Thông U Tiểu Nho Tiên

Chương 151: Quốc vận cùng Nho đạo

**Chương 151: Quốc vận và Nho đạo**
"Vi thần tại." Lương Ấp qùy xuống nghe chỉ.
Hoàng đế nói, lời của Tô Mặc chính là thánh chỉ, nơi Tô Mặc đứng chính là nơi hoàng đế đích thân giá lâm. Cho nên, việc tự xưng "vi thần" cũng không có gì không thích hợp.
Lương Ấp biết Tô Mặc muốn nói gì, đây cũng là điều hắn mong đợi. Bây giờ có thánh chỉ, hắn không còn lo lắng gì nữa.
"Hiện mệnh ngươi suất lĩnh Tuyết Thành Thủ quan binh, mang theo tất cả bách tính Tuyết Thành rời khỏi Tuyết Vực, không được để xảy ra sai sót."
"Vi thần tuân chỉ!"
Lương Ấp đứng dậy, nhìn Tô Mặc thật sâu một cái. Sau đó quay đầu bắt đầu mệnh lệnh các binh tướng lĩnh của Tuyết Thành Thủ hướng bách tính trong thành hạ đạt thiên thành mệnh lệnh.
Tô Mặc gật đầu, đi đến trước mặt tiểu nha đầu, nắm tay tiểu nha đầu rồi bay lên không trung.
Bây giờ có hoàng mệnh giao cho Lương Ấp, hắn tin tưởng Lương Ấp sẽ làm tốt.
"Thiếu gia, chúng ta đi đâu tiếp theo?" Tiểu nha đầu ngẩng đầu, nhìn sườn mặt Tô Mặc hỏi.
Tô Mặc sờ lên đỉnh đầu tiểu nha đầu, ngẩng đầu nhìn Tuyết Vực trắng xóa, tựa hồ có thể cảm nhận được bất cứ lúc nào Tuyết Vực Bắc Hàn này cũng sẽ lại nổi lên trận tuyết lớn, "Chúng ta đi đến nơi có người khác, chúng ta hãy khiến cho tất cả mọi người ở Tuyết Vực này rời khỏi Tuyết Vực, có được không?"
Tiểu nha đầu nhìn Tô Mặc, mỉm cười, gật đầu nói: "Được ạ."
"Đi thôi... Chúng ta đi làm việc của tiên nhân!"
Tô Mặc khẽ cười một tiếng, sâu trong đôi mắt lộ vẻ đau thương.
... Coi như ta đến thế giới này một chuyến, vì người trong thế gian này làm duy nhất một chuyện, cũng là chuyện cuối cùng.
"Ừm, chúng ta đi làm việc của tiên nhân." Tiểu nha đầu phấn khích hô lên, trong đôi mắt linh động kia cũng cất giấu một tia đau khổ.
... Để nha đầu cuối cùng bồi tiếp thiếu gia làm một chuyện mà thiếu gia muốn làm.
Hai người hóa thành cầu vồng bay lên trời, hướng về nơi có người tiếp theo mà nhanh chóng đuổi theo.
Khoảng nửa ngày sau, một tiểu trấn ở biên giới Tuyết Vực lại xuất hiện trước mặt Tô Mặc và tiểu nha đầu.
Tô Mặc mang theo tiểu nha đầu bay đến bầu trời tiểu trấn này, trong nháy mắt kinh động đến mấy trăm nhân khẩu trong tiểu trấn.
Mọi người lũ lượt chạy ra đầu phố, nhìn đạo bóng người bạch y bạch phát trên không trung kia, áp đảo thế nhân, cùng với một tiểu hài tử bên cạnh hắn.
"Đó là tiên nhân!"
Có người kinh hô, sau đó tất cả mọi người đều nhao nhao qùy xuống, nơm nớp lo sợ không dám nói lời nào.
Một đạo râu tóc bạc trắng lão giả đi ra đầu phố, nhìn về phía Tô Mặc và tiểu nha đầu đang đứng lơ lửng trên không, trong nháy mắt cảm thấy sợ hãi.
Run rẩy đi vào trong đám người, đi đến phía dưới Tô Mặc, qùy xuống, hướng về Tô Mặc trên không trung cao giọng nói:
"Không biết tiên nhân giá lâm, không có từ xa tiếp đón, mong tiên nhân thứ tội."
Tô Mặc dắt tiểu nha đầu hạ xuống, đứng ở trước mặt lão nhân kia, vung tay lên, tất cả phàm nhân đều bị ép phải đứng dậy.
"Thị trấn các ngươi do ai chủ sự?" Tô Mặc chậm rãi hỏi, hắn cũng không có hạ thấp tư thái, mà là dùng một loại tư thái cực kỳ cao cao tại thượng để nói chuyện.
Bởi vì hắn muốn những người này rời khỏi Tuyết Vực, quá mức hạ thấp tư thái ngược lại sẽ không dễ nói chuyện.
Thứ hai, phàm nhân đã quen với việc tiên nhân hơn người một bậc, nếu quá mức thân cận, ngược lại sẽ khiến cho bọn hắn sợ hãi.
Lão nhân run rẩy mở miệng nói: "Trấn này do lão hủ chủ sự, không biết tiên nhân có gì căn dặn? Dân trấn chúng ta sẽ dốc toàn lực trợ giúp tiên nhân."
Tô Mặc gật đầu, mở miệng hỏi: "Lần này tuyết rơi dày đặc khắp nơi, trên thị trấn các ngươi có còn củi lửa và lương thảo qua mùa đông không?"
Lão nhân sửng sốt, không rõ vì sao vị tiên nhân này lại hỏi chuyện củi lửa lương thảo của trấn, bất quá cũng không dám giấu diếm, mà thành thật nói: "Trấn chúng ta nằm ở ngoại vi Tuyết Vực, chịu ảnh hưởng của trận tuyết lớn kia không lớn, bất quá cũng không có dư thừa củi lửa và lương thảo."
Tô Mặc gật đầu, cao thâm mở miệng nói: "Rất nhanh sẽ có một trận tuyết lớn nữa ập đến, các ngươi hãy thu dọn hành lý rồi rời khỏi Tuyết Vực đi!"
"Cái gì?" Lão nhân và những người trong trấn nhao nhao kinh hãi, vẻ mặt khó tin, "Nhưng, tuyết lớn không phải vừa mới qua rồi sao?"
Tô Mặc nhìn những người trong trấn, tiếp tục nói: "Tuyết Vực xảy ra chút vấn đề, sẽ có một trận tuyết nữa sắp tới."
Nghe Tô Mặc nói, người trong trấn nhao nhao bàn tán.
"Ta đã nói vì sao trận tuyết này lại kéo dài lâu như vậy, hóa ra là Tuyết Vực đã xảy ra vấn đề."
"Đúng vậy, trận tuyết này còn rất lạnh!"
"Không sai, trận tuyết này so với những năm trước còn lạnh hơn rất nhiều."
"Nếu lại đến một trận nữa..."
Lời Tô Mặc nói giống như xác nhận một chút nghi hoặc của bọn hắn, lập tức có chút hoảng loạn.
Râu tóc bạc trắng lão nhân dường như cũng nghĩ đến điều gì đó, há to miệng nhưng không nói ra lời.
"Còn có vấn đề gì sao?" Tô Mặc thấy lão nhân dường như muốn nói ra suy nghĩ của mình, bèn mở miệng hỏi.
Lão nhân nhìn về phía Tô Mặc, do dự một chút, nhưng vẫn không nói ra miệng.
"Ngươi không tin lời ta nói?" Tô Mặc hừ lạnh một tiếng, một tia khí tức Kết Đan đổ xuống, lập tức khiến cho tất cả mọi người sợ hãi không dám nói lời nào.
Chỉ sợ nói sai điều gì sẽ chọc giận tiên nhân.
"Không dám, không dám! Lão hủ không dám không tin lời tiên nhân..." Lão nhân trong nháy mắt qùy trên mặt đất, rõ ràng bị dọa không nhẹ, do dự một chút rồi mở miệng nói: "Chỉ là..."
"Nói!" Tô Mặc thấy cũng dọa đủ những người này rồi, bèn thu hồi uy áp Kết Đan.
"Chúng ta lương thảo đã không đủ để chống đỡ cho chúng ta rời khỏi Tuyết Vực..." Lão nhân thở dài nói.
Người trong trấn nghe vậy, nhao nhao lộ vẻ đau khổ...
Tô Mặc nhíu mày, nhìn những người đang qùy trên mặt đất, hoảng hốt sợ hãi này, thở dài.
Đưa tay sờ sờ khối 'mệnh bài' có thể điều động quốc vận chi lực trong ngực, ánh mắt phức tạp.
... Đây rốt cuộc là trùng hợp, hay là tính toán?
Bất quá... Bản thân mình sắp c·h·ết, cho dù là tính toán cũng không sao cả.
"Cho các ngươi nửa canh giờ, về nhà mang theo vật dụng cần thiết, sau đó tập trung ở đây... Ta đưa các ngươi rời khỏi Tuyết Vực!" Tô Mặc nhẹ nhàng nói.
Lão nhân sửng sốt, nhìn về phía Tô Mặc, bạch y bạch phát của hắn tung bay trong gió, giống như một vị thần linh tang thương.
"Mau đi..."
"Vâng!" Lão nhân lập tức phân phó tất cả mọi người về nhà thu xếp đồ đạc.
Chỉ hai khắc đồng hồ sau, tất cả mọi người đều tụ tập ở đầu đường của tiểu trấn.
Tô Mặc nhìn hàng trăm người, có nam có nữ, có già có trẻ, bây giờ đều rối rít đứng ở đầu đường. Lần này việc giao tiếp cực kỳ đơn giản, cùng với việc Tô Mặc cường thế, khiến cho bọn hắn cảm thấy sợ hãi có quan hệ rất lớn.
Nếu vừa nãy Tô Mặc hạ thấp tư thái, có lẽ sẽ phải tốn nhiều lời hơn.
Tô Mặc chậm rãi móc ra khối 'mệnh bài' từ trong ngực.
Linh lực tràn vào lệnh bài, trong nháy mắt... một đạo kim sắc long văn hiện lên trán Tô Mặc, một loại cảm giác hùng vĩ mà khổng lồ tràn vào trong đầu Tô Mặc.
Loại cảm giác này giống như một đứa trẻ đột nhiên nắm giữ năng lực điều khiển thiên địa, mười phần mờ mịt mà mênh mông.
Tựa như bỗng nhiên hóa thân thành thiên đạo Hoa quốc, vừa mở mắt liền có thể nhìn thấy toàn bộ Hoa quốc.
Mà bên tai Tô Mặc, dường như vang lên mỗi một đạo âm thanh truyền đến từ khắp nơi của Hoa quốc...
Có người đang khóc, có người đang cười, có người đang cầu nguyện, có người trốn trong góc không dám nói lời nào, có người mong mỏi buổi tối có thể được ăn một bữa thịt, có người ngóng trông tiên sinh hôm nay tan học sớm...
Tô Mặc trong nháy mắt có thể nhìn thấy rất nhiều...
Hắn nhìn thấy vô số binh sĩ đang trấn thủ biên quan...
Hắn nhìn thấy vô số phàm nhân đang sinh hoạt nấu cơm...
Hắn nhìn thấy rất nhiều học sinh đang miệt mài học hành...
Hắn nhìn thấy tiểu thương đang mua bán trao đổi đồ vật trong tay...
Hắn nhìn thấy hoàng đế đang ngồi xổm ở trên cánh cửa cung, sau đó ngẩng đầu nhìn hắn từ xa...
Hắn cảm thấy, hắn có thể điều khiển một thứ gì đó...
Vô số cảm xúc, hình ảnh, âm thanh tràn vào não hải của Tô Mặc, chỉ trong chốc lát, liền khiến hắn đau đớn không chịu nổi.
Tô Mặc rơi vào trạng thái ngây ngốc... Đây là quốc vận chi lực sao?
Đây là cảm giác khi nắm giữ quốc vận chi lực sao?
Vô cùng suy yếu dâng lên trong lòng Tô Mặc, Tô Mặc lập tức tỉnh táo lại, hắn chỉ là mượn dùng quốc vận chi lực, không cách nào chống đỡ trong thời gian dài.
Lấy lại tinh thần, Tô Mặc nhìn về phía những người trước mắt.
"Đều chuẩn bị xong chưa?" Tô Mặc trầm giọng hỏi.
Lão nhân gật đầu, "Đều chuẩn bị xong."
Trong đám người, một tiểu nữ hài ngây thơ dường như không sợ Tô Mặc, ngược lại vào lúc này hướng về Tô Mặc, giọng non nớt ngây thơ hỏi: "Tiên nhân... Vì sao muốn giúp chúng ta?"
Tô Mặc sửng sốt, không trả lời, mà là mượn dùng quốc vận chi lực bắt đầu tìm kiếm xem nên đưa những người này đi đâu.
Quy tắc Nho tu bị giới hạn ở tầm nhìn của bản thân, nhưng khi khống chế quốc vận chi lực, hắn có thể nhìn thấy tất cả mọi nơi trong Đại Hoa cảnh nội, chân ngôn Nho đạo liền không bị hạn chế.
Hơn nữa, Tô Mặc cảm thấy... khi thi triển chân ngôn Nho đạo trong lúc nắm giữ quốc vận chi lực, mượn dùng chính là quốc vận chi lực, cũng sẽ không tiêu hao linh lực của bản thân.
Thứ duy nhất hắn cần tiếp nhận chính là... quốc vận chi lực phản phệ!
"Trong thiên hạ đều là vương thổ..." Tô Mặc khẽ thì thầm.
(Trong thiên hạ đều là đất của vua...)
"Nhân gian chi địa đều là ta phía dưới..."
(Mọi nơi trên nhân gian đều ở dưới ta...)
Oanh!
Một đạo thông thiên quy tắc chi lực ầm vang xuất hiện, giống như một loại ý thức thông thiên nào đó thức tỉnh...
Dưới chân mọi người trong tiểu trấn sáng lên thánh huy màu vàng, chói mắt dị thường.
Trong đám người, tiểu nữ hài kia thấy Tô Mặc không trả lời mình, lại ngây thơ hỏi: "Tiên nhân có danh tự không?"
Tô Mặc nhìn về phía tiểu nữ hài kia, tựa hồ nhìn thấy sự đơn thuần và chờ mong trong mắt tiểu nữ hài, thế là đưa tay nhẹ nhàng khắc họa mấy nét trong hư không, nơi ngón tay Tô Mặc lướt qua lưu lại hai chữ 'Tô Mặc'.
"Này bờ cùng bỉ ngạn..." (Bờ bên này và bờ bên kia...)
Tiểu nữ hài không hiểu hai chữ kia, nhưng lại ghi nhớ thật kỹ, cao giọng nói: "Đa tạ tiên nhân đã cứu chúng ta..."
Tô Mặc không nói gì, đột nhiên khoát tay, một đạo tiếng long ngâm vang vọng Tuyết Vực.
"Các ngươi nên ở bờ sông Biện..."
"Đi!"
Một luồng kim quang phóng lên trời, một con Kim Long hư ảo từ dưới đất xông ra, tức khắc tiếng long ngâm chấn động thiên địa.
Con Kim Long hư ảo kia dường như liếc nhìn Tô Mặc một cái, sau đó bao bọc lấy những người trong trấn, trong nháy mắt biến mất không thấy...
Cảm giác vô cùng suy yếu xông vào não hải Tô Mặc, Tô Mặc nhìn thấy thần hồn vốn đã vỡ nát của mình lại xuất hiện thêm mấy vết nứt kinh người, toàn bộ thần hồn đều ảm đạm đi mấy phần...
Đây là... Quốc vận chi lực phản phệ...
Cảm giác thần hồn vỡ nát trong nháy mắt khiến Tô Mặc đau đầu muốn nứt, lập tức qùy trong đống tuyết...
"Thiếu gia..." Tiểu nha đầu cực kỳ hoảng sợ, trong nháy mắt chạy đến bên cạnh Tô Mặc, đỡ lấy hắn.
"Ta... Không sao..." Tô Mặc cố gắng gượng cười, một tay chống đất, một tay sờ lên đỉnh đầu tiểu nha đầu.
Hắn không phải là Đại Hoa Đế Vương, cho nên mượn dùng quốc vận chi lực sẽ bị phản phệ.
Nhưng bây giờ, cuối cùng hắn đã hiểu vì sao 'Đại Hung' lại nói: Quốc vận chi lực và Nho đạo càng xứng đôi...
Nếu một Nho tu có thể sử dụng quốc vận chi lực trong tình huống không bị phản phệ, đủ để...
... Nhân gian vô địch.
Bạn cần đăng nhập để bình luận