Thông U Tiểu Nho Tiên

Chương 284: Dược sơn đệ tử

**Chương 284: Đệ tử Dược Sơn**
Tô Mặc trở lại dược viên, bên trong vẫn không một bóng người... Trần Mỹ Nhân chẳng biết đã đi đâu mất rồi.
Tô Mặc lắc đầu cười khổ, đợi suốt một đêm vẫn không thấy Trần Mỹ Nhân trở về, bất đắc dĩ chỉ có thể để lại một tờ giấy, nói rõ việc mình muốn đến Dược Sơn.
Sáng sớm hôm sau, Trần Mỹ Nhân vẫn không trở lại dược viên.
Tô Mặc đang chuẩn bị đứng dậy đến Dược Sơn, thì một đám người xông vào dược viên.
Rõ ràng là mấy nữ đệ tử Lộ Sơn lúc trước, mấy nữ nhân này mang theo ánh mắt tràn đầy lửa giận xông vào, nhìn thấy Tô Mặc liền giận dữ hỏi: "Trần Mỹ Nhân đâu?"
Tô Mặc ngẩn ra, lập tức đáp: "Không biết."
"Ngươi không biết?" Mấy nữ đệ tử nhìn chằm chằm Tô Mặc, nghi ngờ hỏi.
Tô Mặc vừa nhìn bộ dạng của mấy người liền biết Trần Mỹ Nhân chắc chắn đã gây họa, lập tức phủi sạch quan hệ: "Ta và hắn không quen biết, đương nhiên không biết."
"Không quen biết?" Mấy nữ nhân khí thế hung hăng nhìn chằm chằm Tô Mặc.
"Hai người các ngươi không phải cùng nhau vào tông môn sao? Còn cùng nhau xử lý công việc ở dược viên, sao lại không quen biết?"
Tô Mặc xua tay, nghĩa chính ngôn từ nói: "Trần Mỹ Nhân phẩm hạnh cực kém, không cùng một con đường với ta."
"Ta và hắn chỉ là nhận biết, không hề có bất kỳ quan hệ nào."
"Thật sự?" Mấy nữ tử nhìn vẻ mặt quang minh lẫm liệt của Tô Mặc, bán tín bán nghi hỏi.
Tô Mặc gật đầu, một thân chính khí đáp: "Chắc chắn 100%."
Mấy nữ tử gật đầu, nhìn Tô Mặc với vẻ mặt dịu đi một chút. Bất quá nhớ tới chuyện lần trước của Tô Mặc ở Lộ Sơn, sắc mặt trong nháy mắt lại không tốt.
Tô Mặc thấy vẻ mặt biến ảo của mấy nữ tử, lập tức lấy ra mấy viên Trú Nhan Đan tự mình luyện chế, đưa đến tay mấy vị nữ đệ tử Vân Tông.
"Vẫn chưa cảm tạ mấy vị sư tỷ lần trước đã dẫn đường ở Lộ Sơn, mấy viên Trú Nhan Đan này coi như là tạ lễ đối với các vị sư tỷ." Tô Mặc thành khẩn đáp, nhưng trong lòng lại thấy thịt đau khi đưa ra mấy viên Trú Nhan Đan, không hề nhắc đến chuyện nhìn trộm các nàng.
Mấy nữ đệ tử Lộ Sơn vừa thấy Trú Nhan Đan Tô Mặc đưa tới, ánh mắt lập tức thay đổi.
"Trú Nhan Đan? Thật sự là Trú Nhan Đan!" Mấy nữ tử hưng phấn nhận lấy Trú Nhan Đan, nhìn đan dược trong tay mà mặt mày tràn đầy kích động.
Trú Nhan Đan cho dù đối với đan tu mà nói là vật tầm thường, nhưng đối với tu sĩ bình thường, lại không dễ kiếm.
Dù sao rất ít đan tu nguyện ý luyện chế Trú Nhan Đan, số lượng Trú Nhan Đan có được cũng không nhiều.
Nữ tử vốn rất để ý đến dung mạo của mình, nhưng thân là tu sĩ lại không thể suốt ngày đi khắp nơi tìm kiếm chuyện trú nhan.
Mà Trú Nhan Đan của Tô Mặc tự nhiên khiến mấy nữ nhân đệ tử mừng rỡ vô cùng.
"Nghe nói ngươi trong khoảng thời gian này đều ở Dược Sơn, Trú Nhan Đan này là do ngươi tự luyện chế sao?" Mấy nữ nhân đệ tử hỏi Tô Mặc.
Tô Mặc gật đầu.
Nhận được xác nhận của Tô Mặc, mấy nữ tử nhìn Tô Mặc với ánh mắt có chút cổ quái.
"Ngươi nhập Dược Sơn rồi sao?" Một nữ đệ tử tò mò hỏi Tô Mặc.
Tô Mặc nghĩ ngợi, gật đầu, nhớ tới ngọc bài Đỗ trưởng lão đưa cho hắn, mặc dù Đỗ trưởng lão không nói gì, bất quá có ngọc bài, hắn hẳn là cũng được xem như đệ tử Dược Sơn.
Bất quá Dược Sơn hình như cũng chỉ có một mình hắn là đệ tử.
Mấy nữ nhân đệ tử lộ ra vẻ kinh ngạc.
Nhớ tới việc Tô Mặc tặng Trú Nhan Đan, nhất thời lại cao hứng.
"Chuyện lần trước, bọn ta sẽ không truy cứu nữa." Mấy nữ nhân đệ tử cao hứng nói với Tô Mặc.
Bất quá nhớ tới Trần Mỹ Nhân, mấy nữ tử lập tức nghiêm mặt nói với Tô Mặc: "Ngươi nên ít qua lại với Trần Mỹ Nhân, người này phẩm hạnh không tốt, dễ dàng làm hư ngươi."
Tô Mặc tỏ vẻ vô cùng tán đồng gật đầu.
Thấy dáng vẻ của Tô Mặc, mấy nữ đệ tử Lộ Sơn hài lòng gật đầu.
Sau khi mấy nữ đệ tử rời đi, Tô Mặc âm thầm thở phào một hơi, cũng không biết Trần Mỹ Nhân đã chọc giận các nàng như thế nào.
Bộ dạng của các nàng thật sự có chút dọa người.
Cũng may chuyện này xem như đã qua, chỉ có điều Tô Mặc vẫn có chút đau lòng vì mấy viên Trú Nhan Đan đã đưa ra.
Quay đầu nhìn lại, cả vườn đủ loại tiên dược linh thảo, Tô Mặc có chút lưu luyến không rời.
Bất quá cũng không vội, sau này vẫn còn cơ hội... Tô Mặc hít sâu một hơi, rời khỏi dược viên, leo lên Dược Sơn.
Vừa đến Dược Sơn, đập vào mắt là cảnh Đỗ Bình Sinh vẫn ngồi trước cửa nhà cỏ, chỉ có điều trên bàn đá chất đầy sách.
Tô Mặc nghi ngờ đi tới, cung kính thi lễ với Đỗ Bình Sinh: "Tiền bối."
"Ừm." Đỗ Bình Sinh vuốt vuốt chòm râu hoa râm, chỉ vào đủ loại sách trên bàn đá, nói.
"Mấy ngày kế tiếp, ngươi tạm thời không cần luyện đan, trước hết xem hết và ghi nhớ những cuốn sách này..."
Tô Mặc ngẩng đầu nhìn vẻ mặt bình thản của Đỗ Bình Sinh, thần sắc có chút phức tạp, muốn nói lại thôi: "Tiền bối..."
Trong lòng Tô Mặc nhất thời suy nghĩ ngổn ngang, khó mà bình tĩnh.
"Có vấn đề gì không?" Đỗ Bình Sinh ngẩng đầu nhìn Tô Mặc.
Tô Mặc há miệng, cuối cùng chỉ lắc đầu: "Không có."
"Ừm." Đỗ Bình Sinh gật đầu, "Ngươi cứ xem trước đi, ta ra ngoài một chút."
Chờ Đỗ Bình Sinh rời đi, Tô Mặc thở dài một hơi, nhìn đống sách trước mặt thật lâu không nói.
Đè nén ý niệm phập phồng trong lòng, Tô Mặc ngồi xuống bắt đầu mở một cuốn sách Đỗ trưởng lão lấy ra.
"Đan giả, tu nhân tại đan, diễn hóa quy tắc..."
Cuốn sách đầu tiên Tô Mặc mở ra là cuốn 《Đan Nghĩa》 đặt ở trên cùng, trong đó ghi lại đủ loại lý giải về đan đạo.
Tô Mặc có khả năng nhìn qua là nhớ, nhưng những ghi chép trong sách quá thâm sâu, cho dù đã gặp qua là không quên được, Tô Mặc cũng cần thời gian để từ từ lý giải.
Một ngày trôi qua, Tô Mặc cũng chỉ vừa xem xong một cuốn.
Bất quá xem xong cuốn sách này, Tô Mặc đã ghi nhớ toàn bộ nội dung trong sách.
Đặt cuốn 《Đan Nghĩa》 trong tay xuống, Tô Mặc thở phào một hơi, đối với đan đạo đã có một bước đầu tìm hiểu.
Mà trong đó, điều để lại ấn tượng sâu sắc cho Tô Mặc là:
Đan đạo không chỉ là luyện dược, mà còn là luyện linh.
Đan đạo, vạn vật đều có thể vào đỉnh, vạn vật đều có thể làm mồi dẫn.
Thiên địa vạn vật đều có thể hóa thành đan!
Câu nói này đã phá vỡ nhận thức hạn hẹp của Tô Mặc về đan đạo, vốn cho rằng đan đạo chỉ là luyện đan dược mà thôi.
Mà ý tứ trong những lời này lại là, đan đạo không chỉ là luyện đan, luyện đan chỉ là một biểu hiện của đan thuật.
Mà đan đạo kỳ thực là để có thể luyện hóa thiên địa, biến nó thành thứ mình có thể sử dụng.
Luyện đan cũng giống như tu luyện, Đan giả thông qua luyện đan để cảm ngộ quy tắc diễn hóa của thế gian vạn vật.
Tô Mặc nghĩ đến Nho đạo của mình, rất giống với đan đạo.
Nho đạo là sáng tạo quy tắc. Còn đan đạo là diễn toán trong những quy tắc hiện hữu, để đạt tới sản phẩm cuối cùng cần thiết.
Không thể nói cái nào lợi hại hơn, chỉ là hai con đường khác nhau mà thôi.
Tô Mặc suy nghĩ... Nho đạo mặc dù sáng tạo quy tắc, nhưng lại không phải vạn năng.
Ví dụ, Nho đạo không thể sáng tạo ra một quy tắc có thể khiến mình vô địch trong nháy mắt.
Quy tắc chi lực của Nho đạo, vẫn tuân theo quy tắc lớn trong thiên địa, kỳ thực cũng là một loại diễn toán hóa dụng đối với quy tắc thiên địa.
Mà đan đạo lại càng triệt để hơn trong việc diễn toán quy tắc thiên địa.
Thế gian có ngàn vạn loại cỏ cây, mỗi loại đều mang thuộc tính và đặc tính riêng.
Tương sinh tương khắc, kết quả chính là đan đạo!
Tô Mặc dường như lập tức hiểu rõ rất nhiều, đối với quy tắc chi lực của trời đất có một nhận thức mới.
"Thế nào?" Một giọng nói vang lên sau lưng Tô Mặc.
Tô Mặc quay đầu nhìn lại, người nói chuyện chính là Đỗ Bình Sinh vừa trở lại Dược Sơn.
"Ta đã xem xong một cuốn." Tô Mặc cung kính đáp.
Đỗ Bình Sinh gật đầu, nói: "Mấy ngày nay ngươi trước hết xem hết mấy cuốn sách này đi."
Tô Mặc nghĩ ngợi, muốn nói lại thôi.
"Có vấn đề gì không?" Đỗ Bình Sinh hỏi.
Tô Mặc gật đầu nói: "Ngày mai tông môn tuyển chọn nội môn đệ tử, ta muốn tham gia."
Đỗ Bình Sinh ngẩn ra, biểu cảm lập tức trở nên vô cùng đặc sắc, qua hồi lâu mới lên tiếng:
"Cũng được, ngươi muốn chơi thì cứ đi chơi đi... Ngươi cứ lấy thân phận đệ tử Dược Sơn tham gia là được."
Cái gì gọi là chơi, ta rất nghiêm túc có được không... Tô Mặc im lặng.
Bất quá, Tô Mặc suy nghĩ một chút vẫn là hỏi: "Ta làm thế nào để lấy thân phận đệ tử Dược Sơn tham gia?"
"Ngọc bài ta đưa cho ngươi đâu?" Đỗ trưởng lão hỏi.
"Ở đây." Tô Mặc lấy ngọc bài ra.
Đỗ Bình Sinh, nhìn ngọc bài gật đầu, "Ngày mai khi ngươi tham gia, lấy ngọc bài ra để chứng minh thân phận là được rồi."
Tô Mặc gật đầu, lập tức lại hỏi: "Nếu ta vào nội môn, so với hiện tại có gì thay đổi?"
Đỗ Bình Sinh liếc Tô Mặc một cái, "Ngươi muốn có biến hóa gì?"
"Vào nội môn có chí bảo gì ban thưởng không?" Tô Mặc trừng mắt hỏi.
Đỗ Bình Sinh cười cười, "Ngươi muốn, thì sẽ có!"
Tô Mặc lập tức kích động.
Đỗ Bình Sinh lắc đầu, chỉ về phía phòng bên cạnh nhà cỏ: "Tối nay ngươi cứ ở gian phòng đó đi."
"Ngày mai ta cũng sẽ đi xem nội môn đệ tử tấn thăng, ngươi không cần quá để ý..."
Nói xong, Đỗ Bình Sinh liền trở về nhà cỏ.
Tô Mặc bĩu môi... Cái gì gọi là không cần quá để ý, không vào nội môn, làm sao ta thực hiện đại kế dọn sạch bảo vật của mình.
Gió mát hiu hiu thổi, một đêm trôi qua không có chuyện gì đặc biệt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận