Thông U Tiểu Nho Tiên
Chương 112: Nhân gian Đế Vương
**Chương 112: Nhân Gian Đế Vương**
Thái tử ngàn dặm đơn độc một ngựa, một đường bôn ba trở về Hoàng thành.
"Thái tử, bệ hạ, người... thời gian không còn nhiều..." Mấy vị thái y quỳ gối trong tẩm cung của hoàng đế, nhìn thấy Thái tử trở về, một thái y lớn tuổi nhìn Thái tử, thở dài một hơi thật sâu.
"Bệ hạ, người... vẫn luôn chờ Thái tử..."
Bên cạnh, Bình Nhạc công chúa nhìn đệ đệ trở về, đau lòng lắc đầu.
Phụ hoàng ngã xuống giường bệnh, đệ đệ tang thương quay về. Thời khắc này, bức tường cao hoàng cung nguy nga lộng lẫy kia phảng phất như một chiếc lá che mắt.
Người ở bên trong không nhìn thấy bên ngoài, nhưng người bên ngoài lại có thể thấy rõ bên trong.
Thái tử bừng tỉnh như mộng, chậm rãi từng bước đi đến bên cạnh long sàng.
Hoàng đế sắc mặt trắng bệch, không còn vẻ uy vũ hùng tráng như trước, mà xanh xao vàng vọt nằm ở đó, toàn thân toát lên một cỗ ý suy bại.
"Về... rồi..." Hoàng đế nhìn thấy Thái tử, trong đôi mắt vô thần kia ánh lên một tia thần sắc, nhưng lời nói lại như nỏ mạnh hết đà.
"Trở về rồi!" Thái tử nhẹ nhàng đáp lời.
"Ngộ được... cái gì..." Ánh mắt hoàng đế tan rã, dường như ánh mắt khó mà ngưng kết trên thân Thái tử.
Thái tử khẽ lắc đầu, rồi rơi vào trầm mặc.
Hai cha con này dường như không có quá nhiều lời cần phải trao đổi, tựa hồ tất cả mọi thứ đều thuận theo tự nhiên.
Một người đang chờ một người trở về.
Một người biết người kia đang chờ.
Chờ cái gì?
Chẳng qua là gặp lại một lần mà thôi!
Một bộ váy trắng, khuynh quốc khuynh thành Thái tử phi phiêu dật vào trong điện, nhìn hai cha con kia, trong lòng khẽ nắm chặt đau xót.
"Vân nhi... Hoành Diệc tới..." Ánh mắt hoàng đế chậm rãi khép lại, tựa hồ chuyện vẫn luôn lo lắng đã rơi xuống đất.
Người không còn lý do để chống đỡ...
Thái tử nhìn phụ hoàng rời đi, không hề rơi lệ, mà sững sờ đứng ở nơi đó... Không biết đứng bao lâu.
Từng tiếng than nhẹ, thổi tung gió thu Hoàng thành, lá đỏ trong gió kia, tựa như luân hồi rơi xuống.
Chiếc lá đỏ cuối cùng rồi cũng sẽ rơi xuống đất kia lại không biết mình sẽ yên lặng ở nơi nào, lúc nào.
Năm đó, hoàng đế băng hà...
Thái tử ngồi trước lăng mộ hoàng đế mấy ngày...
Vô hỉ vô bi, chỉ an tĩnh ngồi như vậy, trong thần sắc thậm chí không nhìn ra được sự đau đớn.
Việc này khiến người trong cung hoài nghi, Thái tử đối với hoàng đế không có cảm tình... Trong cung thậm chí còn nổi lên lời đồn đại.
Thái tử phi ở bên cạnh Thái tử bầu bạn ba ngày, thấy Thái tử không nói một lời chỉ ngồi, liền chủ động đứng dậy trở về cung điện Thái tử.
Nàng biết... Đại bi vô lệ.
Nàng cần... đi xử lý những lời đồn đại kia.
Sau khi Thái tử phi rời đi, Bình Nhạc công chúa lại tới bên cạnh Thái tử, cùng Thái tử tĩnh tọa.
Ánh trăng nhô lên, Hoàng Lăng hoàn toàn yên tĩnh.
Thái tử ngước nhìn tinh tú, công chúa yên lặng ở bên cạnh.
"Hoàng tỷ, vì sao ta không cảm thấy bi thương?" Trong một mảnh trầm mặc, Thái tử hỏi.
"Bởi vì, đại thương không buồn!" Bình Nhạc chậm rãi trả lời.
Thái tử cúi đầu, nhìn bia mộ của phụ thân, trầm mặc không nói.
Bình Nhạc chậm rãi đứng dậy, nhìn bia mộ hoàng đế, thần sắc đau khổ.
Hoàng đế cũng là phụ thân của nàng, sao nàng không bi thương... Nhưng nàng theo tu kiếm, sớm đã kiên nghị vô cùng, vui buồn không lộ ra ngoài.
Nhưng Thái tử và nàng không giống nhau, Thái tử từ nhỏ đã ôn tồn lễ độ, nho nhã hiền hòa.
Thái tử... không phải người cứng cỏi.
"Trở về đi..." Bình Nhạc nhẹ nhàng nói, "Ngươi Thái tử phi, ngươi cũng nên đi gặp."
Thái tử chậm rãi lắc đầu, "Ta lại bồi phụ hoàng một lát."
"Được..." Bình Nhạc thở dài, tiếp tục nói: "Ngày mai là đại điển đăng cơ của ngươi, đừng đến muộn."
Thái tử gật đầu, dựa vào bia lăng trông coi mà ngồi.
Bình Nhạc lắc đầu, cất bước rời đi.
Đêm đó, Thái tử vẫn ngồi bất động cả đêm trước Hoàng Lăng.
Năm này, Dân An kế thừa hoàng vị.
Năm này, Dân An tuân theo di nguyện của Tiên Hoàng, sắc phong Vân Tuyết làm hoàng hậu.
...
Dân An ngồi trên cao hoàng vị, lắng nghe văn võ bá quan can gián, vẫn như cũ nho nhã, trong hơi thở dần dần có chút ý Đế Vương.
"Bệ hạ, Bắc Nguyên xâm phạm biên giới, Bắc Nguyên chi chủ tự mình dẫn binh 30 vạn, ý đồ xâm phạm lãnh thổ của ta, mong bệ hạ quyết sách." Một quan viên tiến lên bẩm tấu.
Dân An Đế trầm giọng hô: "Úy Trì Lễ, Ti Đồ Cung nghe chỉ."
"Thần tại!" Hai tên võ tướng ra khỏi hàng, hướng Dân An Đế khom người nghe chỉ.
"Trẫm lệnh, Úy Trì Lễ làm Trấn Bắc chủ soái, Ti Đồ Cung làm phó soái, lập tức đi tới Bắc Cảnh nghênh chiến Bắc Nguyên, có vấn đề gì không?"
"Thần tuân chỉ!" Hai người nhận chỉ lui ra, lập tức ra điện.
Mấy năm nay, bọn hắn đã biết thủ đoạn và quyết sách của vị bệ hạ trẻ tuổi này, không cần nhiều lời, chỉ cần nghe lệnh là được.
Bách quan không một ai dị nghị.
"Ti Đồ Dũng!" Dân An Đế lại hô.
"Thần tại."
"Trẫm lệnh ngươi đi sứ Tây Liêu, tìm kiếm nội tình Tây Liêu, xem có ý định cùng Bắc Nguyên đồng mưu hay không."
"Tuân chỉ!"
"Trương Tiến!"
"Thần tại!"
"Ngươi đi tới Nam Cốc, nói với Nam Cốc quốc chủ, hiệp nghị năm trước tiếp tục!"
"Tuân chỉ!"
"..."
Sau khi từng cái an bài, Dân An Đế tự mình hồi cung, không để cho bất luận kẻ nào đi theo.
Mà là một thân một mình trở về tẩm cung, nhìn thấy hoàng hậu của mình đang viết gì đó.
Xiêm y dài màu trắng tinh che thân thể, da tựa mỡ đông, dáng người mềm mại, tư thái vung bút dường như đạo vận nảy sinh.
Dân An nhìn hoàng hậu kia, nhẹ nhàng thở dài:
"Ngươi đường đường là Vân Tông tông chủ, hà cớ gì phải hạ mình ở trong hoàng cung nho nhỏ này?"
Vân Tuyết nghe vậy quay đầu, nhìn Dân An quật cường lắc đầu, trong khuôn mặt khuynh quốc khuynh thành kia lộ vẻ phức tạp không nói nên lời.
"Ngươi đang tìm chân ngã của ngươi, ta cũng đang tìm chân ngã của ta."
"Chân ngã của ngươi là gì?" Dân An hỏi.
Vân Tuyết nhìn Dân An thật sâu bằng đôi mắt sáng, không nói gì.
...
Cảnh xuân tươi đẹp, năm tháng trôi qua.
Trong nháy mắt, một năm đã trôi qua.
Dân An bước vào trung niên, Vân Tuyết vẫn trẻ trung xinh đẹp.
Hai người vợ chồng hơn mười năm, nhưng chưa từng sinh được con.
Bình Nhạc cũng chưa từng xuất giá, một mực tu kiếm, tựa hồ đối với hôn nhân không có chút hứng thú nào.
Dân An ngồi trên núi giả trong ngự hoa viên, ngóng nhìn tinh tú, đây là nơi hắn thích nhất khi còn nhỏ.
Vật đổi sao dời, dường như cũng không tìm lại được cảm giác năm xưa.
Vân Tuyết cũng ngồi xổm bên cạnh hắn, hơn mười năm nay, ngoại trừ ở trên triều, nàng vẫn luôn đi theo hắn.
"Ngươi... tìm được 'chân ngã' của ngươi chưa?" Dân An chậm rãi hỏi.
Vân Tuyết nhìn gò má hắn, gật đầu rồi lại lắc đầu.
"Năm đó khi ta đi về phía nam, ngươi có phải vẫn luôn theo sau lưng?"
Vân Tuyết gật đầu, chưa từng phủ nhận.
Nàng sau khi cùng Dân An thành thân liền vẫn luôn đi theo sau, rất nhiều nguy hiểm đều là nàng âm thầm giải quyết, tỉ như những tên đạo tặc kia.
"Trở về đi..." Dân An nhẹ giọng nói.
"Về đâu?" Vân Tuyết dịu dàng hỏi.
"Trở về thực tế... trở về... Quỷ Môn!"
Dân An ngóng nhìn bầu trời, nói lời kinh người.
Oanh!
Khí tức của Vân Tuyết vào thời khắc này rung động kịch liệt, rồi trong nháy mắt lại khôi phục bình tĩnh.
"Ngươi... tỉnh lại khi nào?" Vân Tuyết có chút do dự hỏi.
"Vừa tỉnh." Dân An chậm rãi mở miệng, "Ngươi tỉnh lại từ lúc nào... Ninh tiên tử?"
"Ba năm trước!"
"Ngươi đã sớm tỉnh... tại sao không rời đi?"
Ninh Bạch Tuyết vẻ mặt phức tạp nhìn Dân An, chính xác mà nói là Tô Mặc.
Nàng ba năm trước đã thức tỉnh bản thân ý thức, mới phát hiện cuộc sống một đời này, lại chỉ là một giấc mộng hư vô.
Mà trượng phu của mình lại là Tô Mặc khiến chính mình khó mà đối mặt.
Nàng cũng không biết vì sao mình sau khi thức tỉnh lại lựa chọn ở lại. Thời khắc bắt đầu thức tỉnh, nàng đã có thể ra khỏi cửa này, khi giấc mộng tỉnh lại, tự nhiên nên trở về thực tế.
Nhưng nàng vẫn cứ lựa chọn tiếp tục giấc mộng này, có lẽ là bởi vì đối với tình cảm phức tạp vợ chồng với Tô Mặc, có lẽ là tìm kiếm 'chân ngã' hư vô mờ mịt kia?
Trong thế giới của cửa này, mặc dù là huyễn cảnh, nhưng lại giống như thật.
Trong ảo cảnh này, sớm chiều ở chung hơn mười năm với Tô Mặc, ân oán tình thù kia sớm đã rối rắm khó gỡ.
"Trở về đi!" Tô Mặc than nhẹ.
Ninh Bạch Tuyết nhìn Tô Mặc thật sâu, rồi chậm rãi gật đầu, cơ thể tiêu tan, ý thức trở về Thần Vực Quỷ Môn.
Này phương...
Duyên diệt.
Thái tử ngàn dặm đơn độc một ngựa, một đường bôn ba trở về Hoàng thành.
"Thái tử, bệ hạ, người... thời gian không còn nhiều..." Mấy vị thái y quỳ gối trong tẩm cung của hoàng đế, nhìn thấy Thái tử trở về, một thái y lớn tuổi nhìn Thái tử, thở dài một hơi thật sâu.
"Bệ hạ, người... vẫn luôn chờ Thái tử..."
Bên cạnh, Bình Nhạc công chúa nhìn đệ đệ trở về, đau lòng lắc đầu.
Phụ hoàng ngã xuống giường bệnh, đệ đệ tang thương quay về. Thời khắc này, bức tường cao hoàng cung nguy nga lộng lẫy kia phảng phất như một chiếc lá che mắt.
Người ở bên trong không nhìn thấy bên ngoài, nhưng người bên ngoài lại có thể thấy rõ bên trong.
Thái tử bừng tỉnh như mộng, chậm rãi từng bước đi đến bên cạnh long sàng.
Hoàng đế sắc mặt trắng bệch, không còn vẻ uy vũ hùng tráng như trước, mà xanh xao vàng vọt nằm ở đó, toàn thân toát lên một cỗ ý suy bại.
"Về... rồi..." Hoàng đế nhìn thấy Thái tử, trong đôi mắt vô thần kia ánh lên một tia thần sắc, nhưng lời nói lại như nỏ mạnh hết đà.
"Trở về rồi!" Thái tử nhẹ nhàng đáp lời.
"Ngộ được... cái gì..." Ánh mắt hoàng đế tan rã, dường như ánh mắt khó mà ngưng kết trên thân Thái tử.
Thái tử khẽ lắc đầu, rồi rơi vào trầm mặc.
Hai cha con này dường như không có quá nhiều lời cần phải trao đổi, tựa hồ tất cả mọi thứ đều thuận theo tự nhiên.
Một người đang chờ một người trở về.
Một người biết người kia đang chờ.
Chờ cái gì?
Chẳng qua là gặp lại một lần mà thôi!
Một bộ váy trắng, khuynh quốc khuynh thành Thái tử phi phiêu dật vào trong điện, nhìn hai cha con kia, trong lòng khẽ nắm chặt đau xót.
"Vân nhi... Hoành Diệc tới..." Ánh mắt hoàng đế chậm rãi khép lại, tựa hồ chuyện vẫn luôn lo lắng đã rơi xuống đất.
Người không còn lý do để chống đỡ...
Thái tử nhìn phụ hoàng rời đi, không hề rơi lệ, mà sững sờ đứng ở nơi đó... Không biết đứng bao lâu.
Từng tiếng than nhẹ, thổi tung gió thu Hoàng thành, lá đỏ trong gió kia, tựa như luân hồi rơi xuống.
Chiếc lá đỏ cuối cùng rồi cũng sẽ rơi xuống đất kia lại không biết mình sẽ yên lặng ở nơi nào, lúc nào.
Năm đó, hoàng đế băng hà...
Thái tử ngồi trước lăng mộ hoàng đế mấy ngày...
Vô hỉ vô bi, chỉ an tĩnh ngồi như vậy, trong thần sắc thậm chí không nhìn ra được sự đau đớn.
Việc này khiến người trong cung hoài nghi, Thái tử đối với hoàng đế không có cảm tình... Trong cung thậm chí còn nổi lên lời đồn đại.
Thái tử phi ở bên cạnh Thái tử bầu bạn ba ngày, thấy Thái tử không nói một lời chỉ ngồi, liền chủ động đứng dậy trở về cung điện Thái tử.
Nàng biết... Đại bi vô lệ.
Nàng cần... đi xử lý những lời đồn đại kia.
Sau khi Thái tử phi rời đi, Bình Nhạc công chúa lại tới bên cạnh Thái tử, cùng Thái tử tĩnh tọa.
Ánh trăng nhô lên, Hoàng Lăng hoàn toàn yên tĩnh.
Thái tử ngước nhìn tinh tú, công chúa yên lặng ở bên cạnh.
"Hoàng tỷ, vì sao ta không cảm thấy bi thương?" Trong một mảnh trầm mặc, Thái tử hỏi.
"Bởi vì, đại thương không buồn!" Bình Nhạc chậm rãi trả lời.
Thái tử cúi đầu, nhìn bia mộ của phụ thân, trầm mặc không nói.
Bình Nhạc chậm rãi đứng dậy, nhìn bia mộ hoàng đế, thần sắc đau khổ.
Hoàng đế cũng là phụ thân của nàng, sao nàng không bi thương... Nhưng nàng theo tu kiếm, sớm đã kiên nghị vô cùng, vui buồn không lộ ra ngoài.
Nhưng Thái tử và nàng không giống nhau, Thái tử từ nhỏ đã ôn tồn lễ độ, nho nhã hiền hòa.
Thái tử... không phải người cứng cỏi.
"Trở về đi..." Bình Nhạc nhẹ nhàng nói, "Ngươi Thái tử phi, ngươi cũng nên đi gặp."
Thái tử chậm rãi lắc đầu, "Ta lại bồi phụ hoàng một lát."
"Được..." Bình Nhạc thở dài, tiếp tục nói: "Ngày mai là đại điển đăng cơ của ngươi, đừng đến muộn."
Thái tử gật đầu, dựa vào bia lăng trông coi mà ngồi.
Bình Nhạc lắc đầu, cất bước rời đi.
Đêm đó, Thái tử vẫn ngồi bất động cả đêm trước Hoàng Lăng.
Năm này, Dân An kế thừa hoàng vị.
Năm này, Dân An tuân theo di nguyện của Tiên Hoàng, sắc phong Vân Tuyết làm hoàng hậu.
...
Dân An ngồi trên cao hoàng vị, lắng nghe văn võ bá quan can gián, vẫn như cũ nho nhã, trong hơi thở dần dần có chút ý Đế Vương.
"Bệ hạ, Bắc Nguyên xâm phạm biên giới, Bắc Nguyên chi chủ tự mình dẫn binh 30 vạn, ý đồ xâm phạm lãnh thổ của ta, mong bệ hạ quyết sách." Một quan viên tiến lên bẩm tấu.
Dân An Đế trầm giọng hô: "Úy Trì Lễ, Ti Đồ Cung nghe chỉ."
"Thần tại!" Hai tên võ tướng ra khỏi hàng, hướng Dân An Đế khom người nghe chỉ.
"Trẫm lệnh, Úy Trì Lễ làm Trấn Bắc chủ soái, Ti Đồ Cung làm phó soái, lập tức đi tới Bắc Cảnh nghênh chiến Bắc Nguyên, có vấn đề gì không?"
"Thần tuân chỉ!" Hai người nhận chỉ lui ra, lập tức ra điện.
Mấy năm nay, bọn hắn đã biết thủ đoạn và quyết sách của vị bệ hạ trẻ tuổi này, không cần nhiều lời, chỉ cần nghe lệnh là được.
Bách quan không một ai dị nghị.
"Ti Đồ Dũng!" Dân An Đế lại hô.
"Thần tại."
"Trẫm lệnh ngươi đi sứ Tây Liêu, tìm kiếm nội tình Tây Liêu, xem có ý định cùng Bắc Nguyên đồng mưu hay không."
"Tuân chỉ!"
"Trương Tiến!"
"Thần tại!"
"Ngươi đi tới Nam Cốc, nói với Nam Cốc quốc chủ, hiệp nghị năm trước tiếp tục!"
"Tuân chỉ!"
"..."
Sau khi từng cái an bài, Dân An Đế tự mình hồi cung, không để cho bất luận kẻ nào đi theo.
Mà là một thân một mình trở về tẩm cung, nhìn thấy hoàng hậu của mình đang viết gì đó.
Xiêm y dài màu trắng tinh che thân thể, da tựa mỡ đông, dáng người mềm mại, tư thái vung bút dường như đạo vận nảy sinh.
Dân An nhìn hoàng hậu kia, nhẹ nhàng thở dài:
"Ngươi đường đường là Vân Tông tông chủ, hà cớ gì phải hạ mình ở trong hoàng cung nho nhỏ này?"
Vân Tuyết nghe vậy quay đầu, nhìn Dân An quật cường lắc đầu, trong khuôn mặt khuynh quốc khuynh thành kia lộ vẻ phức tạp không nói nên lời.
"Ngươi đang tìm chân ngã của ngươi, ta cũng đang tìm chân ngã của ta."
"Chân ngã của ngươi là gì?" Dân An hỏi.
Vân Tuyết nhìn Dân An thật sâu bằng đôi mắt sáng, không nói gì.
...
Cảnh xuân tươi đẹp, năm tháng trôi qua.
Trong nháy mắt, một năm đã trôi qua.
Dân An bước vào trung niên, Vân Tuyết vẫn trẻ trung xinh đẹp.
Hai người vợ chồng hơn mười năm, nhưng chưa từng sinh được con.
Bình Nhạc cũng chưa từng xuất giá, một mực tu kiếm, tựa hồ đối với hôn nhân không có chút hứng thú nào.
Dân An ngồi trên núi giả trong ngự hoa viên, ngóng nhìn tinh tú, đây là nơi hắn thích nhất khi còn nhỏ.
Vật đổi sao dời, dường như cũng không tìm lại được cảm giác năm xưa.
Vân Tuyết cũng ngồi xổm bên cạnh hắn, hơn mười năm nay, ngoại trừ ở trên triều, nàng vẫn luôn đi theo hắn.
"Ngươi... tìm được 'chân ngã' của ngươi chưa?" Dân An chậm rãi hỏi.
Vân Tuyết nhìn gò má hắn, gật đầu rồi lại lắc đầu.
"Năm đó khi ta đi về phía nam, ngươi có phải vẫn luôn theo sau lưng?"
Vân Tuyết gật đầu, chưa từng phủ nhận.
Nàng sau khi cùng Dân An thành thân liền vẫn luôn đi theo sau, rất nhiều nguy hiểm đều là nàng âm thầm giải quyết, tỉ như những tên đạo tặc kia.
"Trở về đi..." Dân An nhẹ giọng nói.
"Về đâu?" Vân Tuyết dịu dàng hỏi.
"Trở về thực tế... trở về... Quỷ Môn!"
Dân An ngóng nhìn bầu trời, nói lời kinh người.
Oanh!
Khí tức của Vân Tuyết vào thời khắc này rung động kịch liệt, rồi trong nháy mắt lại khôi phục bình tĩnh.
"Ngươi... tỉnh lại khi nào?" Vân Tuyết có chút do dự hỏi.
"Vừa tỉnh." Dân An chậm rãi mở miệng, "Ngươi tỉnh lại từ lúc nào... Ninh tiên tử?"
"Ba năm trước!"
"Ngươi đã sớm tỉnh... tại sao không rời đi?"
Ninh Bạch Tuyết vẻ mặt phức tạp nhìn Dân An, chính xác mà nói là Tô Mặc.
Nàng ba năm trước đã thức tỉnh bản thân ý thức, mới phát hiện cuộc sống một đời này, lại chỉ là một giấc mộng hư vô.
Mà trượng phu của mình lại là Tô Mặc khiến chính mình khó mà đối mặt.
Nàng cũng không biết vì sao mình sau khi thức tỉnh lại lựa chọn ở lại. Thời khắc bắt đầu thức tỉnh, nàng đã có thể ra khỏi cửa này, khi giấc mộng tỉnh lại, tự nhiên nên trở về thực tế.
Nhưng nàng vẫn cứ lựa chọn tiếp tục giấc mộng này, có lẽ là bởi vì đối với tình cảm phức tạp vợ chồng với Tô Mặc, có lẽ là tìm kiếm 'chân ngã' hư vô mờ mịt kia?
Trong thế giới của cửa này, mặc dù là huyễn cảnh, nhưng lại giống như thật.
Trong ảo cảnh này, sớm chiều ở chung hơn mười năm với Tô Mặc, ân oán tình thù kia sớm đã rối rắm khó gỡ.
"Trở về đi!" Tô Mặc than nhẹ.
Ninh Bạch Tuyết nhìn Tô Mặc thật sâu, rồi chậm rãi gật đầu, cơ thể tiêu tan, ý thức trở về Thần Vực Quỷ Môn.
Này phương...
Duyên diệt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận