Thông U Tiểu Nho Tiên
Chương 245: Gần đây vừa vặn rất tốt
Chương 245: Dạo này vẫn tốt Đối với những lời Vũ Mạc nói, Tô Mặc không hề có chút cảm xúc, như thể đó là chuyện không liên quan gì đến hắn.
Không có thất niệm, Tô Mặc đối với bất kỳ sự vật nào đều giữ thái độ bàng quan.
Hàng ngày, hắn không làm bất cứ chuyện gì, chỉ ngồi trên cầu nổi ngắm nhìn làn khói mỏng manh lượn lờ trên mặt sông.
Tô Mặc bất động, Hư Không thú lại càng không muốn động.
Con cá nhỏ màu vàng kia vẫn như cũ mỗi ngày đến trước mặt Tô Mặc, nổi đầu lên hấp thu đại đạo khí tức trên người hắn.
Mỗi ngày mang tới thứ gì cũng đều bị Hư Không thú nuốt chửng vào bụng, nó không từ chối bất kỳ ai, thứ gì cũng có thể ăn.
Nếu không phải Tô Mặc thất niệm ly thể, rất nhiều thứ đã không cho nó ăn. Chỉ là bây giờ Tô Mặc đối với mọi thứ không có quá nhiều cảm xúc.
Mà Vũ Mạc mỗi ngày nhìn thấy con cá nhỏ màu vàng kia lấy đi đồ vật, có rất nhiều thứ đủ để khiến nàng đỏ mắt. Thế nhưng, cho dù là vật như vậy, Tô Mặc vẫn không thèm nhìn lấy một cái, đều ném cho Hư Không thú ăn.
Điều này càng khiến nàng xác định Tô Mặc tuyệt đối là một vị tuyệt thế ẩn cư cao nhân, đến mức những bảo vật kia, hắn đều chẳng thèm để mắt.
Vũ Mạc trong khoảng thời gian này hết sức ân cần, mỗi ngày đều lặng lẽ thay Tô Mặc quét dọn phòng nhỏ, mặc dù căn phòng nhỏ kia Tô Mặc chưa từng bước vào.
Mỗi khi rảnh rỗi, Vũ Mạc đều ngồi phía sau Tô Mặc, giống như con cá nhỏ kia cảm nhận đạo ý nhàn nhạt phát ra trên thân Tô Mặc.
Lúc mới đầu, nàng cẩn thận từng li từng tí, về sau thấy Tô Mặc đối với hành vi này của nàng làm như không thấy, cũng dần dần yên tâm.
Mỗi khi cảm nhận được đạo ý trên người Tô Mặc đều khiến tâm thần nàng rung động, nàng chưa bao giờ cảm nhận được trên người một ai lại có đạo ý huyền diệu như vậy.
Giống như trên người hắn dung hợp rất nhiều đạo pháp, mỗi một loại đạo pháp đều là đại đạo khí tức của thế gian. Mà hắn càng dung hợp rất nhiều đạo ý, trở thành một đạo mà nàng chưa từng thấy qua.
Đầu này trên đại đạo khí tức, làm cho nàng cảm giác đối mặt với toàn bộ thiên hạ, mang theo thế gian chúc phúc cùng chờ mong.
Đối với sự xuất hiện của Vũ Mạc, Hư Không thú cũng không có quá nhiều cảm giác.
Trong mắt nó, Vũ Mạc còn chưa đủ nó nhét kẽ răng... Ban đầu ở Đại Hoa Hoàng thành, nó từng nuốt sống mấy trăm Nguyên Anh.
Cũng không biết là do cá con mỗi ngày mang tới bảo vật, hay là do nguyên nhân khác.
Dòng nước trong sông chẳng biết từ lúc nào dần dần nhuốm màu hào quang, một tia yếu ớt đại đạo khí tức chầm chậm xuất hiện ở một nơi hạ du con sông.
Tô Mặc biết rõ đây là đáy sông có một chỗ dị địa, cá con chính là từ trong chỗ dị địa kia mỗi ngày mang tới bảo vật.
Rất có thể, cá con cũng là bởi vì chỗ dị địa này mà sinh ra linh thức.
Thời gian dần dần trôi qua, mấy tháng thời gian thoáng cái đã qua.
Thất niệm chưa từng quay về, Tô Mặc liền vẫn luôn ngồi trên cầu nổi lẳng lặng chờ đợi.
...
Ngày hôm đó, bỗng nhiên nơi xa sơn cốc hạ du con sông đột nhiên xuất hiện một đạo thiên địa dị tượng, hào quang phóng lên tận trời, tỏa ra thương khung.
Hư Không thú đột nhiên ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn chỗ hào quang kia, thần sắc mang theo vẻ mờ mịt.
Chẳng biết tại sao, nó lại tìm được trong chỗ sáng mờ kia một tia khí tức tương tự Tô Mặc.
Hư Không thú quay đầu nhìn về phía Tô Mặc, thấy Tô Mặc không có phản ứng, cũng lại nằm xuống tiếp tục ngủ.
"Tiền bối..." Lúc này Vũ Mạc bỗng nhiên mở miệng, nhìn về phía nơi xa, nàng cảm ứng được có mười mấy người đến địa phương này.
Trong quan niệm của nàng, dị tượng này là có liên quan đến Tô Mặc, nhưng hôm nay lại có mười mấy người tới nơi này, những người kia rõ ràng chính là nhắm vào vật của tiền bối mà tới...
Tô Mặc không để ý đến nàng, vẫn như cũ giống như một lão tăng, lẳng lặng ngồi bất động.
Hắn đối với dị bảo không thèm quan tâm, duy nhất có chút không vui chính là có rất nhiều người tới, quấy rầy sự thanh tịnh của hắn.
Thấy Tô Mặc không để ý tới mình, Vũ Mạc nghĩ nghĩ, bay người về phía hướng hạ du kia mà đi...
Nàng không nắm được ý nghĩ của Tô Mặc, nhưng nàng vẫn muốn nói cho những người kia... Nơi này có một lão tiền bối, ít nhất không thể tới quấy rầy sự thanh tịnh của tiền bối.
Một lát sau, Vũ Mạc liền trở về phòng nhỏ...
Nàng là người của Vũ tộc, trong tu tiên giới cũng có lực ảnh hưởng nhất định, lại loại thiên địa dị tượng này cũng sẽ không hấp dẫn cường giả trên Vấn Cảnh tới.
Người tới bên trong nhiều nhất chính là Nguyên Anh tu như nàng.
Trong miêu tả của nàng, nơi này có một vị tiền bối tuyệt đối kinh khủng, những người kia cũng sẽ không dám tới quấy rầy, làm việc cẩn thận từng li từng tí.
Một ngày này, lục tục có rất nhiều cường giả tới.
Mà cái thiên địa dị tượng kia tựa hồ cũng theo đông đảo tiên tu đến, càng thêm chói mắt. Đột nhiên bộc phát ra một đạo hào quang kinh thế, chiếu sáng vùng thế giới này.
Giống như một đống lửa, hấp dẫn đông đảo bươm bướm...
Cuối cùng, có tông môn xung quanh Hóa Thần cường giả bị hấp dẫn, cũng tới nơi này.
Thế nhưng, sau khi nghe Vũ Mạc miêu tả, những Hóa Thần cường giả kia nghe được thuật lại của người tới trước, trong lòng nghiêm nghị, cũng không có đến chỗ phòng nhỏ của Tô Mặc.
Phòng nhỏ của Tô Mặc ở đây vẫn như cũ hoàn toàn yên tĩnh...
Hư Không thú cảm nhận được xa xa tụ tập càng ngày càng nhiều người, trong ánh mắt tựa hồ thoáng qua một tia hung tàn...
Liếc mắt nhìn Tô Mặc không có phản ứng, Hư Không thú đè xuống vẻ mặt tàn bạo trong mắt, ngoan ngoãn ghé vào bên cạnh Tô Mặc.
Đáy sông kia tựa hồ có một cửa vào, người tới nhao nhao tiến vào trong đó, lại không có một ai đi ra...
Cuối cùng, nơi đây đã thu hút sự chú ý của mấy đại tông môn cao tầng, bắt đầu phái người tới.
Người tới, bao gồm mấy vị trưởng lão của Vũ tộc...
.......
Lúc chạng vạng tối, một đoàn người đi tới phòng nhỏ của Tô Mặc.
Vũ Mạc nhìn xem mấy lão giả tóc trắng xóa cầm đầu, trong nháy mắt sững sờ, tiếp đó kích động chạy tới.
"Trưởng lão, các ngươi sao cũng tới?" Vũ Mạc chạy tới trước mặt hai lão giả, hành lễ nói, "Gia gia của ta có tới không?"
Mấy lão giả thần sắc lạnh nhạt nhìn Vũ Mạc, đối với việc Vũ Mạc muốn ở lại nơi đây phục dịch một vị tiền bối, bọn hắn cũng đã biết.
Đến chỗ này, chính là vì tới xem một chút... vị lão tiền bối nào có thể để cho người Vũ tộc bọn hắn phục dịch.
Hai vị trưởng lão lạnh lùng nhìn về phía Tô Mặc bạch y tóc trắng, thần thức bày ra, lại quỷ dị không cách nào phát hiện tu vi của Tô Mặc.
Giờ khắc này, Tô Mặc giống như một phàm nhân, mặc cho tu vi Vấn Cảnh của bọn hắn vậy mà cũng điều tra không ra được gì.
Bọn hắn không biết, bây giờ Tô Mặc thất niệm mang theo đạo ý ly thể. Thân thể này còn lại chỉ có một Ấu Thần, Thần Tộc tu vi, bằng bọn hắn làm sao có thể điều tra được.
Hai vị trưởng lão Vũ Tông liếc nhau một cái, trong mắt dị sắc thoáng qua.
Đang muốn thăm dò Tô Mặc một phen, bỗng nhiên từ trong đám người đi ra một lão giả tóc trắng xóa...
"Gia gia..." Vũ Mạc nhìn thấy lão giả này lập tức vui mừng, vội vàng chạy tới.
Chỉ là lão giả chỉ liếc Vũ Mạc một cái, gật đầu.
Tiếp đó, trong ánh mắt mê hoặc của một đoàn người, lão giả đi đến bên cạnh Tô Mặc, chậm rãi ngồi xuống.
"A Di Đà Phật... Đạo hữu, đã lâu không gặp, dạo này vẫn tốt?"
Không có thất niệm, Tô Mặc đối với bất kỳ sự vật nào đều giữ thái độ bàng quan.
Hàng ngày, hắn không làm bất cứ chuyện gì, chỉ ngồi trên cầu nổi ngắm nhìn làn khói mỏng manh lượn lờ trên mặt sông.
Tô Mặc bất động, Hư Không thú lại càng không muốn động.
Con cá nhỏ màu vàng kia vẫn như cũ mỗi ngày đến trước mặt Tô Mặc, nổi đầu lên hấp thu đại đạo khí tức trên người hắn.
Mỗi ngày mang tới thứ gì cũng đều bị Hư Không thú nuốt chửng vào bụng, nó không từ chối bất kỳ ai, thứ gì cũng có thể ăn.
Nếu không phải Tô Mặc thất niệm ly thể, rất nhiều thứ đã không cho nó ăn. Chỉ là bây giờ Tô Mặc đối với mọi thứ không có quá nhiều cảm xúc.
Mà Vũ Mạc mỗi ngày nhìn thấy con cá nhỏ màu vàng kia lấy đi đồ vật, có rất nhiều thứ đủ để khiến nàng đỏ mắt. Thế nhưng, cho dù là vật như vậy, Tô Mặc vẫn không thèm nhìn lấy một cái, đều ném cho Hư Không thú ăn.
Điều này càng khiến nàng xác định Tô Mặc tuyệt đối là một vị tuyệt thế ẩn cư cao nhân, đến mức những bảo vật kia, hắn đều chẳng thèm để mắt.
Vũ Mạc trong khoảng thời gian này hết sức ân cần, mỗi ngày đều lặng lẽ thay Tô Mặc quét dọn phòng nhỏ, mặc dù căn phòng nhỏ kia Tô Mặc chưa từng bước vào.
Mỗi khi rảnh rỗi, Vũ Mạc đều ngồi phía sau Tô Mặc, giống như con cá nhỏ kia cảm nhận đạo ý nhàn nhạt phát ra trên thân Tô Mặc.
Lúc mới đầu, nàng cẩn thận từng li từng tí, về sau thấy Tô Mặc đối với hành vi này của nàng làm như không thấy, cũng dần dần yên tâm.
Mỗi khi cảm nhận được đạo ý trên người Tô Mặc đều khiến tâm thần nàng rung động, nàng chưa bao giờ cảm nhận được trên người một ai lại có đạo ý huyền diệu như vậy.
Giống như trên người hắn dung hợp rất nhiều đạo pháp, mỗi một loại đạo pháp đều là đại đạo khí tức của thế gian. Mà hắn càng dung hợp rất nhiều đạo ý, trở thành một đạo mà nàng chưa từng thấy qua.
Đầu này trên đại đạo khí tức, làm cho nàng cảm giác đối mặt với toàn bộ thiên hạ, mang theo thế gian chúc phúc cùng chờ mong.
Đối với sự xuất hiện của Vũ Mạc, Hư Không thú cũng không có quá nhiều cảm giác.
Trong mắt nó, Vũ Mạc còn chưa đủ nó nhét kẽ răng... Ban đầu ở Đại Hoa Hoàng thành, nó từng nuốt sống mấy trăm Nguyên Anh.
Cũng không biết là do cá con mỗi ngày mang tới bảo vật, hay là do nguyên nhân khác.
Dòng nước trong sông chẳng biết từ lúc nào dần dần nhuốm màu hào quang, một tia yếu ớt đại đạo khí tức chầm chậm xuất hiện ở một nơi hạ du con sông.
Tô Mặc biết rõ đây là đáy sông có một chỗ dị địa, cá con chính là từ trong chỗ dị địa kia mỗi ngày mang tới bảo vật.
Rất có thể, cá con cũng là bởi vì chỗ dị địa này mà sinh ra linh thức.
Thời gian dần dần trôi qua, mấy tháng thời gian thoáng cái đã qua.
Thất niệm chưa từng quay về, Tô Mặc liền vẫn luôn ngồi trên cầu nổi lẳng lặng chờ đợi.
...
Ngày hôm đó, bỗng nhiên nơi xa sơn cốc hạ du con sông đột nhiên xuất hiện một đạo thiên địa dị tượng, hào quang phóng lên tận trời, tỏa ra thương khung.
Hư Không thú đột nhiên ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn chỗ hào quang kia, thần sắc mang theo vẻ mờ mịt.
Chẳng biết tại sao, nó lại tìm được trong chỗ sáng mờ kia một tia khí tức tương tự Tô Mặc.
Hư Không thú quay đầu nhìn về phía Tô Mặc, thấy Tô Mặc không có phản ứng, cũng lại nằm xuống tiếp tục ngủ.
"Tiền bối..." Lúc này Vũ Mạc bỗng nhiên mở miệng, nhìn về phía nơi xa, nàng cảm ứng được có mười mấy người đến địa phương này.
Trong quan niệm của nàng, dị tượng này là có liên quan đến Tô Mặc, nhưng hôm nay lại có mười mấy người tới nơi này, những người kia rõ ràng chính là nhắm vào vật của tiền bối mà tới...
Tô Mặc không để ý đến nàng, vẫn như cũ giống như một lão tăng, lẳng lặng ngồi bất động.
Hắn đối với dị bảo không thèm quan tâm, duy nhất có chút không vui chính là có rất nhiều người tới, quấy rầy sự thanh tịnh của hắn.
Thấy Tô Mặc không để ý tới mình, Vũ Mạc nghĩ nghĩ, bay người về phía hướng hạ du kia mà đi...
Nàng không nắm được ý nghĩ của Tô Mặc, nhưng nàng vẫn muốn nói cho những người kia... Nơi này có một lão tiền bối, ít nhất không thể tới quấy rầy sự thanh tịnh của tiền bối.
Một lát sau, Vũ Mạc liền trở về phòng nhỏ...
Nàng là người của Vũ tộc, trong tu tiên giới cũng có lực ảnh hưởng nhất định, lại loại thiên địa dị tượng này cũng sẽ không hấp dẫn cường giả trên Vấn Cảnh tới.
Người tới bên trong nhiều nhất chính là Nguyên Anh tu như nàng.
Trong miêu tả của nàng, nơi này có một vị tiền bối tuyệt đối kinh khủng, những người kia cũng sẽ không dám tới quấy rầy, làm việc cẩn thận từng li từng tí.
Một ngày này, lục tục có rất nhiều cường giả tới.
Mà cái thiên địa dị tượng kia tựa hồ cũng theo đông đảo tiên tu đến, càng thêm chói mắt. Đột nhiên bộc phát ra một đạo hào quang kinh thế, chiếu sáng vùng thế giới này.
Giống như một đống lửa, hấp dẫn đông đảo bươm bướm...
Cuối cùng, có tông môn xung quanh Hóa Thần cường giả bị hấp dẫn, cũng tới nơi này.
Thế nhưng, sau khi nghe Vũ Mạc miêu tả, những Hóa Thần cường giả kia nghe được thuật lại của người tới trước, trong lòng nghiêm nghị, cũng không có đến chỗ phòng nhỏ của Tô Mặc.
Phòng nhỏ của Tô Mặc ở đây vẫn như cũ hoàn toàn yên tĩnh...
Hư Không thú cảm nhận được xa xa tụ tập càng ngày càng nhiều người, trong ánh mắt tựa hồ thoáng qua một tia hung tàn...
Liếc mắt nhìn Tô Mặc không có phản ứng, Hư Không thú đè xuống vẻ mặt tàn bạo trong mắt, ngoan ngoãn ghé vào bên cạnh Tô Mặc.
Đáy sông kia tựa hồ có một cửa vào, người tới nhao nhao tiến vào trong đó, lại không có một ai đi ra...
Cuối cùng, nơi đây đã thu hút sự chú ý của mấy đại tông môn cao tầng, bắt đầu phái người tới.
Người tới, bao gồm mấy vị trưởng lão của Vũ tộc...
.......
Lúc chạng vạng tối, một đoàn người đi tới phòng nhỏ của Tô Mặc.
Vũ Mạc nhìn xem mấy lão giả tóc trắng xóa cầm đầu, trong nháy mắt sững sờ, tiếp đó kích động chạy tới.
"Trưởng lão, các ngươi sao cũng tới?" Vũ Mạc chạy tới trước mặt hai lão giả, hành lễ nói, "Gia gia của ta có tới không?"
Mấy lão giả thần sắc lạnh nhạt nhìn Vũ Mạc, đối với việc Vũ Mạc muốn ở lại nơi đây phục dịch một vị tiền bối, bọn hắn cũng đã biết.
Đến chỗ này, chính là vì tới xem một chút... vị lão tiền bối nào có thể để cho người Vũ tộc bọn hắn phục dịch.
Hai vị trưởng lão lạnh lùng nhìn về phía Tô Mặc bạch y tóc trắng, thần thức bày ra, lại quỷ dị không cách nào phát hiện tu vi của Tô Mặc.
Giờ khắc này, Tô Mặc giống như một phàm nhân, mặc cho tu vi Vấn Cảnh của bọn hắn vậy mà cũng điều tra không ra được gì.
Bọn hắn không biết, bây giờ Tô Mặc thất niệm mang theo đạo ý ly thể. Thân thể này còn lại chỉ có một Ấu Thần, Thần Tộc tu vi, bằng bọn hắn làm sao có thể điều tra được.
Hai vị trưởng lão Vũ Tông liếc nhau một cái, trong mắt dị sắc thoáng qua.
Đang muốn thăm dò Tô Mặc một phen, bỗng nhiên từ trong đám người đi ra một lão giả tóc trắng xóa...
"Gia gia..." Vũ Mạc nhìn thấy lão giả này lập tức vui mừng, vội vàng chạy tới.
Chỉ là lão giả chỉ liếc Vũ Mạc một cái, gật đầu.
Tiếp đó, trong ánh mắt mê hoặc của một đoàn người, lão giả đi đến bên cạnh Tô Mặc, chậm rãi ngồi xuống.
"A Di Đà Phật... Đạo hữu, đã lâu không gặp, dạo này vẫn tốt?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận