Thông U Tiểu Nho Tiên

Chương 298: Niệm lên

**Chương 298: Niệm Lên**
Tô Mặc quay người đến trước cửa phòng Hà sư tỷ, gõ cửa.
Rất nhanh, Hà sư tỷ mở cửa phòng...
Nhìn thấy Tô Mặc, Hà sư tỷ rõ ràng cũng sững sờ, bất quá Hà sư tỷ lập tức nghiêng người tránh ra nhường cửa phòng, hướng Tô Mặc nói: "Vào đi..."
Tô Mặc sững sờ, Trần Mỹ Nhân đang che giấu thân hình bên cạnh trợn trừng mắt, trong lòng hô to: Có gian tình... Nhất định có gian tình!
Tô Mặc nhìn Hà sư tỷ, nghĩ nghĩ rồi gật đầu đi vào phòng. Trong phòng Hà sư tỷ mang theo một mùi hương nhàn nhạt, dễ chịu.
Hà sư tỷ đóng cửa phòng lại, đi tới bên cạnh bàn ngồi xuống.
Tô Mặc cũng đi tới, ngồi đối diện.
"Nhan sư đệ có chuyện gì sao?" Hà sư tỷ nhìn Tô Mặc hỏi.
Trong đầu Tô Mặc trong nháy mắt nghĩ ra rất nhiều lý do, nhưng lại lần lượt phủ định, cuối cùng thốt ra: "Hà sư tỷ, trong phòng có trà không?"
Hà sư tỷ liếc nhìn Tô Mặc, Tô Mặc lập tức giải thích: "Trong phòng ta không có lá trà, đột nhiên có chút muốn uống..."
Hà sư tỷ chậm rãi gật đầu, đứng dậy đi đến bên cạnh kệ, lấy xuống một bao lá trà đưa tới trước mặt Tô Mặc.
Tô Mặc nhận lá trà, lập tức lâm vào bối rối.
Trần Mỹ Nhân ở bên cạnh cũng có chút hoang mang, Hà sư tỷ không có chỗ nào có thể hạ dược a...
"Nhan sư đệ còn có việc?" Hà sư tỷ thấy Tô Mặc nhận lá trà, nhưng không nói gì, bèn chậm rãi hỏi.
Tô Mặc cắn răng: "Nhan sư tỷ có nước không? Phòng ta ngay cả nước cũng không có..."
Trần Mỹ Nhân mang theo vẻ khinh bỉ nhìn Tô Mặc... Ngươi làm vậy, nhìn thế nào cũng giống như có ý đồ, không đuổi ngươi ra ngoài mới lạ.
Không ngờ, Hà sư tỷ chỉ liếc Tô Mặc một cái, "Đợi ta một chút."
Nói xong, Hà sư tỷ liền chậm rãi đi sang một bên, lấy một bình nước đặt lên lò bắt đầu đun...
Trần Mỹ Nhân không dám tin nhìn cử động của Hà sư tỷ, quay đầu nhìn về phía Tô Mặc đang lúng túng... Nếu nói hai người không có gian tình, ta sẽ không tin.
Trần Mỹ Nhân che giấu thân hình, thu liễm khí tức.
Giờ khắc này, hắn rất muốn hỏi Hà sư tỷ: Ngươi không cảm thấy dáng vẻ của hắn rất giống kẻ có ý đồ khác sao? Vẫn là loại kỹ thuật diễn xuất vụng về.
Không bao lâu, nước trong bình đã sôi, Hà sư tỷ xách nước nóng về tới trước bàn.
Liếc Tô Mặc một cái, Hà sư tỷ không nói gì nữa. Mà là lấy ra hai cái chén, bỏ lá trà vào, pha hai chén trà.
Đem một chén trà đặt tới trước mặt Tô Mặc, Hà sư tỷ từ từ ngồi xuống, chậm rãi nhấp trà.
Tô Mặc cũng uống nước trà, mang theo một tia bối rối, suy nghĩ mãi mà không biết làm thế nào để hạ độc vào chén của Hà sư tỷ.
Bầu không khí trong lúc nhất thời có chút ngượng ngùng, nhưng Hà sư tỷ giống như không phát giác ra, chỉ yên lặng uống nước trà trong chén.
Cứ như vậy qua rất lâu, Tô Mặc vẻ mặt đau khổ uống hết nước trà trong chén.
Trong lúc nhất thời, Tô Mặc không nghĩ ra được lý do gì để ở lại. Nhưng mà Trần Mỹ Nhân còn chưa hạ độc thành công...
Cũng may Hà sư tỷ dường như không có ý tiễn khách, chỉ là uống trà xong rồi lẳng lặng ngồi đó.
Tô Mặc và Hà sư tỷ ngồi đối diện nhau, không ai động đậy. Trần Mỹ Nhân thì che giấu thân hình đứng ở một bên, chốc lát nhìn Tô Mặc, chốc lát lại nhìn Hà sư tỷ, thần sắc hết sức đặc sắc.
Không biết qua bao lâu, Hà sư tỷ ngẩng đầu nhìn Tô Mặc, nói: "Nhan sư đệ còn có việc sao?"
Đây là muốn đuổi khách...
Tô Mặc nghĩ nghĩ, rồi lắc đầu.
Hà sư tỷ nhìn Tô Mặc không nói chuyện, Tô Mặc vẫn còn suy nghĩ xem có cách nào để tiếp tục hạ dược không.
Trần Mỹ Nhân ở bên cạnh cũng có chút ủ rũ.
"Muộn rồi, ta muốn nghỉ ngơi." Hà sư tỷ nhìn Tô Mặc, nhẹ nhàng nói.
Tô Mặc gật đầu, nhưng không hề động đậy.
Hà sư tỷ thấy Tô Mặc không hề có ý định rời đi, bèn thở dài nói: "Ta tiễn Nhan sư đệ?"
Mắt Tô Mặc sáng lên, nháy mắt với Trần Mỹ Nhân, Trần Mỹ Nhân gật đầu.
Tô Mặc chậm rãi đứng dậy, đi tới cửa, Hà sư tỷ cũng đi tới cửa.
Trần Mỹ Nhân lập tức lén bỏ thuốc vào trong bình... Chỉ mong Hà sư tỷ trước khi ngủ có thói quen uống nước.
Sau khi bỏ thuốc xong, Trần Mỹ Nhân lặng lẽ lách qua hai người, rời khỏi phòng.
Cảm ứng được Trần Mỹ Nhân đã hạ độc xong, Tô Mặc lập tức ôm quyền với Hà sư tỷ, "Vậy... Hà sư tỷ nghỉ ngơi sớm một chút, ta về trước đây."
Nói xong, liền chạy trở về phòng mình.
Trần Mỹ Nhân lui lại ngọc trừ ẩn nấp, thở phào nhẹ nhõm.
Tô Mặc lắc đầu, giống như vừa làm chuyện trái lương tâm, nhìn Trần Mỹ Nhân rồi hỏi: "Thế nào?"
"Ta đã bỏ vào trong bình, chỉ mong nàng lát nữa sẽ uống một ngụm."
Tô Mặc thở phào nhẹ nhõm, gật đầu, dường như nghĩ đến điều gì, lại hỏi: "Bạch sư tỷ bên kia thì sao?"
Trần Mỹ Nhân khoát tay nói: "Bạch sư tỷ trước khi ngủ có thói quen uống nước, ta đã bỏ vào trong nước của nàng."
Tô Mặc nheo mắt nhìn Trần Mỹ Nhân: "Sao ngươi biết Bạch sư tỷ có thói quen đó?"
Sắc mặt Trần Mỹ Nhân cứng đờ, khóe miệng co giật.
"Vậy... Ta về trước đây!" Trần Mỹ Nhân quay đầu bước đi.
Tô Mặc nhìn Trần Mỹ Nhân rời đi, gương mặt lộ vẻ ngờ vực.
Chẳng biết từ lúc nào, mấy vị Vân Tông trưởng lão đã lặng lẽ trở về biệt viện. Mà mười mấy đệ tử nội môn của Vân Tông cũng đã nghỉ ngơi.
Tô Mặc ngồi trong phòng mình, thở dài.
Hắn phát hiện, sau khi bảy niệm rời khỏi cơ thể, bản thân từ vừa mới bắt đầu vô tình vô dục, cho tới bây giờ... Dường như không còn bình tĩnh như ban đầu.
Đồng thời, hắn cũng phát hiện dục niệm đối với mình ảnh hưởng ngày càng nhỏ.
Quả nhiên, một đạo niệm lực quay về cũng chỉ có tác dụng trong một khoảng thời gian...
Một đêm không có chuyện gì xảy ra.
...
Hôm sau, tất cả mọi người đều ra khỏi phòng, đứng trong biệt viện.
Bạch trưởng lão quét mắt một vòng, lại phát hiện Trần Mỹ Nhân và Bạch Hà ba người vẫn chưa ra.
Bạch trưởng lão nhíu mày, bày ra thần thức quét qua, lập tức sắc mặt tái xanh.
Mấy trưởng lão khác liếc nhau, đột nhiên đứng dậy xông vào phòng ba người.
Chỉ thấy ba người sắc mặt trắng bệch nằm gục trên bàn trong phòng mình...
"Chuyện gì xảy ra?" Mấy đệ tử nội môn xôn xao bàn tán.
Bạch trưởng lão vận chuyển linh lực, kiểm tra trạng thái ba người, sắc mặt nhất thời trở nên hết sức âm trầm.
Tô Mặc lúc này cau mày đi tới, nhìn ba người đang hôn mê, nhíu mày nói: "Bọn họ trúng độc!"
Nội Sự trưởng lão quay đầu nhìn Tô Mặc: "Độc gì?"
"Một loại thần hồn kịch độc, ta đã từng thấy trong điển tịch ở Dược Sơn." Tô Mặc cau mày nói.
"Ngươi có cách giải không?" Nội Sự trưởng lão nhìn chằm chằm Tô Mặc hỏi.
Tô Mặc lắc đầu: "Ta mới luyện đan được một tháng, loại đan dược này ta không luyện chế được, đương nhiên cũng không luyện chế được giải dược."
Nội Sự trưởng lão gật đầu, bỏ đi sự lo lắng đối với Tô Mặc.
Dù sao Tô Mặc chính xác chỉ mới luyện đan một tháng, không thể nào luyện chế ra loại đan dược độc tính này.
"Đỗ trưởng lão nhất định có cách!" Lúc này, Tô Mặc nghĩ nghĩ rồi nói.
Nội Sự trưởng lão lập tức sáng mắt lên, liếc nhìn Bạch trưởng lão, gật đầu.
"Là Vũ Tông, bọn hắn muốn dùng việc này ép chúng ta rời đi..." Nội Sự trưởng lão nhìn Bạch trưởng lão, bí mật truyền âm.
Bạch trưởng lão gật đầu, đáp lại: "Xem ra lão tổ Vũ Tông thật sự đã xảy ra chuyện!"
"Hừ, thủ đoạn vụng về!"
Lúc này Tô Mặc lại lên tiếng: "Nếu không, ta đưa hai vị sư tỷ và Trần Mỹ Nhân về trước Vân Tông, để Đỗ trưởng lão cứu chữa?"
"Dù sao ta cũng không tham chiến!"
Bạch trưởng lão quay đầu nhìn Tô Mặc, trầm ngâm một lát, rồi gật đầu nói: "Vậy ngươi đưa ba người trở về tông môn đi..."
"Vâng!"
Tô Mặc ôm quyền, cuốn lấy ba người bay lên không trung mà đi.
Vừa rời khỏi phạm vi của Vũ Tông, Tô Mặc cảm thấy không có ai theo dõi, lập tức thi triển Thần tộc chi lực, với tốc độ cực nhanh trở về Vân Tông...
...
Vân Tông thủ vệ nhìn thấy Tô Mặc cuốn lấy ba đệ tử nội môn trở về, lập tức kinh hãi.
Tô Mặc không giải thích nhiều, mà trực tiếp mang theo ba người lên Dược Sơn.
Đỗ Bình Sinh chẳng biết từ lúc nào đã về tới Dược Sơn, nhìn thấy Tô Mặc mang ba người trở lại, lập tức có chút kinh ngạc.
"Bọn họ trúng độc, trưởng lão bảo ta đưa bọn họ trở về..." Tô Mặc nói với Đỗ Bình Sinh.
"A?"
Đỗ Bình Sinh đưa tay dò xét tình trạng ba người, rồi nhìn Tô Mặc với vẻ mặt cổ quái.
"Vậy... Ta về Vũ Tông trước, bọn họ giao cho tiền bối." Tô Mặc bình tĩnh nói.
Đỗ Bình Sinh nhìn Tô Mặc, mỉm cười gật đầu, "Đi đi, bọn họ cứ để ở Dược Sơn là được."
Tô Mặc nhìn Đỗ Bình Sinh, thi lễ: "Đa tạ tiền bối!"
Nói xong, liền bay lên không trung mà đi.
Đỗ Bình Sinh nhìn ba người đang hôn mê, lại nhìn về phía Tô Mặc đang rời đi, bất đắc dĩ lắc đầu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận