Thông U Tiểu Nho Tiên

Chương 59: Cái kia thuyền nhỏ

Chương 59: Chiếc thuyền nhỏ
"Thiếu gia..."
"Ta muốn ăn đùi gà..." Tiểu nha đầu lau đi nước mắt trên mặt, cười nói.
Tựa như... vừa rồi cái gì cũng đều không nghe được...
"Được..."
Tô Mặc chậm rãi đi qua, nắm lấy bàn tay nhỏ bé của tiểu nha đầu, trên mặt nở nụ cười.
"Thiếu gia dẫn ngươi đi mua..."
Tựa như... vừa rồi chưa từng nói những lời kia...
Một lớn một nhỏ, hai người nắm tay nhau đi xuống chân núi.
Ngày hôm đó... tựa hồ không có bất cứ chuyện gì phát sinh.
Chỉ là một tiểu nha đầu tham ăn tìm được vị thiếu gia đã học xong khóa của mình, nằng nặc đòi ăn đùi gà.
Mà vị thiếu gia áo trắng nhẹ nhàng kia, không nỡ để tiểu nha đầu ầm ĩ, liền dẫn tiểu nha đầu nhà mình đi vào trong thành...
Tiểu nha đầu trên mặt mang theo ý cười, Tô Mặc trên mặt cũng mang theo ý cười!
Chỉ là bước chân không còn vô tư vô lự như trước kia...
Mấy người phía sau nhìn hai thân ảnh một lớn một nhỏ sống nương tựa lẫn nhau rời đi, chợt thấy cảnh xuân ngày hôm đó thật khó coi, thậm chí có chút thê lương.
Trên ngọn cây, trong một tổ chim, có con chim chóc dường như bị cơn gió mát ngày xuân thổi tới làm cho giật mình tỉnh giấc, thò đầu ra, nhìn thấy hai bóng người đi xuống chân núi.
Ánh mắt chim chóc lộ ra vẻ mờ mịt, lắc lắc đầu rụt về trong tổ, đầu tựa vào dưới cánh, dần dần lại ngủ thiếp đi.
Nó không hiểu... vì sao hai người kia không ở nơi này, vẫn là ý lạnh bức người trong ngày xuân, thật tốt chờ đợi trong tổ ấm áp.
Nó không hiểu... hai người vì sao nhất định phải đi, vì sao lại đi chậm chạp như vậy...
"Thiếu gia, cõng ta..." Tiểu nha đầu ngẩng đầu, nhìn Tô Mặc, tựa hồ đi không nổi nữa.
Tô Mặc sờ lên đỉnh đầu tiểu nha đầu, làm rối tung mái tóc của nàng, hài lòng cười cười, rồi mới ngồi xổm xuống, cõng tiểu nha đầu lên.
Tiếng thở dài trầm muộn kia, không có người nghe được.
Tiểu nha đầu bĩu môi, tựa hồ vẫn không thích thiếu gia làm rối tung tóc của nàng, bất quá... cũng không có kháng cự.
Nàng... cho tới bây giờ cũng không có kháng cự qua!
Tô Mặc nói cái gì... chính là cái đó!
"Thiếu gia." Tiểu nha đầu gọi, nàng rất thích gọi như vậy.
Nàng chỉ nhớ rõ những chuyện liên quan đến thiếu gia, hai chữ "thiếu gia" là những lời nàng nói nhiều nhất mỗi ngày.
"Ân?" Tô Mặc quay đầu lại, nhìn tiểu nha đầu nét mặt tươi cười như hoa ở sau lưng.
"Nha đầu có nặng không?" Tiểu nha đầu hỏi.
"Nặng!" Tô Mặc nhấc tiểu nha đầu trên lưng lên một chút.
"Vậy thiếu gia còn cõng được không?" Tiểu nha đầu nghiêng đầu hỏi.
"Nha đầu cho dù có lớn thành một con lợn, thiếu gia ta cũng cõng được!" Tô Mặc nói, tiếp tục đi xuống núi.
"Đáng ghét, thiếu gia mới biến thành heo!" Tiểu nha đầu không vui, bĩu môi, tựa hồ không hài lòng với miêu tả của thiếu gia, vô cùng không hài lòng!
"Thiếu gia biến thành heo cũng cõng nha đầu!" Tô Mặc cười cười.
"Vậy... thiếu gia cõng nha đầu cả đời có được không?"
"Được! Chờ sau này thiếu gia trở thành Nho đạo cao thủ, sẽ cõng nha đầu quét ngang thiên hạ!"
"Được! Vậy chúng ta hứa rồi nhé!" Tiểu nha đầu ghé vào sau lưng Tô Mặc, nghiêng đầu áp sát vào lưng hắn.
Như vậy, thiếu gia sẽ không nhìn thấy nàng rơi nước mắt...
Chỉ là nàng lại không biết... những giọt nước mắt kia đã thấm ướt nho áo sau lưng Tô Mặc, rơi vào trong lòng hắn...
"Chờ sau này thiếu gia trở thành Nho đạo cao thủ, sẽ cõng nha đầu quét ngang thiên hạ!"
Ánh mắt mong đợi và tiếc nuối vô cùng của nha đầu, Tô Mặc không nhìn thấy...
Lại biết!
Từng tiếng chim hót vang vọng, tựa hồ muốn đánh thức núi rừng đang say ngủ này.
Con đường từ thư viện xuống chân núi vẫn là con đường ban đầu, chỉ là đường này...
Thì ra...
Xuống núi so với lên núi còn khó đi hơn...
Trong thành nhộn nhịp, tiếng người ồn ã.
Tiểu phiến bày hàng, lữ khách bước đi.
"A a a mứt quả!" Tiểu nha đầu bỗng nhiên chỉ vào một chỗ, kêu lên.
Tiểu phiến bán mứt quả nhìn Tô Mặc cõng tiểu nha đầu, lập tức xông tới: "Vị tiểu thiếu gia này muốn mua cho vị tiểu tiểu thư này một xâu không?"
"Là nha hoàn!" Tiểu nha đầu ở trên lưng Tô Mặc đính chính.
Tiểu phiến sững sờ, tựa hồ không hiểu vì sao lại có vị thiếu gia nào lại cõng nha hoàn nhà mình...
Tô Mặc quay đầu lại sờ lên đầu tiểu nha đầu, lại nhìn về phía tiểu phiến nói: "Cho ta lấy một xâu!"
"Hai xâu! Hai xâu!" Tiểu nha đầu đính chính.
Tiểu phiến nhìn về phía Tô Mặc, dường như đang chờ ý tứ của hắn.
Tô Mặc cười cười: "Vậy lấy hai xâu!"
"Được rồi!" Tiểu phiến vui vẻ đưa hai xâu mứt quả đến trong tay Tô Mặc.
Tô Mặc đưa cho tiểu nha đầu sau lưng, tiểu nha đầu lại chỉ cầm một xâu...
Chờ Tô Mặc trả tiền rời đi.
Tiểu phiến cúi đầu bỏ tiền đồng vào trong ngực, đột nhiên cảm thấy vị tiểu thiếu gia này có chút quen mắt, đang suy nghĩ thì bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn về phía hai người Tô Mặc rời đi, lẩm bẩm:
"Đó là... Tô trạng nguyên!"
Tiểu phiến nhẹ nhàng đặt mứt quả sang một bên, phủi sạch bụi đất trên người, chậm rãi quỳ trên mặt đất, hướng về phía Tô Mặc rời đi, cúi lạy thật sâu...
Hôm đó... hư ảnh trên hư không của hoàng cung, có một đạo chính là thê tử của hắn!
Chuyện ở thành tây, chuyện ở trong cung, đã đủ rõ ràng...
Bọn hắn biết, vị thư sinh yếu đuối vì những người phàm tục như bọn hắn mà đối kháng với tiên tu quý tộc chính là Tô trạng nguyên!
Trong cung dán ra Kim Bảng, trên đó có bức họa của Tô Mặc.
Bọn hắn biết, Tô trạng nguyên chính là vị thiếu niên mặc áo trắng, chiếu rọi ngày xuân, Tô Mặc!
Vì thế nhân ôm chi lấy tâm, thế nhân trả lại chi lấy tình!
Tô Mặc cõng tiểu nha đầu, dường như không có mục đích, chỉ là mang theo tiểu nha đầu đi dạo.
Mua đùi gà, mứt quả mà tiểu nha đầu muốn ăn... cứ vừa đi dạo vừa mua, như muốn đem tất cả những đồ vật mà tiểu nha đầu thích đều mua hết!
Tô Mặc cõng tiểu nha đầu đi dạo qua mấy con phố, vô số người nhận ra người đang cõng nha hoàn nhà mình chính là đương triều Tô trạng nguyên!
Trong ánh mắt mọi người nhìn về phía hai thân ảnh nhỏ bé kia, tràn đầy kính yêu!
Suốt một ngày, Tô Mặc không hề cảm thấy mệt mỏi, tiểu nha đầu trong tay cũng xách đầy đủ loại đồ ăn thức uống.
"Thiếu gia, chúng ta trở về chiếc thuyền nhỏ ở họa phường của chúng ta đi!" Tiểu nha đầu nói.
"Được!" Tô Mặc ngoan ngoãn nghe theo.
Hắn đối với tiểu nha đầu... luôn luôn nghe lời!
Chỉ là... không biết chiếc thuyền kia có còn ở đó hay không...
Hai người trở lại bờ sông quen thuộc, chiếc thuyền hoa nhỏ nhắn lẳng lặng đậu ở cạnh bờ, dây thừng buộc thuyền dường như cũng vừa mới được người ta gia cố lại.
Con đường nhỏ dẫn lên thuyền cũng được người ta quét dọn!
Giống như là đang chờ hai huynh muội Tô Mặc... về nhà.
Tô Mặc quay đầu nhìn lại, trong đám người, mấy nụ cười thiện ý đặc biệt rực rỡ!
Ngươi xem... lòng người này không chỉ có hiểm ác, mà còn có ôn nhu!
Người phàm tục cũng biết, ai đối với họ là chân tâm thật ý.
Bọn hắn cũng biết, vì thế nhân ôm củi giả, không thể để hắn c·h·ết cóng trong bão tuyết!
Bọn hắn biết, đây là nhà của Tô trạng nguyên và tiểu nha hoàn của hắn...
Bạn cần đăng nhập để bình luận