Thông U Tiểu Nho Tiên

Chương 127: Yên tĩnh

**Chương 127: Yên tĩnh**
Trời chưa sáng, tiếng gà gáy gọi vầng dương.
Nến tàn hương rơi, giấy nhà nhuộm đỏ màu.
Nhân gian yên tĩnh trong trấn nhỏ đón ánh hồng quang đầu tiên của buổi sơ nhật, theo ánh nắng sớm mai, tinh thần phấn chấn xuyên qua giấy dán cửa sổ, bò lên trên khuôn mặt Cố Vũ còn đang say ngủ trong phòng.
Cố Vũ khẽ mở mắt, tỉnh lại từ trong cơn mộng mị, trong ý thức dần dần nhớ lại chuyện ngày hôm qua.
Quay đầu nhìn lại, nhưng không thấy bóng dáng Tô Mặc.
Cố Vũ đứng dậy, đẩy cửa phòng ra, nhìn thấy Tô Mặc đứng một mình bên ngoài.
Bóng áo trắng kia nhanh nhẹn, tuyệt thế mà cô độc.
Tựa hồ muốn hòa nhập vào thế gian, nhưng làm thế nào cũng không được như ý.
"Thức dậy làm gì?" Cố Vũ đi tới bên cạnh Tô Mặc, nhìn theo ánh mắt Tô Mặc là một mảnh trắng xóa.
Tô Mặc nâng hai tay lên, cẩn thận nhìn một chút, nhẹ nhàng nói: "Chẳng biết tại sao, ta cảm giác ta đã khôi phục không ít!"
Cố Vũ gật đầu, nàng cũng phát hiện khí sắc Tô Mặc tốt hơn rất nhiều, "Vậy vì sao ngươi vẫn phiền muộn?"
"Ta đã quên lãng quá khứ, tựa như đã mất đi linh hồn, nương theo gió mà đi, mờ mịt luống cuống......" Thần sắc Tô Mặc đờ đẫn, hai mắt trống rỗng.
Cố Vũ khẽ thở dài, nàng cũng không biết phải làm thế nào cho phải.
"Trước tìm một nơi ở lại đi! Dù sao cũng không thể cứ mãi quấy rầy bà lão...... Còn lại từ từ nghĩ biện pháp!" Cố Vũ mở miệng nói.
Tô Mặc gật đầu, tựa hồ gặp sao hay vậy.
Hai người đợi trời sáng hẳn, liền cáo từ lão phụ nhân.
"Nếu không có chỗ ở, ở lại đây chẳng phải cũng rất tốt sao?" Lão phụ nhân hiền lành nói.
Tô Mặc lắc đầu, "Dù sao cũng không thể cứ mãi quấy rầy bà, lúc nào cũng có chút bất tiện!"
Lão phụ nhân không giữ lại, bà hiểu rõ đôi tiểu phu thê ở trong căn nhà nhỏ này của mình thật sự có chỗ bất tiện, thế là quan tâm hỏi hai người.
"Đã nghĩ kỹ ở đâu chưa?"
Tô Mặc hơi lắc đầu, lần này ngay cả ký ức cũng mất, thật đúng là không biết nên đi đâu.
Lão phụ nhân suy nghĩ một chút, nhớ tới một nơi, bèn mở miệng nói: "Tiên sinh trong trấn học đường đoạn thời gian trước đã qua đời, học đường hậu trạch lúc này không có người ở, có thể tạm thời ở lại học đường hậu trạch."
Tô Mặc và Cố Vũ nhìn nhau gật đầu, đó đúng là một nơi cư trú tạm thời rất tốt.
Thế là hai người liền dưới sự dẫn dắt của lão phụ nhân, đi tới học đường trong trấn.
Học đường cũ kỹ này lộ ra một cỗ khí tức cổ xưa, có lẽ là quanh năm thấm mực, trong học đường có một cỗ thư hương.
Lão phụ nhân nhìn học đường trống rỗng, thở dài một hơi giải thích: "Học đường này vốn dĩ chỉ có một lão tiên sinh, sau khi lão tiên sinh qua đời liền không còn tiên sinh, học sinh ở đây cũng không có người dạy!"
Tô Mặc và Cố Vũ chậm rãi nhìn quanh học đường, trên bàn trong học đường còn có mực nước đọng chưa được lau đi, trên giá sách ở một góc học viện cũng còn có sách bám đầy bụi.
Lão phụ nhân run rẩy dẫn hai người tới hậu trạch của học đường, chỉ vào mấy căn phòng nói: "Mấy căn phòng kia vẫn luôn trống không, lão tiên sinh đã qua đời khi còn sống cũng không đến hậu trạch này, các ngươi cứ an tâm ở lại!"
"Đa tạ bà!" Tô Mặc hành lễ, Cố Vũ cũng hành lễ với bà lão.
Hiện giờ, Tô Mặc bản thân bị trọng thương, Cố Vũ cũng chưa khôi phục tu vi, khó mà rời khỏi Tuyết Vực này! Có thể tìm một chỗ yên tĩnh để dàn xếp trước, đúng là một biện pháp tốt nhất.
Hai người tiễn bà lão rời đi, liền bắt đầu thu dọn hậu trạch, hẳn là sẽ ở lại đây một thời gian.
Khoảng nửa ngày sau, sau khi thu dọn không sai biệt lắm, Tô Mặc đến tiền đường của học đường, nhìn những quyển sách kia, cầm một ít ngồi ở trên bàn của tiên sinh chậm rãi lật xem.
Từng câu từng chữ trong sách, đều khiến Tô Mặc có loại cảm giác quen thuộc, tựa hồ chưa hề quên.
Thì ra, ký ức bị chém mất, nhưng học thức thì không.
Tựa như cho dù là người mất trí nhớ, vẫn biết đi đường, vẫn biết ăn cơm, vẫn biết mặc quần áo ra ngoài.
Có nhiều thứ không bỏ được, cũng không đánh gãy được.
Lúc này Cố Vũ đi tới tiền đường, nhìn Tô Mặc đang đọc sách, mở miệng nói: "Ta đi ra ngoài phố mua một ít đồ dùng hàng ngày."
"Ta đi cùng với ngươi." Tô Mặc đặt sách xuống, đứng dậy.
Cố Vũ gật đầu, "Cũng tốt, đi dạo một chút cũng tốt cho ngươi."
Hai người cùng rời khỏi học đường, đi lên phố.
Trên đường người qua lại không đông đúc, có lẽ là đầu mùa đông có chút lạnh, người ta cũng không muốn ra ngoài. Cũng có thể là vốn dĩ ở đây không có nhiều người.
Trên phố chợt có tiếng rao hàng của tiểu thương, chợt có người đi đường vội vã.
Người đi ngang qua đều bị cặp tuấn nam mỹ nữ này hấp dẫn ánh mắt, nơi đây đã lâu không có người lạ.
Huống chi Cố Vũ cực kỳ xinh đẹp lại mặc một thân áo đỏ, mà Tô Mặc hào hoa phong nhã, nho nhã mờ mịt, dáng vẻ áo trắng tóc bạc thật sự là đáng chú ý.
Cố Vũ và Tô Mặc đi vào một tiệm vải, lão bản buồn chán ngâm nga khúc hát, thấy cửa có hai vị khách nhân thì hơi sững sờ, không ngờ lại nhìn thấy gương mặt lạ trong tiết trời đầu đông này.
"Vị tiểu ca này cùng phu nhân lạ mặt quá, là vừa mới tới chỗ chúng ta sao?" Lão bản cửa hàng tươi cười chào đón, nhìn hai người khí vũ phi phàm, mở miệng hỏi.
Tô Mặc gật đầu: "Có chăn đệm quần áo không?"
Lão bản thấy hai người ăn mặc sang trọng, có chút băn khoăn gật đầu: "Có thì có, nhưng đều là chăn đệm quần áo của người bình thường, không được như phẩm chất của tiểu ca và phu nhân đang mặc......"
Tô Mặc cười cười, chậm rãi lắc đầu nói: "Đồ dùng của người bình thường là được, mới tới đây, có thể dùng là tốt rồi!"
"Vậy thì có, xin chờ một lát."
Lão bản rời quầy, đi vào một cánh cửa, lấy ra mấy bộ quần áo và chăn đệm tốt nhất trong cửa hàng.
Cố Vũ chọn mấy bộ quần áo màu đỏ để thay giặt, lại lấy hai giường chăn đệm.
Tô Mặc trả tiền xong, cùng Cố Vũ rời khỏi cửa hàng.
Lão bản cửa hàng nhìn hai người rời đi, chậm rãi lắc đầu, liếc nhìn cảnh sắc trắng như tuyết bên ngoài, thở dài:
"Năm nay đầu mùa đông đến sớm hơn rất nhiều!"
Tô Mặc lại cùng Cố Vũ đi tới hàng thịt phía trước, lão bản hàng thịt nhìn thấy Tô Mặc và Cố Vũ thì sửng sốt.
"A? Hai người không phải là hai người hôm qua bà lão từ bên ngoài trấn mang về sao?"
Tô Mặc gật đầu, tựa hồ biết rõ hôm qua bà lão cứu hai người lúc trở về đã gặp người bán thịt này.
"Mới tới đây, mong được chiếu cố!" Tô Mặc khiêm tốn hữu lễ nói, mà Cố Vũ ở bên cạnh không mở miệng, tựa hồ chỉ là một nữ tử đi cùng trượng phu của mình mà thôi.
"Có gì đâu! Sau này có chuyện gì cứ nói một tiếng là được! Hai người hiện giờ vẫn ở nhà bà lão sao?" Lão bản hàng thịt hào sảng khoát tay, tựa hồ cực kỳ thích thú việc có người từ nơi khác đến đây.
"Không có, ở lại nhà bà lão có nhiều bất tiện. Hiện giờ hai người chúng ta tạm trú ở hậu trạch của học đường."
Lão bản hàng thịt gật đầu, cảm thán nói: "Tiểu phu thê ở nhà bà lão là có chút không tiện, đúng là ở học đường vẫn tốt hơn!"
Tô Mặc và Cố Vũ cũng không giải thích, mà phụ họa gật đầu.
"Lão bản, cho ta hai cân thịt đùi!"
"Đừng gọi ta là lão bản, gọi ta là Vương Lục là được, trong nhà xếp thứ sáu, người trong trấn cũng đều gọi ta là Vương Lục." Vương Lục vừa cười vừa nói, giơ tay chém xuống, chặt xuống một miếng thịt từ tảng thịt trên bàn, lấy dây gai xâu lại đưa cho Tô Mặc.
"Bao nhiêu tiền?" Tô Mặc hỏi.
Vương Lục hào sảng khoát tay, "Hai người mới đến chắc hẳn cũng không có nhiều tiền, số thịt này coi như ta tặng hai người!"
Tô Mặc nhận lấy khối thịt kia, khối thịt này rõ ràng không chỉ có hai cân, lắc đầu nói: "Như vậy không được!"
Vương Lục thấy sắc mặt Tô Mặc nghiêm túc, trầm ngâm một chút nói: "Vậy đưa ta sáu tiền!"
Sáu tiền là giá của hai cân, nhưng khối thịt hắn cho Tô Mặc vượt xa hai cân!
Tô Mặc liếc Vương Lục một cái, móc ra mười tiền đưa cho Vương Lục.
Vương Lục nói gì cũng không chịu, Tô Mặc bèn nói: "Không thể để ngươi lỗ vốn làm ăn!"
Vương Lục bất đắc dĩ nhận lấy, nhìn người trẻ tuổi áo trắng tóc bạc này luôn cảm thấy có chút quen mắt.
Lúc này, thê tử của Vương Lục dắt con nhỏ đi vào trong cửa hàng, nhìn thấy Tô Mặc và Cố Vũ cũng hơi sững sờ.
Vương Lục lập tức giới thiệu cho Tô Mặc thê tử và con trai của mình.
Vương Lục thê tử nhìn Tô Mặc một thân áo trắng nho nhã, muốn nói lại thôi, Tô Mặc thấy thế bèn nói: "Vương tẩu có chuyện cứ nói thẳng."
"Tiên sinh là người có học thức?" Vương Lục thê tử dò hỏi.
Tô Mặc gật đầu.
"Tiên sinh có thể dạy con chúng ta biết chữ không? Tiên sinh ở đây đã qua đời, đầu mùa đông tới sớm, không có tiên sinh nào đến dạy đám nhỏ ở đây, chúng ta muốn con có thể biết một ít chữ, để nó không giống cha nó, tương lai chỉ có thể làm một người bán thịt!"
Vương Lục thê tử mười phần ngượng ngùng khẩn cầu, tựa hồ cũng biết yêu cầu của mình có chút đường đột, lại lập tức nói: "Chúng ta có thể trả học phí cho tiên sinh!"
Vương Lục nhìn con trai mình, ngượng ngùng gãi đầu.
Tô Mặc nhìn đứa bé kia, trầm ngâm một lát, gật đầu.
"Vậy ba ngày sau hãy đưa nó đến học đường! Tẩu tử cũng có thể bảo những đứa trẻ khác đang tạm nghỉ học ở nhà cùng tới."
"Được, được!" Vương Lục thê tử cảm kích không thôi.
Con trai Vương Lục hiếu kỳ ngẩng đầu nhìn về phía Tô Mặc, tò mò nhìn mái tóc bạc trắng của hắn......
Năm này, Tô Mặc làm tiên sinh ở trấn nhỏ của người phàm tại Tuyết Vực.
Năm này, gió tuyết ập vào Tuyết Vực, khiến Tuyết Vực càng thêm lạnh giá.
Năm này, hai bóng người, một lớn một nhỏ, bước vào Tuyết Vực......
Bạn cần đăng nhập để bình luận