Thông U Tiểu Nho Tiên

Chương 309: Hành lang trước kia

**Chương 309: Hành lang trước kia**
Trong khu vực mờ mịt, hư vô không có trật tự, không có nhật nguyệt, lại mang theo chút ít ánh sáng yếu ớt.
Đây là một thế giới không có bất cứ thứ gì, chỉ có một mảnh hư vô...
Tô Mặc trong bạch y nhẹ nhàng, thân thể trăm trượng bước vào nơi này, không nói gì, trước mắt chỉ là một mảnh hoang vu.
Quả nhiên như đại hung đã nói, giữa hàng rào thế giới cất giữ một đạo hư vô khu vực rộng mấy chục vạn dặm, Thần tộc không thể dựa vào nhục thân tiến vào vùng này.
Thân thể trăm trượng đặt chân ở vùng này, mỗi một bước chân rơi xuống đều khiến đại địa phát sinh rung động, cuốn lên bụi đất đầy trời...
Tô Mặc mệt mỏi ngồi sụp xuống đất, còn chưa kịp nhìn rõ khu vực này, đã cảm thấy trong nhục thể truyền đến cảm giác đau đớn trải rộng toàn thân.
Đây là do cưỡng ép dùng Nho đạo chân ngôn rút ra một cọng lông trên thân đại bàng, đạo pháp phản phệ mà thành.
Tô Mặc nhìn Phượng tộc nhân trong tay, đem hắn đặt trên mặt đất.
Cho tới giờ khắc này, Tô Mặc mới nhìn rõ hình dạng người này.
Dáng người tinh tế, diêm dúa, một đầu tóc dài đen nhánh lại giống như ánh lưu kim tràn ngập các loại màu sắc chói mắt.
Trên khuôn mặt xinh xắn, ngũ quan tinh xảo mà tuyệt mỹ, da thịt trắng noãn như ngọc, giống như ánh huỳnh quang...
Sau trận chiến với đại bàng, khí tức người này rõ ràng đã rơi xuống dưới Vấn Cảnh, hơn nữa tu vi còn đang không ngừng giảm xuống, nhìn qua cực kỳ cổ quái.
Một đạo cảm giác suy yếu đánh vào đầu Tô Mặc, Tô Mặc gắng gượng chống đỡ hai mắt, muốn cắn thuốc khôi phục, móc ra viên đan dược nhỏ như bụi trần.
Không phải đan dược quá nhỏ, mà là Tô Mặc hiện tại quá lớn, thân thể trăm trượng giống như cự tượng.
Đan dược trong tay to lớn như dãy núi, chỉ giống như một hạt bụi.
Tô Mặc suy nghĩ, vận chuyển thần niệm chi lực. Xem thần niệm chi lực có thể thu nhỏ thân thể của mình hay không.
Thần niệm khởi động, quả nhiên khi không có Hư Không Thú ở bên cạnh, cũng có thể thu nhỏ thân thể.
Khi thân thể Tô Mặc biến thành kích cỡ như người thường, nhìn đan dược trong tay liền bình thường hơn nhiều.
Những đan dược này do Tô Mặc luyện chế ở Dược Sơn trên Vân Tông, có thể chữa thương.
Chờ Tô Mặc ăn đan dược bắt đầu chữa thương, Linh Hải trống rỗng mười phần xuất hiện trước mặt.
Hai thân ảnh mang theo vẻ mờ mịt từ Linh Hải đi ra...
"Đại hung tỷ tỷ... Huyền Nữ tỷ tỷ..." Tô Mặc nhìn đại hung cùng Huyền Nữ tự mình đi ra Linh Hải, lập tức sững sờ.
Tô Mặc mang theo vẻ khó hiểu nhìn hai người đi ra Linh Hải, phát hiện sắc mặt hai người đều mang vẻ mờ mịt.
Đại hung không để ý đến Tô Mặc, mà là quét mắt về phía mảnh hư vô chi địa này, lông mày càng nhíu càng chặt.
"Ngươi nhớ ra điều gì sao?" Huyền Nữ mang theo thần sắc mê mang, quay đầu nhìn về phía đại hung.
Đại hung cũng nhìn về phía Huyền Nữ, gật đầu rồi lại lắc đầu.
"Ta... Tựa hồ đã từng tới nơi này..." Trong mắt đại hung hiếm thấy xuất hiện một tia hoảng hốt, nhìn qua trong lòng quanh quẩn rất nhiều bí ẩn.
Huyền Nữ cũng gật đầu, "Ta cũng có cảm giác này, nhưng chính là không nghĩ ra tại sao đối với nơi này lại có loại cảm giác quen thuộc này..."
"Vừa rồi ta cũng không biết vì cái gì, bỗng nhiên lại nghĩ tới nơi này..." Đại hung trong miệng lẩm bẩm.
Huyền Nữ đưa tay sờ lên trán, tựa hồ muốn nhớ ra điều gì, nhưng lại không nghĩ nổi bất cứ thứ gì.
Đại hung trong hoảng hốt đi về phía trước mấy bước ở mảnh Hư Vô chi địa này, nhìn trên đất không có vật gì, cảm thụ được khí tức truyền đến giữa phiến thiên địa này.
Bỗng nhiên, toàn thân Huyền Nữ và đại hung đột nhiên run lên...
Hai người liếc nhau, tất cả đều nhìn thấy điều gì đó trong ánh mắt đối phương.
"Đây là... Hành lang..."
Tô Mặc nhìn đại hung và Huyền Nữ, khi chợt nghe hai chữ 'Hành lang', trong lòng không biết tại sao lại toát ra vẻ cổ quái, tựa hồ chỉ là nghe nói hai chữ này, liền có một loại quái dị bò lên trong lòng.
Hắn biết đại hung và Huyền Nữ đều bị mất một chút ký ức liên quan tới trận chiến thượng cổ, mà những điều các nàng nhớ ra bây giờ, tựa hồ đều liên quan đến trận chiến kia.
Đại hung và Huyền Nữ hai người đối mặt, tất cả trong mắt đều lóe lên một tia mờ mịt.
"Hành lang thông đến nơi nào..."
"Cái kia... Đại kiếp..."
Đại hung ngẩng đầu nhìn thiên khung thế giới này, trong mắt xuất hiện một loại chấp nhất, một loại chấp nhất muốn tìm lại trí nhớ.
"Đi xem một chút?" Huyền Nữ hỏi đại hung.
"Được!" Đại hung gật đầu.
Tô Mặc trừng mắt nhìn đại hung và Huyền Nữ, trong thần sắc đều là khó hiểu.
Lúc này, đại hung xoay đầu lại nhìn Tô Mặc, thần sắc trịnh trọng nói:
"Chúng ta muốn đi dọc theo ‘Hành lang’ đến nơi đó xem, ngươi sau khi khôi phục hãy mau rời khỏi nơi này..."
"Không mang ta theo sao?" Tô Mặc sững sờ.
Nhìn ý tứ của đại hung, tựa hồ muốn cùng Huyền Nữ rời đi một thời gian.
Đã thấy trong ánh mắt đại hung và Huyền Nữ đều lộ ra vẻ ngưng trọng chưa từng có, tựa hồ đối với nơi hành lang thông đến mang theo một tia kiêng kị bản năng.
"Ta mặc dù không nhớ rõ hành lang thông đến nơi nào, thế nhưng lại có cảm giác chỗ kia rất nguy hiểm, ngươi không thể đi..." Đại hung nghiêm mặt nói.
"Nếu đã nguy hiểm, các ngươi không thể không đi sao?" Tô Mặc mang theo một tia hoang mang hỏi.
Đại hung và Huyền Nữ liếc nhau, chậm rãi lắc đầu...
Chỗ kia tựa hồ liên quan đến rất nhiều chuyện lớn, từ nơi sâu xa, các nàng tất nhiên nhớ ra điều gì, nhất định phải đi xem.
Tô Mặc nhìn đại hung và Huyền Nữ, nghiêm nghị gật đầu.
Hắn sớm đã không phải Tô Mặc của năm đó, kinh nghiệm nhiều hơn, sớm đã quen thuộc với biệt ly.
Hắn có thể nhìn ra, đại hung và Huyền Nữ rất chấp nhất với phần trí nhớ đã mất kia.
Hắn cũng không thể vĩnh viễn được đại hung bảo vệ, trưởng thành dưới sự bao bọc của nàng...
Đại hung nhìn dáng vẻ Tô Mặc, dặn dò: "Ngươi phải nhanh rời khỏi nơi này, chúng ta sau khi trở về, tự nhiên sẽ đi tìm ngươi."
"Khi ta không ở bên cạnh, ngươi phải tự mình cẩn thận."
"Ngươi phải nhanh chóng Hóa Thần, chỉ có Hóa Thần mới có thể có một phần sức tự vệ ở thế gian này!"
"..."
Đại hung tựa hồ có chút không yên lòng, dặn dò Tô Mặc một phen.
Tô Mặc nhìn đại hung, trịnh trọng gật đầu.
Đại hung nhìn Tô Mặc, thở dài, tiến lên ôm Tô Mặc vào trong ngực.
Tô Mặc cảm thụ được trước ngực đại hung ầm ầm sóng dậy, dục niệm không tự chủ được rục rịch...
Cảm nhận được biến hóa của Tô Mặc, đại hung mang theo ý cười liếc Tô Mặc, cười duyên nói: "U... Tiểu đệ đệ của chúng ta tựa hồ lại có ý tưởng nha."
Tô Mặc mạnh miệng lắc đầu.
"Vậy thì đáng tiếc, vốn định cho ngươi chút ngon ngọt trước khi tạm biệt... Đã ngươi không muốn thì coi như xong..."
Đại hung xinh đẹp mà vũ mị cười lật về phía trước ngửa ra sau, sóng lớn mãnh liệt.
Tô Mặc trợn to hai mắt, nhìn đại hung.
"Vậy thì chờ ta trở về lại nói..."
Nói xong, đại hung liền xoay người cùng Huyền Nữ bước vào trong mảnh hư vô kia.
Không chút lề mề...
Bạn cần đăng nhập để bình luận