Thông U Tiểu Nho Tiên
Chương 240: Bách quỷ đi đêm
**Chương 240: Bách quỷ dạ hành**
Lại một tháng nữa thời gian trôi qua.
Trong tháng này, Tô Mặc bắt đầu buông bỏ việc quốc sự, đem một số chuyện lần nữa giao lại cho Ứng Vương.
Nhưng Ứng Vương chỉ đáp ứng Tô Mặc thay hắn trông coi biên giới, không nguyện ý tiếp nhận ngôi vị Nhân Hoàng.
Tô Mặc bất đắc dĩ, chỉ có thể chấp nhận.
Trong bóng tối, Tô Mặc cũng bắt đầu mượn quốc vận chi lực để làm một chuyện... Việc hắn vẫn hằng mong muốn làm...
Mà Ninh Bạch Tuyết sau khi Tô Mặc buông tay quốc sự, càng một tấc không rời bên cạnh Tô Mặc.
Cảm nhận được thời gian trôi qua, trong mắt cái kia xóa không nỡ càng thêm nồng đậm...
Thường xuyên nhìn Tô Mặc trong ánh mắt, cái kia xóa thần sắc không muốn khó mà che giấu.
Ứng Vương phi và Ứng Vương biết Tô Mặc cùng Ninh Bạch Tuyết ly biệt sắp đến, cũng rất ít khi tới quấy rầy hai người.
Hai người không ai nhắc tới chuyện này, chỉ lẳng lặng chờ đợi nó đến.
...
Lại một tháng nữa thoáng cái đã sắp trôi qua, gió thu lạnh thấu xương...
Đêm đó, Tô Mặc ngồi trên lầu các, viết lách gì đó.
Ninh Bạch Tuyết sau khi được cung nữ hầu hạ tắm rửa xong, mặc một bộ váy ngủ mỏng manh.
Ninh Bạch Tuyết chậm rãi đi đến sau lưng Tô Mặc, nhẹ nhàng ôm hắn, ngửi mùi mực nhàn nhạt trên thân Tô Mặc, thần sắc buồn bã thê lương.
Tô Mặc buông bút trong tay xuống, chậm rãi nắm lấy đôi bàn tay lạnh như băng kia, quay đầu lại nhìn về phía khuôn mặt tuyệt thế gần trong gang tấc, ôn nhu nói: "Sao vậy?"
Ninh Bạch Tuyết há miệng, cuối cùng mở lời nói: "Mấy ngày nữa, chàng có thể cùng ta ra ngoài đi dạo một chút không..."
"Được!" Tô Mặc gật đầu đáp ứng.
Ninh Bạch Tuyết hơi sững sờ, vốn nàng cho rằng Tô Mặc sẽ hỏi nguyên do, không ngờ Tô Mặc lại trực tiếp đồng ý.
"Nàng có điều gì muốn nói với ta sao?" Tô Mặc nhìn Ninh Bạch Tuyết, chậm rãi hỏi.
Ninh Bạch Tuyết há miệng, nhưng vẫn lắc đầu.
Tô Mặc gật đầu, không nói gì thêm.
Rất lâu sau, Ninh Bạch Tuyết bỗng nhiên mở miệng nói một câu: "Đêm đã khuya..."
Tô Mặc chậm rãi đứng dậy ôm Ninh Bạch Tuyết xuống lầu các...
...
Sáng sớm hôm sau, Bạch Tuyết còn chưa tỉnh, Tô Mặc đã dậy thật sớm rời khỏi tẩm cung, tìm Ứng Vương và Ứng Vương phi.
Ứng Vương và Ứng Vương phi không có thói quen ngủ, mỗi ngày chỉ ngồi xuống tu luyện mà thôi.
Tô Mặc đến điện của Ứng Vương và Ứng Vương phi, dường như dự cảm được Tô Mặc sẽ đến, Ứng Vương phi đã sớm làm xong mấy bát mì.
"Ăn mì trước đi..." Ứng Vương phi nhìn thấy Tô Mặc đến, trong mắt mang theo sự thương cảm nồng đậm kéo Tô Mặc ngồi xuống trước bàn.
"Được!" Tô Mặc nhận đũa, cúi đầu chậm rãi bắt đầu ăn.
Ứng Vương nhìn Tô Mặc, trong mắt cũng là không muốn.
Lần này mì sợi này giống như lần trước Tô Mặc về nhà được nấu cho ăn, khẩu vị hơi nhạt, nhưng lại vô cùng ngon miệng.
Mỗi một chiếc, Tô Mặc ăn đều cực kỳ cẩn thận.
Ứng Vương phi nhìn Tô Mặc, trong mắt quan tâm cùng không nỡ không hề che giấu, ôn nhu mở miệng nói:
"Đi ngoại giới phải cẩn thận một chút, đừng có lại lỗ mãng hành sự như trước kia..."
Tay Tô Mặc đột nhiên run lên...
Nàng biết, nàng biết Tô Mặc đến để nói lời từ biệt... Cho nên nàng đã sớm làm xong mì chờ Tô Mặc đến.
"Ngươi ở Thứ Cửu Giới là vô địch, nhưng ngươi đi ngoại giới không có quốc vận chi lực gia thân, cũng chỉ là một Nguyên Anh..." Ứng Vương phi nói những lời này với vẻ lo âu nồng đậm.
"Ngoại giới rộng lớn, nguy cơ tứ phía. Ngươi là Nguyên Anh dù mạnh, nhưng nhất định không tính là cường giả đỉnh cao... Làm chuyện gì đều phải cẩn thận lại càng cẩn thận mới được..."
"Còn nữa, cha mẹ không ở bên cạnh, một mình ngươi cũng phải ăn cơm cho tốt. Ta biết ngươi không cần ăn cơm, thế nhưng là..."
"Còn nữa..."
"..."
Tô Mặc một câu cũng không nói, nàng đã nói thật nhiều, thật nhiều.
Từng chữ đều là dặn dò.
Từng chữ cũng là lo nghĩ.
Từng chữ cũng là không nỡ rời xa Tô Mặc...
Là khi người tha hương rời nhà, cha mẹ vạn lần căn dặn.
Cuối cùng, dường như cảm thấy không còn gì để nói, Ứng Vương phi đỏ hoe hai mắt, hai tay ôm mặt quay đầu đi...
Ứng Vương nhìn Tô Mặc, thở dài một tiếng...
Tô Mặc nhìn về phía Ứng Vương, lại nhìn về phía Ứng Vương phi, há miệng, nhưng cũng chỉ nói ra một câu:
"Con xin phép..."
Ứng Vương phi quay đầu, nhìn mái tóc trắng bệch của Tô Mặc, cuối cùng vẫn nói ra câu nói sau cùng:
"Sau này, đừng làm cho bản thân khổ sở như vậy nữa... Mệt mỏi thì về nhà..."
"Vâng!" Tô Mặc gật đầu.
Ứng Vương phi cuối cùng không nhịn được, che mặt đứng dậy chạy trở về buồng trong...
Ứng Vương nhìn Ứng Vương phi rời đi, lại nhìn về phía thần sắc bừng tỉnh của Tô Mặc, thở dài nói:
"Sớm đi trở về..."
Ứng Vương cũng trở lại buồng trong, Tô Mặc tự mình cúi đầu, chậm rãi đem bát mì kia từng miếng từng miếng ăn xong.
Cuối cùng ngay cả canh cũng uống cạn...
Liếc nhìn buồng trong một cái cuối cùng, Tô Mặc trầm mặc chậm rãi rời đi.
Bước chân của hắn vô cùng nặng nề, nhưng hắn có lý do không thể không rời đi...
Đợi Tô Mặc rời đi, Ứng Vương phi lại hốt hoảng chạy ra, nhìn bóng lưng rời đi của Tô Mặc, thần sắc đau thương, ngã ngồi trên bậc cửa...
...
Lúc Tô Mặc trở lại tẩm cung, Ninh Bạch Tuyết đã thức dậy.
"Đi thôi..." Tô Mặc khẽ nói với Ninh Bạch Tuyết.
Ninh Bạch Tuyết nhìn Tô Mặc, không biết Tô Mặc đã cùng vợ chồng Ứng Vương nói lời từ biệt, chỉ cho rằng hắn đồng ý với mình ra ngoài đi dạo một chút...
"Được!"
Hai người không có đồ đạc gì phải thu dọn, trong ánh sáng vàng, Tô Mặc mang theo Ninh Bạch Tuyết rời khỏi Hoàng thành.
Ninh Bạch Tuyết dường như muốn đi dạo khắp thế gian, Tô Mặc liền cùng nàng ngao du.
Mấy ngày kế tiếp, Ninh Bạch Tuyết càng thêm trầm mặc ít nói...
Ngày hôm đó, hai người đi tới một đỉnh núi. Trời dần tối, trăng non đã hiện.
Dường như đã đến lúc, đến nơi hóa thân tồn tại cực hạn...
Ninh Bạch Tuyết cảm nhận được cảm giác lôi kéo trong cơ thể, tựa như bất cứ lúc nào cũng tan biến, bị lôi kéo trở về ngoại giới...
Ninh Bạch Tuyết quay đầu nhìn Tô Mặc đang ngắm nhìn tinh tú, há miệng, lại không biết nên mở lời thế nào.
Tô Mặc toàn thân áo trắng phiêu dật, chắp tay sau lưng, tóc trắng tung bay...
"Nàng có điều gì muốn nói với ta không?" Bỗng nhiên, Tô Mặc lên tiếng trước.
Ninh Bạch Tuyết giật mình, nhìn Tô Mặc không nói gì.
"Trước khi rời đi... Nàng không có điều gì muốn nói với ta sao?" Tô Mặc quay đầu lại, nhìn về phía Ninh Bạch Tuyết.
Trước khi rời đi... Hắn đã sớm biết...
"Chàng..." Ninh Bạch Tuyết thần sắc hoảng hốt, cảm giác trong cơ thể càng thêm rõ ràng.
"Ta vẫn luôn đợi nàng nói cho ta biết, nhưng nàng lại vẫn không nói... Nàng muốn cứ như vậy để ta không hiểu chuyện gì mà nhìn nàng rời đi sao?" Tô Mặc chậm rãi nói.
"Chàng cũng biết?" Ninh Bạch Tuyết nhìn chằm chằm Tô Mặc.
Tô Mặc gật đầu, dường như giải đáp nghi hoặc của Ninh Bạch Tuyết, Tô Mặc chỉ vào đỉnh đầu của mình, nơi mang theo Luân Hồi kính.
Ninh Bạch Tuyết thần sắc réo rắt cười thảm, chợt nhớ tới Luân Hồi kính có thể diễn toán Luân Hồi.
Tô Mặc nhìn thần sắc Ninh Bạch Tuyết, trong lòng không đành lòng, tiến lên nắm lấy hai tay Ninh Bạch Tuyết, mở miệng nói: "Nàng tin ta không?"
Ninh Bạch Tuyết nhìn gương mặt điềm tĩnh của Tô Mặc, trong thoáng chốc gật đầu.
"Ta đã đem ký ức và đạo pháp của nàng dung hợp với thân thể, cho dù nàng quay về... Nàng vẫn là Ninh Bạch Tuyết..." Tô Mặc mở miệng nói.
Ninh Bạch Tuyết ngây ngẩn cả người, khó tin nhìn Tô Mặc...
Hắn không nói gì, nhưng hắn đã làm tất cả...
Hai người đối diện nhau, chỉ thấy hai tay Ninh Bạch Tuyết đã bắt đầu mờ nhạt, Ninh Bạch Tuyết cúi đầu nhìn hai tay mình, cuối cùng mở miệng: "Ta sẽ không bị xóa đi chứ?"
"Không ai có thể xóa đi nàng..." Tô Mặc tiếp tục nói.
"Tuy nhiên ta sẽ phong ấn ký ức của nàng trước, đề phòng bất trắc. Trong vòng ba năm sau khi nàng quay về, nhất định sẽ thức tỉnh."
Ninh Bạch Tuyết kinh ngạc nhìn Tô Mặc, niềm vui này đến quá đột ngột, khiến nàng không kịp chuẩn bị.
Cuối cùng, cả người Ninh Bạch Tuyết bắt đầu mờ nhạt...
Ninh Bạch Tuyết ngây ngốc nhìn Tô Mặc, mở miệng nói:
"Bất luận ta là Thi Cửu Tuyền hay là Ninh Bạch Tuyết... Ta đều là thê tử của chàng, Tô Mặc"
"Ta ở Thượng Giới chờ chàng..."
"Được! Ta lập tức sẽ đi tìm nàng..." Tô Mặc nhìn Ninh Bạch Tuyết, Thần Niệm văn trên trán lóe sáng, một vệt sáng sáp nhập vào cơ thể Ninh Bạch Tuyết, hoàn thành đạo bảo đảm cuối cùng.
Lưu quang dung nhập vào thân thể Ninh Bạch Tuyết xong, vừa vặn thân thể Ninh Bạch Tuyết hóa thành điểm điểm tinh quang, dưới một loại dẫn dắt nào đó, sáp nhập vào trong hư vô, hướng về ngoại giới mà đi...
...
Tinh quang biến mất, trên đỉnh núi lại khôi phục lại chỉ mình Tô Mặc... Cô độc...
Tô Mặc nhìn bầu trời đầy sao, quốc vận chi lực đột nhiên ly thể mà ra, sáp nhập vào toàn bộ mặt đất trong thiên hạ...
Trong nháy mắt, trong trời đất bắt đầu bao phủ một màn sương mù quỷ dị...
Đây là đạo bảo đảm cuối cùng hắn lưu lại cho thế nhân, để ngăn chặn việc tu tiên giả tàn sát phàm nhân vô tội...
Cách làm của Nho Thánh là đưa phàm nhân đến đệ thập giới hoàn toàn không có tiên nhân, để tiên nhân và phàm nhân tách biệt...
Mà cách làm của hắn lại là...
"Bách quỷ dạ hành!" Tô Mặc hô một tiếng.
Lập tức, trong trời đất mấy loại quy tắc chi lực dung hợp, hóa thành hơn trăm quỷ linh quỷ dị xuất hiện ở thế gian.
Mỗi một quỷ linh đều bao phủ trong sương mù đen quỷ dị, trên thân mang theo quốc vận chi lực, nhân quả chi lực, cùng với...
... Oan hồn chi lực còn sót lại trên thế gian sau khi viện trưởng luyện chế cấm tiên lệnh bằng cách dựa vào phàm nhân bị tàn sát ở giới này!
Mỗi một đạo quỷ linh đều giống như phán quỷ đến từ U Minh...
"Trừng thiện phạt ác..." Bách quỷ hành tẩu thế gian, bắt đầu thanh toán tội nghiệt.
Lấy quốc vận chi lực sánh ngang tiên tu, lấy nhân quả chi lực đánh gãy nhân quả, lấy oan hồn chi lực thi triển hình phạt.
Ngày này, thế nhân bỗng nhiên phát hiện, trên thế gian đột nhiên xuất hiện hơn trăm quỷ linh quỷ dị.
Những quỷ linh này không làm hại người vô tội, chỉ đột nhiên xuất hiện sau lưng kẻ phạm trọng tội nào đó, dùng một loại thủ đoạn cực kỳ quỷ dị, phối hợp với quốc vận chi lực xóa bỏ hắn.
Sau đó, mỗi ngày vào ban đêm, đều sẽ có hơn trăm đạo quỷ linh đi lại thế gian...
Sau đó, mỗi ngày những kẻ có tội đáng chết, bất luận là tiên tu hay không, đều sẽ bị bách quỷ vào ban đêm dùng nhân quả đánh gãy tội nghiệt, thi hành hình phạt...
Có nhân quả chi lực, bách quỷ tuyệt đối sẽ không thanh toán nhầm.
Có quốc vận chi lực tùy thời gia trì trên thân bách quỷ, ngoại trừ Vấn Cảnh, tuyệt đối vô địch!
Đồng thời, còn có hơn trăm đạo quỷ linh ẩn giấu trong hoàng cung, Đạo Tông và những nơi tăm tối...
Luôn bảo vệ những người mà Tô Mặc quan tâm...
...... Chia cắt ......
Quyển thứ hai kết thúc, viết đến đây cảm khái rất nhiều.
Đoạn cuối bách quỷ dạ hành chắc hẳn mọi người đều đoán được, coi như là hình thức ban đầu của Địa Phủ...
Quyển thứ hai đao chính xác hơn một chút, nhưng mà mỗi một bước đều dựa theo phục bút của ta để viết, không có tùy tiện đao người.
Quay đầu xem, rất nhiều chi tiết cũng khiến chính ta rơi lệ, lại nhớ đến nha đầu một ngày...
Tiếp theo, quyển thứ ba 《 Trường Sinh Bi 》 sắp mở màn.
Quyển thứ ba có rất nhiều thứ, Tô Mặc sẽ chính thức bắt đầu tu luyện Sinh Tử Bộ - Nhân tự cuốn, năng lực của Sinh Tử Bộ cũng sẽ dần dần triển khai.
Các ngươi có hiếu kỳ mấy cuốn sau của Sinh Tử Bộ không?
Còn có Thi Cửu Tuyền, đại hung, Huyền Nữ, trường sinh bia, tuyệt địa, còn rất nhiều thứ thú vị...
Chư quân, xin hãy chờ đợi.
Lại một tháng nữa thời gian trôi qua.
Trong tháng này, Tô Mặc bắt đầu buông bỏ việc quốc sự, đem một số chuyện lần nữa giao lại cho Ứng Vương.
Nhưng Ứng Vương chỉ đáp ứng Tô Mặc thay hắn trông coi biên giới, không nguyện ý tiếp nhận ngôi vị Nhân Hoàng.
Tô Mặc bất đắc dĩ, chỉ có thể chấp nhận.
Trong bóng tối, Tô Mặc cũng bắt đầu mượn quốc vận chi lực để làm một chuyện... Việc hắn vẫn hằng mong muốn làm...
Mà Ninh Bạch Tuyết sau khi Tô Mặc buông tay quốc sự, càng một tấc không rời bên cạnh Tô Mặc.
Cảm nhận được thời gian trôi qua, trong mắt cái kia xóa không nỡ càng thêm nồng đậm...
Thường xuyên nhìn Tô Mặc trong ánh mắt, cái kia xóa thần sắc không muốn khó mà che giấu.
Ứng Vương phi và Ứng Vương biết Tô Mặc cùng Ninh Bạch Tuyết ly biệt sắp đến, cũng rất ít khi tới quấy rầy hai người.
Hai người không ai nhắc tới chuyện này, chỉ lẳng lặng chờ đợi nó đến.
...
Lại một tháng nữa thoáng cái đã sắp trôi qua, gió thu lạnh thấu xương...
Đêm đó, Tô Mặc ngồi trên lầu các, viết lách gì đó.
Ninh Bạch Tuyết sau khi được cung nữ hầu hạ tắm rửa xong, mặc một bộ váy ngủ mỏng manh.
Ninh Bạch Tuyết chậm rãi đi đến sau lưng Tô Mặc, nhẹ nhàng ôm hắn, ngửi mùi mực nhàn nhạt trên thân Tô Mặc, thần sắc buồn bã thê lương.
Tô Mặc buông bút trong tay xuống, chậm rãi nắm lấy đôi bàn tay lạnh như băng kia, quay đầu lại nhìn về phía khuôn mặt tuyệt thế gần trong gang tấc, ôn nhu nói: "Sao vậy?"
Ninh Bạch Tuyết há miệng, cuối cùng mở lời nói: "Mấy ngày nữa, chàng có thể cùng ta ra ngoài đi dạo một chút không..."
"Được!" Tô Mặc gật đầu đáp ứng.
Ninh Bạch Tuyết hơi sững sờ, vốn nàng cho rằng Tô Mặc sẽ hỏi nguyên do, không ngờ Tô Mặc lại trực tiếp đồng ý.
"Nàng có điều gì muốn nói với ta sao?" Tô Mặc nhìn Ninh Bạch Tuyết, chậm rãi hỏi.
Ninh Bạch Tuyết há miệng, nhưng vẫn lắc đầu.
Tô Mặc gật đầu, không nói gì thêm.
Rất lâu sau, Ninh Bạch Tuyết bỗng nhiên mở miệng nói một câu: "Đêm đã khuya..."
Tô Mặc chậm rãi đứng dậy ôm Ninh Bạch Tuyết xuống lầu các...
...
Sáng sớm hôm sau, Bạch Tuyết còn chưa tỉnh, Tô Mặc đã dậy thật sớm rời khỏi tẩm cung, tìm Ứng Vương và Ứng Vương phi.
Ứng Vương và Ứng Vương phi không có thói quen ngủ, mỗi ngày chỉ ngồi xuống tu luyện mà thôi.
Tô Mặc đến điện của Ứng Vương và Ứng Vương phi, dường như dự cảm được Tô Mặc sẽ đến, Ứng Vương phi đã sớm làm xong mấy bát mì.
"Ăn mì trước đi..." Ứng Vương phi nhìn thấy Tô Mặc đến, trong mắt mang theo sự thương cảm nồng đậm kéo Tô Mặc ngồi xuống trước bàn.
"Được!" Tô Mặc nhận đũa, cúi đầu chậm rãi bắt đầu ăn.
Ứng Vương nhìn Tô Mặc, trong mắt cũng là không muốn.
Lần này mì sợi này giống như lần trước Tô Mặc về nhà được nấu cho ăn, khẩu vị hơi nhạt, nhưng lại vô cùng ngon miệng.
Mỗi một chiếc, Tô Mặc ăn đều cực kỳ cẩn thận.
Ứng Vương phi nhìn Tô Mặc, trong mắt quan tâm cùng không nỡ không hề che giấu, ôn nhu mở miệng nói:
"Đi ngoại giới phải cẩn thận một chút, đừng có lại lỗ mãng hành sự như trước kia..."
Tay Tô Mặc đột nhiên run lên...
Nàng biết, nàng biết Tô Mặc đến để nói lời từ biệt... Cho nên nàng đã sớm làm xong mì chờ Tô Mặc đến.
"Ngươi ở Thứ Cửu Giới là vô địch, nhưng ngươi đi ngoại giới không có quốc vận chi lực gia thân, cũng chỉ là một Nguyên Anh..." Ứng Vương phi nói những lời này với vẻ lo âu nồng đậm.
"Ngoại giới rộng lớn, nguy cơ tứ phía. Ngươi là Nguyên Anh dù mạnh, nhưng nhất định không tính là cường giả đỉnh cao... Làm chuyện gì đều phải cẩn thận lại càng cẩn thận mới được..."
"Còn nữa, cha mẹ không ở bên cạnh, một mình ngươi cũng phải ăn cơm cho tốt. Ta biết ngươi không cần ăn cơm, thế nhưng là..."
"Còn nữa..."
"..."
Tô Mặc một câu cũng không nói, nàng đã nói thật nhiều, thật nhiều.
Từng chữ đều là dặn dò.
Từng chữ cũng là lo nghĩ.
Từng chữ cũng là không nỡ rời xa Tô Mặc...
Là khi người tha hương rời nhà, cha mẹ vạn lần căn dặn.
Cuối cùng, dường như cảm thấy không còn gì để nói, Ứng Vương phi đỏ hoe hai mắt, hai tay ôm mặt quay đầu đi...
Ứng Vương nhìn Tô Mặc, thở dài một tiếng...
Tô Mặc nhìn về phía Ứng Vương, lại nhìn về phía Ứng Vương phi, há miệng, nhưng cũng chỉ nói ra một câu:
"Con xin phép..."
Ứng Vương phi quay đầu, nhìn mái tóc trắng bệch của Tô Mặc, cuối cùng vẫn nói ra câu nói sau cùng:
"Sau này, đừng làm cho bản thân khổ sở như vậy nữa... Mệt mỏi thì về nhà..."
"Vâng!" Tô Mặc gật đầu.
Ứng Vương phi cuối cùng không nhịn được, che mặt đứng dậy chạy trở về buồng trong...
Ứng Vương nhìn Ứng Vương phi rời đi, lại nhìn về phía thần sắc bừng tỉnh của Tô Mặc, thở dài nói:
"Sớm đi trở về..."
Ứng Vương cũng trở lại buồng trong, Tô Mặc tự mình cúi đầu, chậm rãi đem bát mì kia từng miếng từng miếng ăn xong.
Cuối cùng ngay cả canh cũng uống cạn...
Liếc nhìn buồng trong một cái cuối cùng, Tô Mặc trầm mặc chậm rãi rời đi.
Bước chân của hắn vô cùng nặng nề, nhưng hắn có lý do không thể không rời đi...
Đợi Tô Mặc rời đi, Ứng Vương phi lại hốt hoảng chạy ra, nhìn bóng lưng rời đi của Tô Mặc, thần sắc đau thương, ngã ngồi trên bậc cửa...
...
Lúc Tô Mặc trở lại tẩm cung, Ninh Bạch Tuyết đã thức dậy.
"Đi thôi..." Tô Mặc khẽ nói với Ninh Bạch Tuyết.
Ninh Bạch Tuyết nhìn Tô Mặc, không biết Tô Mặc đã cùng vợ chồng Ứng Vương nói lời từ biệt, chỉ cho rằng hắn đồng ý với mình ra ngoài đi dạo một chút...
"Được!"
Hai người không có đồ đạc gì phải thu dọn, trong ánh sáng vàng, Tô Mặc mang theo Ninh Bạch Tuyết rời khỏi Hoàng thành.
Ninh Bạch Tuyết dường như muốn đi dạo khắp thế gian, Tô Mặc liền cùng nàng ngao du.
Mấy ngày kế tiếp, Ninh Bạch Tuyết càng thêm trầm mặc ít nói...
Ngày hôm đó, hai người đi tới một đỉnh núi. Trời dần tối, trăng non đã hiện.
Dường như đã đến lúc, đến nơi hóa thân tồn tại cực hạn...
Ninh Bạch Tuyết cảm nhận được cảm giác lôi kéo trong cơ thể, tựa như bất cứ lúc nào cũng tan biến, bị lôi kéo trở về ngoại giới...
Ninh Bạch Tuyết quay đầu nhìn Tô Mặc đang ngắm nhìn tinh tú, há miệng, lại không biết nên mở lời thế nào.
Tô Mặc toàn thân áo trắng phiêu dật, chắp tay sau lưng, tóc trắng tung bay...
"Nàng có điều gì muốn nói với ta không?" Bỗng nhiên, Tô Mặc lên tiếng trước.
Ninh Bạch Tuyết giật mình, nhìn Tô Mặc không nói gì.
"Trước khi rời đi... Nàng không có điều gì muốn nói với ta sao?" Tô Mặc quay đầu lại, nhìn về phía Ninh Bạch Tuyết.
Trước khi rời đi... Hắn đã sớm biết...
"Chàng..." Ninh Bạch Tuyết thần sắc hoảng hốt, cảm giác trong cơ thể càng thêm rõ ràng.
"Ta vẫn luôn đợi nàng nói cho ta biết, nhưng nàng lại vẫn không nói... Nàng muốn cứ như vậy để ta không hiểu chuyện gì mà nhìn nàng rời đi sao?" Tô Mặc chậm rãi nói.
"Chàng cũng biết?" Ninh Bạch Tuyết nhìn chằm chằm Tô Mặc.
Tô Mặc gật đầu, dường như giải đáp nghi hoặc của Ninh Bạch Tuyết, Tô Mặc chỉ vào đỉnh đầu của mình, nơi mang theo Luân Hồi kính.
Ninh Bạch Tuyết thần sắc réo rắt cười thảm, chợt nhớ tới Luân Hồi kính có thể diễn toán Luân Hồi.
Tô Mặc nhìn thần sắc Ninh Bạch Tuyết, trong lòng không đành lòng, tiến lên nắm lấy hai tay Ninh Bạch Tuyết, mở miệng nói: "Nàng tin ta không?"
Ninh Bạch Tuyết nhìn gương mặt điềm tĩnh của Tô Mặc, trong thoáng chốc gật đầu.
"Ta đã đem ký ức và đạo pháp của nàng dung hợp với thân thể, cho dù nàng quay về... Nàng vẫn là Ninh Bạch Tuyết..." Tô Mặc mở miệng nói.
Ninh Bạch Tuyết ngây ngẩn cả người, khó tin nhìn Tô Mặc...
Hắn không nói gì, nhưng hắn đã làm tất cả...
Hai người đối diện nhau, chỉ thấy hai tay Ninh Bạch Tuyết đã bắt đầu mờ nhạt, Ninh Bạch Tuyết cúi đầu nhìn hai tay mình, cuối cùng mở miệng: "Ta sẽ không bị xóa đi chứ?"
"Không ai có thể xóa đi nàng..." Tô Mặc tiếp tục nói.
"Tuy nhiên ta sẽ phong ấn ký ức của nàng trước, đề phòng bất trắc. Trong vòng ba năm sau khi nàng quay về, nhất định sẽ thức tỉnh."
Ninh Bạch Tuyết kinh ngạc nhìn Tô Mặc, niềm vui này đến quá đột ngột, khiến nàng không kịp chuẩn bị.
Cuối cùng, cả người Ninh Bạch Tuyết bắt đầu mờ nhạt...
Ninh Bạch Tuyết ngây ngốc nhìn Tô Mặc, mở miệng nói:
"Bất luận ta là Thi Cửu Tuyền hay là Ninh Bạch Tuyết... Ta đều là thê tử của chàng, Tô Mặc"
"Ta ở Thượng Giới chờ chàng..."
"Được! Ta lập tức sẽ đi tìm nàng..." Tô Mặc nhìn Ninh Bạch Tuyết, Thần Niệm văn trên trán lóe sáng, một vệt sáng sáp nhập vào cơ thể Ninh Bạch Tuyết, hoàn thành đạo bảo đảm cuối cùng.
Lưu quang dung nhập vào thân thể Ninh Bạch Tuyết xong, vừa vặn thân thể Ninh Bạch Tuyết hóa thành điểm điểm tinh quang, dưới một loại dẫn dắt nào đó, sáp nhập vào trong hư vô, hướng về ngoại giới mà đi...
...
Tinh quang biến mất, trên đỉnh núi lại khôi phục lại chỉ mình Tô Mặc... Cô độc...
Tô Mặc nhìn bầu trời đầy sao, quốc vận chi lực đột nhiên ly thể mà ra, sáp nhập vào toàn bộ mặt đất trong thiên hạ...
Trong nháy mắt, trong trời đất bắt đầu bao phủ một màn sương mù quỷ dị...
Đây là đạo bảo đảm cuối cùng hắn lưu lại cho thế nhân, để ngăn chặn việc tu tiên giả tàn sát phàm nhân vô tội...
Cách làm của Nho Thánh là đưa phàm nhân đến đệ thập giới hoàn toàn không có tiên nhân, để tiên nhân và phàm nhân tách biệt...
Mà cách làm của hắn lại là...
"Bách quỷ dạ hành!" Tô Mặc hô một tiếng.
Lập tức, trong trời đất mấy loại quy tắc chi lực dung hợp, hóa thành hơn trăm quỷ linh quỷ dị xuất hiện ở thế gian.
Mỗi một quỷ linh đều bao phủ trong sương mù đen quỷ dị, trên thân mang theo quốc vận chi lực, nhân quả chi lực, cùng với...
... Oan hồn chi lực còn sót lại trên thế gian sau khi viện trưởng luyện chế cấm tiên lệnh bằng cách dựa vào phàm nhân bị tàn sát ở giới này!
Mỗi một đạo quỷ linh đều giống như phán quỷ đến từ U Minh...
"Trừng thiện phạt ác..." Bách quỷ hành tẩu thế gian, bắt đầu thanh toán tội nghiệt.
Lấy quốc vận chi lực sánh ngang tiên tu, lấy nhân quả chi lực đánh gãy nhân quả, lấy oan hồn chi lực thi triển hình phạt.
Ngày này, thế nhân bỗng nhiên phát hiện, trên thế gian đột nhiên xuất hiện hơn trăm quỷ linh quỷ dị.
Những quỷ linh này không làm hại người vô tội, chỉ đột nhiên xuất hiện sau lưng kẻ phạm trọng tội nào đó, dùng một loại thủ đoạn cực kỳ quỷ dị, phối hợp với quốc vận chi lực xóa bỏ hắn.
Sau đó, mỗi ngày vào ban đêm, đều sẽ có hơn trăm đạo quỷ linh đi lại thế gian...
Sau đó, mỗi ngày những kẻ có tội đáng chết, bất luận là tiên tu hay không, đều sẽ bị bách quỷ vào ban đêm dùng nhân quả đánh gãy tội nghiệt, thi hành hình phạt...
Có nhân quả chi lực, bách quỷ tuyệt đối sẽ không thanh toán nhầm.
Có quốc vận chi lực tùy thời gia trì trên thân bách quỷ, ngoại trừ Vấn Cảnh, tuyệt đối vô địch!
Đồng thời, còn có hơn trăm đạo quỷ linh ẩn giấu trong hoàng cung, Đạo Tông và những nơi tăm tối...
Luôn bảo vệ những người mà Tô Mặc quan tâm...
...... Chia cắt ......
Quyển thứ hai kết thúc, viết đến đây cảm khái rất nhiều.
Đoạn cuối bách quỷ dạ hành chắc hẳn mọi người đều đoán được, coi như là hình thức ban đầu của Địa Phủ...
Quyển thứ hai đao chính xác hơn một chút, nhưng mà mỗi một bước đều dựa theo phục bút của ta để viết, không có tùy tiện đao người.
Quay đầu xem, rất nhiều chi tiết cũng khiến chính ta rơi lệ, lại nhớ đến nha đầu một ngày...
Tiếp theo, quyển thứ ba 《 Trường Sinh Bi 》 sắp mở màn.
Quyển thứ ba có rất nhiều thứ, Tô Mặc sẽ chính thức bắt đầu tu luyện Sinh Tử Bộ - Nhân tự cuốn, năng lực của Sinh Tử Bộ cũng sẽ dần dần triển khai.
Các ngươi có hiếu kỳ mấy cuốn sau của Sinh Tử Bộ không?
Còn có Thi Cửu Tuyền, đại hung, Huyền Nữ, trường sinh bia, tuyệt địa, còn rất nhiều thứ thú vị...
Chư quân, xin hãy chờ đợi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận