ồ, đám pháo hôi lại học được cách chạy trốn rồi à?"
"Phái một tiểu đội ra truy sát bọn họ."
Ầm! Ầm! Tiếng chiến mã vang rền.
Hơn một trăm kỵ binh gầm thét lao đến.
Đám pháo hôi hoảng sợ bất an.
Vương Quyền mặt giận tím: "Tất cả tỉnh táo lại cho lão tử, giết bọn họ!"
Chỉ hơn trăm tên kỵ binh thôi mà.
Hiện tại, cho dù chỉ một mình hắn cũng có thể ung dung giết sạch bọn họ.
Mấy phút sau: Kỵ binh đuổi theo.
Vương Quyền nói với các tiểu đệ: "Chém người!"
Ào ào! Đám người xông lên.
Loảng xoảng, chống trả đám kỵ binh.
Chỉ trong mấy giây ngắn ngủi: Kỵ binh tổn thất một nửa.
Hơn một nghìn pháo hôi, tổn thất chỉ còn hơn trăm người.
Vương Quyền mang theo năm tên tiểu đệ, cướp đoạt chiến mã, giết những kẻ còn lại.
Sau đó: Vương Quyền nói với các tiểu đệ: "Ba ngươi đoạn hậu, hai ngươi theo ta đi!"
Các tiểu đệ ngơ ngác.
Tất cả mọi người đều không muốn chết. Tại sao phải đoạn hậu cho ngươi?
Bọn họ leo lên chiến mã, co cẳng chạy.
Vương Quyền cũng tìm một con chiến mã, co cẳng chạy trốn.
Đại quân phẫn nộ.
Lại có tiểu đội kỵ binh truy sát đến.
Những tên pháo hôi còn sót lại lập tức bị trảm sát không còn một mống.
Các tiểu đệ cũng bị truy sát.
Cũng may sơn lâm không xa.
Vương Quyền dùng bí pháp thúc ngựa.
Một giây tiếp theo: Máu trong cơ thể chiến mã thiêu đốt, bộc phát tốc độ gấp mấy lần, lao đầu vào trong sơn lâm.
Tiến vào sơn lâm, cảm giác an toàn bao trùm.
Vương Quyền cười rồi.
Hắn ở trong sơn lâm, phóng mắt nhìn đám kỵ binh kia.
Các kỵ binh phẫn nộ, bọn họ ném Đoản Mâu:
Một giây tiếp theo: Ầm! Ầm! Từng cây đại thụ ầm ầm vỡ nát.
Vương Quyền kinh ngạc.
Điều này không khoa học chút nào!
Đám kỵ binh vừa rồi rõ ràng rất yếu.
Một đao là có thể chém giết.
Vì sao bây giờ ném Đoản Mâu uy lực lại lớn như vậy?
Vương Quyền chạy sâu hơn vào sơn lâm để tránh né.
Hắn vừa nhảy ra sau một tảng đá lớn, một cây Đoản Mâu đã gào thét lao đến.
Ầm! Tảng đá lớn nổ tung. Đoản Mâu xé rách thân thể hắn.
Thông tin cập nhật: Vương Quyền —— Chết!
« Phát hiện ván khuôn mới! » « Đang tải... » « Đang dung hợp thể chất thiên phú! » Vương Quyền: .
Bạn cần đăng nhập để bình luận