Thông U Tiểu Nho Tiên

Chương 14: Mưa gió nổi lên

**Chương 14: Mưa gió nổi lên**
Tô Mặc trở lại thuyền hoa lúc đã nửa đêm, tiểu nha đầu ghé vào trên bàn, chẳng biết từ lúc nào đã ngủ thiếp đi.
Đồ ăn vẫn chưa ăn xong, bày la liệt trên bàn.
Tô Mặc nhìn xem, lắc đầu thở dài: "Đứa nhỏ ngốc này..."
Hắn cởi mũ rộng vành, áo khoác treo lên cột thuyền, rồi đi đến bên cạnh tiểu nha đầu. Tô Mặc nhẹ nhàng ôm lấy thân hình nhỏ nhắn, xinh xắn của tiểu nha đầu, đi về phòng.
"Thiếu gia..." Tiểu nha đầu tỉnh lại, nhìn thấy Tô Mặc ôm mình, nhẹ nhàng đặt lên giường, khẽ lên tiếng nỉ non.
"Sao không về phòng ngủ?" Tô Mặc vuốt ve đầu tiểu nha đầu, ôn nhu hỏi.
Tiểu nha đầu lí nhí đáp: "Nha đầu muốn đợi thiếu gia trở về rồi mới ngủ."
Tô Mặc ôm tiểu nha đầu nằm lên giường, ôm nàng vào lòng, ôn nhu nói khẽ: "Mau ngủ đi, thiếu gia về rồi!"
"Ân..." Tiểu nha đầu lên tiếng, đưa tay ôm chặt Tô Mặc, rồi chìm vào giấc ngủ say.
Tô Mặc ôm tiểu nha đầu, nhẹ nhàng vỗ về phía sau lưng nàng, xuyên qua cửa sổ thuyền nhìn ra màn đêm tối tăm bên ngoài.
Ta chỉ là đi xem một chút...
Ta chỉ là đi xem một chút thôi...
Tô Mặc nhắm mắt, dần dần thiếp đi.
......
Mưa vẫn rơi như cũ, làm nước sông dâng cao, thấm ướt cả lòng người...
"Thiếu gia, mưa này phải rơi đến bao giờ?" Tiểu nha đầu giơ quân cờ, nhìn ra ngoài trời mưa không ngừng, có chút buồn bực.
"Đoán chừng..." Tô Mặc nhìn sắc trời ngoài cửa sổ, "Còn mấy ngày nữa!"
Tiểu nha đầu đặt cờ xuống, học dáng vẻ người lớn, có chút ai oán mà thở dài: "Trời cứ mưa thế này, chỉ có thể ở trên thuyền... Chỉ có thể chơi cờ cùng thiếu gia..."
Tô Mặc nhất thời không biết nên đi nước nào, dứt khoát hất tung bàn cờ: "Không chơi nữa!"
Cờ phẩm cực kém.
Tiểu nha đầu lập tức mếu máo, tỏ vẻ không vui.
Không phải Tô Mặc kỳ nghệ kém hơn tiểu nha đầu. Chỉ là tiểu nha đầu kỳ nghệ rất kém, lại thích đi lại. Tô Mặc phải phối hợp nàng, lại phải giả vờ kỳ nghệ hai người ngang nhau, để lừa tiểu nha đầu luôn chơi cùng mình.
Trước đây vẫn luôn như vậy... Chỉ là hôm nay lại không có hứng thú.
"Tóc thiếu gia đêm qua bạc thêm mấy sợi!" Tiểu nha đầu nói, nàng vừa mới buộc tóc cho Tô Mặc, thấy tóc hắn bạc thêm hai sợi tóc xanh.
Tô Mặc lắc đầu, trầm mặc không nói, chỉ thở dài.
Cơn mưa này lộ ra lòng người, tưới mát những thứ tích tụ trong lòng, khiến cho một thứ gì đó trong lòng người mãnh liệt nhưng lại không có chỗ nào để giải tỏa.
Tí tách... Tí tách...
Nước từ mái hiên phòng thuyền không ngừng nhỏ xuống, đập vào mũi thuyền, tóe lên bọt nước bốn phía.
Một người váy dài bồng bềnh, che dù, bước lên mũi thuyền...
"Lạc Âm đến đây cầu tranh, không biết có tiện không?"
Một thị nữ che dù cho Lạc Âm, nhưng vẫn làm ướt váy nàng.
Tô Mặc ở trong phòng thuyền nghe được âm thanh dễ nghe và có chút quen thuộc này, lập tức đi qua mở cửa phòng thuyền.
Hôm nay Lạc Âm vẫn như cũ mặc một bộ váy trắng, thanh lệ thoát tục. Thần thái thản nhiên, yên lặng siêu thoát.
Tô Mặc nhìn Lạc Âm khuynh quốc khuynh thành, hơi hơi chắp tay: "Gặp qua Lạc tiên tử."
Lạc Âm nhìn khuôn mặt thanh tú, non nớt của Tô Mặc, trong lòng không tự chủ được, khẽ thở dài, lại không biết là phiền muộn điều gì.
Tô Mặc lúc này ở khoảng cách gần nhìn Lạc Âm tư thái tuyệt mỹ, hơi có chút xuất thần, đây là người phụ nữ đẹp nhất mà hắn hai đời từng gặp. Càng thêm kỳ lạ chính là, Lạc Âm khí chất mười phần yên tĩnh, khiến lòng người không nhịn được bình thản.
"Không mời chúng ta vào trong sao?" Lạc Âm mỉm cười, "Đối đãi khách nhân như thế có thể không thích hợp."
Tô Mặc lấy lại tinh thần, có chút xấu hổ cười cười, nghiêng người nói: "Tại hạ thất lễ, Lạc tiên tử mời vào bên trong!"
Lạc Âm uyển chuyển tiến vào phòng thuyền, nhìn thấy trong phòng treo đầy tranh chữ, mặc dù đây là một phòng thuyền, lại giống như một thư hương phủ đệ.
Đầy phòng mùi mực...
Thị nữ ở bên cạnh nhìn thấy cảnh tượng này, âm thầm tặc lưỡi.
Tiểu nha đầu trợn tròn đôi mắt to, hiếu kỳ đánh giá Lạc Âm và thị nữ vừa tới.
Tiên nữ tỷ tỷ thật xinh đẹp... Tiểu nha đầu trong lòng nhịn không được nói.
"Minh Nguyệt bao giờ có? Nâng chén hỏi trời xanh. Không biết trên Thiên cung, đêm nay là năm nao. Ta muốn cưỡi gió về, lại sợ quỳnh lâu ngọc vũ, trên cao lạnh lẽo vô cùng. Nhảy múa rõ bóng hình, đâu giống chốn nhân gian." Lạc Âm đi đến trước một bức chữ, nhìn nét bút trên giấy lại nhịn không được đọc lên.
"Hay, thơ hay! Bài từ này mặc dù chỉ có nửa bài đầu, lại đủ để cho thế hệ trẻ tuổi đương thời cúi đầu." Lạc Âm chậm rãi nói.
Lạc Âm quay đầu lại, ánh mắt sáng ngời nhìn về phía Tô Mặc: "Có nửa bài sau không?"
Tô Mặc gật đầu, chậm rãi mở miệng...
"Chuyển Chu Các, thấp hiên nhà, chiếu không ngủ.
Chẳng để hận, sao cứ tròn những lúc chia ly?"
Âm thanh của Tô Mặc không lớn, lại khiến cả thuyền dậy sóng...
"Người có buồn vui ly hợp, trăng có tỏ mờ tròn khuyết, việc này xưa nay khó vẹn toàn.
Mong người trường cửu, ngàn dặm chung thiền quyên."
Thị nữ đi cùng Lạc Âm đã trợn mắt há mồm, lúc này rốt cuộc hiểu rõ vì sao tiểu thư muốn đội mưa đến chiếc thuyền hoa nhỏ này.
Trên chiếc thuyền hoa nhỏ bé này có một vị nhân tài kiệt xuất trong những người học thức trẻ tuổi đương đại.
Tiểu nha đầu chạy đến bên cạnh Tô Mặc, kéo ngón tay Tô Mặc, ngẩng đầu kinh ngạc nhìn Tô Mặc.
"Mong người trường cửu, ngàn dặm chung thiền quyên..." Lạc Âm lẩm bẩm.
"Công tử tài hoa, đương thời hiếm có!" Lạc Âm thần sắc trở nên phức tạp hơn, vẻ yên tĩnh siêu nhiên đã biến mất.
Tô Mặc lắc đầu, thành thật nói: "Bài từ này không phải của ta, là của một vị tổ tiên ở quê nhà ta."
Lạc Âm cười cười, chỉ coi như Tô Mặc khiêm tốn.
Nếu thật là của tiền bối khác, sao không sớm truyền lại cho hậu thế?
"Tô công tử có muốn cùng ta đánh một ván cờ không?" Lạc Âm nhìn về phía bàn cờ lộn xộn, bỗng nhiên hỏi.
Tô Mặc nhất thời có chút đoán không ra ý đồ của Lạc Âm. Nói là đến cầu tranh, nhưng lúc này lại muốn đánh cờ... Nhưng mà, người tới là khách, vừa vặn cũng có việc cần nhờ nàng, thế là mở miệng nói: "Vậy cung kính không bằng tuân mệnh."
Tô Mặc cùng Lạc Âm ngồi đối diện nhau, tiểu nha đầu giúp đỡ thu dọn bàn cờ.
"Nha đầu, đi pha trà!" Tô Mặc phân phó tiểu nha đầu.
Tiểu nha đầu quay người đi pha trà.
Thị nữ ở bên cạnh, ánh mắt lấp lánh nhìn Tô Mặc và Lạc Âm đang ngồi đối diện nhau, giống như nhìn thấy một đôi Kim Đồng Ngọc Nữ.
Chỉ là đáng tiếc Tô công tử là một người phàm... Thị nữ khẽ than.
"Tô công tử mời đi trước!" Lạc Âm mở miệng nói.
Tô Mặc cũng không khách khí, nhặt cờ, đặt xuống.
"Lạc tiên tử gọi ta là 'Cảnh Ngôn' là được!" Tô Mặc nói.
Lạc Âm đặt cờ xuống, "Vậy ta sẽ gọi ngươi là Cảnh Ngôn, ngươi cũng đừng mở miệng một tiếng Lạc tiên tử."
"Tiên phàm cách biệt, không thể vượt qua!" Tô Mặc lắc đầu đặt cờ.
"Cái gì là phàm? Cái gì là tiên?" Lạc Âm hỏi, đưa tay đặt cờ.
"Phàm nhân, thân xác phàm thai, đời người không quá trăm năm. Mặt trời mọc thì làm, mặt trời lặn thì nghỉ. Mong muốn chẳng qua cơm no áo ấm, an cư lạc nghiệp.
Tiên nhân, tiên phong đạo cốt, tuổi thọ kéo dài. Siêu thoát ở trên cao, không ăn khói lửa nhân gian." Tô Mặc đặt cờ, đáp.
Nha đầu bưng trà lên, rót cho Tô Mặc và Lạc Âm mỗi người một chén. Sau đó đứng sang một bên yên lặng quan sát.
Lạc Âm nâng chén trà, khẽ nhấp một ngụm.
"Hà tất phải đề cao tiên nhân? Cái gọi là tiên nhân, chẳng qua cũng chỉ là phàm nhân tu luyện nhập đạo mà thôi. Đã như thế, nào có cái gì là Chân Tiên?" Lạc Âm khẽ lắc đầu, thở dài, nhặt cờ đặt lên bàn cờ.
"Thế nào là nhập đạo?" Tô Mặc nhìn thế cục biến hóa trên bàn cờ, hỏi.
"Có người, soi theo bóng hình tiền nhân, bước theo dấu chân tổ tiên, tự nhiên có thể nhập đạo. Mà có một số ít người, cảm ngộ đạo của chính mình. Dựa vào sự hiểu biết về đạo, theo đuổi thiên địa chí lý." Lạc Âm nhẹ nhàng nói, "Mà nhập đạo, chỉ là cơ sở của tu luyện mà thôi. Các ngươi gọi người nhập đạo là tiên nhân, điều này không đúng!"
"Vậy tiên nhân chân chính phải như thế nào?" Tô Mặc ngẩng đầu.
"Không biết!" Lạc Âm lắc đầu: "Đó là thứ mà tất cả người tu đạo theo đuổi. Ta chẳng qua chỉ là người nhập đạo, làm sao biết được."
Tô Mặc cúi đầu, cung kính nói: "Cảnh Ngôn đã được chỉ dạy."
"Kỳ thi mùa xuân qua đi, ngươi có dự định gì? Vào triều làm quan sao? Lấy tài năng của Cảnh Ngôn, chắc hẳn không thành vấn đề." Lạc Âm hỏi.
"Không biết, đi được tới đâu hay tới đó." Tô Mặc rũ mắt.
"Cảnh Ngôn chưa từng nghĩ tới nhập đạo tu luyện sao?" Lạc Âm không biết suy nghĩ gì, đột nhiên hỏi.
Tô Mặc giơ tay lên, nhìn thân thể bình thường không thể bình thường hơn này, cười khổ lắc đầu: "Tiên phàm cách biệt, nói thì dễ."
"Đời này ngươi có mong cầu gì không?" Lạc Âm nhìn vào ánh mắt Tô Mặc, muốn tìm kiếm điều gì đó khác biệt.
Tô Mặc suy nghĩ, hắn nghĩ rất nhiều. Nghĩ tới thế giới hỗn loạn này, nghĩ đến bách tính gian khổ, nghĩ đến tiên nhân cao cao tại thượng, nghĩ tới thế đạo vô tình...
"Chẳng qua... chỉ mong nhàn vân dã hạc, thong dong tự tại mà thôi." Tô Mặc nói.
Lạc Âm ánh mắt lấp lánh nhìn Tô Mặc.
"Nhưng trong mắt ngươi rõ ràng chứa bách tính, lòng mang thương sinh..."
Tô Mặc nghe vậy sửng sốt, tâm thần dao động.
"Sao không... làm chút gì đó?"
Tô Mặc bừng tỉnh, trên bàn cờ đã không còn chỗ để đặt cờ...
"Ta thua..."
"Đa tạ Cảnh Ngôn khoản đãi, ta xin cáo từ." Lạc Âm đứng dậy.
Nói đến là đến, nói đi là đi... Ngoại trừ lúc mới tới nói cầu tranh, thì không hề nhắc đến một câu nào về việc cầu tranh nữa.
Tô Mặc đứng dậy, lấy xuống bức tranh 《Thủy Điều Ca Đầu》 mới viết một nửa từ trên tường, đưa cho Lạc Âm, nói: "Nửa bài từ này tặng cho Lạc tiên tử, tại hạ kỳ thực cũng có một việc muốn nhờ."
"Cứ nói đừng ngại!" Lạc Âm rất thích nửa bài từ kia, đáng tiếc chỉ có nửa bài đầu.
Tô Mặc vẫy tay gọi tiểu nha đầu lại, "Ta muốn ra ngoài xử lý một chút việc, nhưng mưa to liên miên, nước sông dâng cao, trên thuyền hoa thực sự không an toàn. Ta muốn gia muội theo Lạc tiên tử trở về Thuyền lâu ở tạm một ngày, chờ ta ngày mai trở về, sẽ đến đón nàng."
Hắn gọi tiểu nha đầu là gia muội.
Lạc Âm quay đầu nhìn tiểu nha đầu, lộ ra vẻ hứng thú, gật đầu đồng ý.
Tiểu nha đầu ngẩng đầu nhìn Tô Mặc, ánh mắt lộ ra vẻ lo lắng. Nàng biết Tô Mặc có việc riêng muốn làm, nàng vẫn luôn biết... Nhưng nàng có thể làm chỉ có việc không để Tô Mặc lo lắng mà thôi.
"Ca ca!" Tiểu nha đầu gọi.
Tô Mặc cười, xoa đầu tiểu nha đầu, vò rối tóc nàng.
Tiểu nha đầu lấy từ trên cổ xuống một viên đá nhỏ màu trắng, kéo Tô Mặc ngồi xuống, đeo viên đá lên cổ Tô Mặc.
Viên đá nhỏ này vẫn luôn được tiểu nha đầu đeo trên người, không biết từ đâu mà có, chỉ cảm thấy nó rất quan trọng đối với nàng.
Mà bây giờ nàng đã có người quan trọng hơn... Mong rằng viên đá nhỏ này sẽ là một lá bùa bình an, có thể giúp nàng bảo vệ ca ca của nàng.
Lạc Âm mang theo tiểu nha đầu xuống thuyền, đi về phía Thuyền lâu.
Đi đến giữa đường, Lạc Âm quay đầu lại, nhìn chiếc thuyền hoa nhỏ bé đang đung đưa trong mưa gió, thở dài nói: "Mưa gió nổi lên..."
"Nhưng... mưa chẳng phải vẫn luôn rơi sao?"
Thị nữ không hiểu!
Bạn cần đăng nhập để bình luận