Thông U Tiểu Nho Tiên
Chương 305: Phượng trục
**Chương 305: Phượng liễn**
Một con Phượng Hoàng, mang theo vạn trượng hào quang, kéo theo một chiếc Phượng liễn, mang theo khí thế rộng lớn xẹt qua chân trời, hướng về nơi này bay đến.
Tô Mặc trừng lớn hai mắt nhìn về phía Phượng tộc đang bay đến từ phía chân trời, ánh mắt không ngừng chớp động.
Phượng tộc đến nhanh hơn so với hắn dự đoán rất nhiều, hẳn là Phượng tộc đã sớm phát hiện ra 'Hàn Sương' mà mình đoạt được là đồ giả, tiếp đó vừa rồi lão tổ Vũ Tông sử dụng 'Hàn Sương' lúc đã để lộ ra khí tức của 'Hàn Sương'.
Không tiếp tục để ý đến hai vị tông chủ Vân tông và Lôi tông, Tô Mặc hướng về phía Vũ Tông từng bước đi tới.
Thân thể cao trăm trượng, tức khắc xuất hiện ở trên hư không Vũ Tông.
Đệ tử Vũ Tông kinh hồn táng đảm ngẩng đầu nhìn Tô Mặc che khuất cả bầu trời, trên mặt tràn đầy vẻ không dám tin!
Tông chủ Vũ Tông và Vũ Cổ ở bên cạnh nhìn chằm chằm thân thể trăm trượng, giống như dãy núi của Tô Mặc, ánh mắt không ngừng chớp động.
Tô Mặc tựa hồ biết rõ ý đồ của hai người, hướng về phía hai người vung lên bàn tay khổng lồ giống như sông núi.
"Xin lỗi, đã diễn thì phải làm cho trót..." Trong lòng Tô Mặc mặc niệm một câu, tiếp đó một cái tát, đem hai người đánh bay.
Tô Mặc phất tay đem Thánh khí 'Hàn Sương' thu vào trong tay.
Tức khắc, ý băng tuyết trên Thánh khí 'Hàn Sương' truyền vào trong tay Tô Mặc, dù là không có vận chuyển nó, hàn ý trên đó vẫn như cũ khiến cho thân thể Thần tộc của Tô Mặc như rơi vào trong băng thiên tuyết địa, toàn thân lạnh buốt.
Chít chít!
Phượng Hoàng giương đôi cánh khổng lồ, mang theo ngập trời hung ý gào thét bay tới.
Đuôi phượng kéo ra vạn trượng hào quang trên bầu trời, vạch ra một đường cầu vồng hoa mỹ.
Phượng Hoàng kéo theo Phượng liễn, hướng về thân thể trăm trượng của Tô Mặc nhào tới.
"Vũ giới! Hàn Sương!"
Tô Mặc nhìn xem Phượng liễn, thần sắc đạm nhiên, nắm trong tay tàn lực của Vũ giới, đem Phượng Hoàng giam cầm ở trong hư không, lại vung Thánh khí Hàn Sương trong tay lên nghênh đón.
Trong nháy mắt, Hàn Sương Phong Tuyết chi lực tuôn ra, bao phủ về phía Phượng liễn.
Chỉ tiếc tu vi Tô Mặc hiện nay chỉ có Nguyên Anh đại viên mãn, cho dù tăng thêm thần lực cũng bất quá chỉ có Hóa Thần chi lực, không phát huy ra được nửa thành uy lực của Thánh khí.
Hàn Sương Phong Tuyết chi lực giống như thiên địa vỡ ra một lỗ hổng, trút xuống về phía Phượng liễn.
Nhưng lập tức, trong Phượng liễn bay ra một đạo lưu quang ngũ quang thập sắc hóa thành màn sáng, bao phủ toàn bộ Phượng liễn vào trong đó, đỡ được 'Hàn Sương' chi lực.
Mặc dù 'Hàn Sương' chi lực trong tay Tô Mặc bị lưu quang ngăn lại, nhưng Phượng liễn vẫn như cũ bị Vũ giới chi lực giam cầm trên hư không.
Trong hai mắt Phượng Hoàng lộ ra ngập trời hung ý, điên cuồng muốn tránh thoát khỏi sự gò bó của Vũ giới chi lực.
Vũ giới chi lực cũng bắt đầu sụp đổ dưới sự chống lại của Phượng Hoàng.
Tô Mặc cảm nhận được trong Phượng liễn sau lưng Phượng Hoàng có một đạo khí tức thần bí, đạo khí tức này không thua gì ba vị lão tổ của ba tông.
Vậy tất nhiên là người của Phượng tộc, mà con Phượng Hoàng này càng là một tồn tại phía trên Vấn Cảnh.
Nếu không phải Tô Mặc tạm thời nắm trong tay Vũ giới chi lực cùng với việc cầm Hàn Sương trong tay, sợ là vừa đối mặt liền bị đối phương trực tiếp hủy diệt.
"Chạy mau!" Âm thanh của đại hung vang lên trong tai Tô Mặc.
Tô Mặc hít sâu một hơi, bày ra thân thể cao lớn, nâng lên cánh tay to như dãy núi chỉ hướng Phượng liễn, vận chuyển toàn bộ tu vi, sử dụng Nho đạo chân ngôn:
"Chỉ xích thiên nhai, thối lui vạn dặm!" (Gần mà xa như gang tấc, lui lại vạn dặm!)
Trong thiên địa quy tắc chi lực trong nháy mắt hiện lên, cuốn lấy Phượng liễn biến mất ở ngoài vạn dặm.
Tô Mặc lập tức lại một lần nữa vận chuyển toàn thân tu vi, nắm trong tay toàn thân tu vi hướng về phương hướng ngược lại bước ra một bước, xuất hiện ở ngoài vạn dặm.
Phượng liễn ở ngoài vạn dặm rõ ràng lộ ra cực kì tức giận, hướng về phía Tô Mặc lại một lần nữa nhào tới.
Tô Mặc quay đầu nhìn xem Phượng liễn đang đuổi tới, lại một lần nữa từng bước đi ra xa vạn dặm.
Vạn dặm đối với Phượng Hoàng mà nói chỉ cần vỗ hai cái cánh liền có thể đến, mà Tô Mặc chỉ cần một bước liền có thể đến.
Tô Mặc mang theo Thánh khí 'Hàn Sương' lại bước ra mấy bước, kéo ra khoảng cách mấy vạn dặm với Phượng liễn.
Mà Phượng liễn vẫn là không bỏ qua, hướng về Tô Mặc đuổi theo.
Tô Mặc quay đầu liếc mắt nhìn Phượng liễn, thầm mắng một tiếng, tiếp tục bước ra mấy bước, trực tiếp xuất hiện ở bên ngoài mấy vạn dặm.
Còn không có đợi Tô Mặc thở dốc, phía chân trời lại truyền tới tiếng phượng hót.
Tô Mặc quay đầu thầm mắng một tiếng, một lần nữa bày ra Nho đạo chân ngôn chạy trốn chi thuật, không ngừng vượt qua hư không đi xa.
Mỗi một lần thân hình khổng lồ cao trăm trượng của Tô Mặc biến mất và xuất hiện tại hư không, đều sẽ dẫn đến hư không phát sinh nổ đùng, dẫn tới sông núi chấn động.
Thế nhân nhìn xem cự nhân mặc bạch y cao trăm trượng trên đỉnh đầu bỗng nhiên xuất hiện trên hư không, lại đột nhiên biến mất, nhao nhao tâm thần chấn động.
Một nam tử ngẩng đầu nhìn thân thể trăm trượng của Tô Mặc bỗng nhiên xuất hiện lại biến mất, trong mắt mang theo vẻ hoang mang, "Đó là cái gì?"
"Cự nhân sao?"
"Ảo giác à... Chúng ta uống nhiều rồi sao?" Nam tử đối diện cũng một mặt hoang mang, động tác uống trà cứng đờ tại chỗ, lập tức cúi đầu nhìn thoáng qua nước trà trong tay, không xác định lẩm bẩm,
"Nhưng ta uống là nước trà a..."
Hai người liếc nhau một cái, cùng nhau mở miệng nói: "Chúng ta hẳn là uống nhiều quá, ngay cả rượu và trà đều không phân rõ..."
Đang lúc hai người chắc chắn mình xuất hiện ảo giác, bỗng nhiên lại một con Phượng Hoàng khổng lồ kéo theo Phượng liễn, cuốn theo khí thế ngập trời lướt qua hư không, hướng về cự nhân đã biến mất đuổi tới.
Phượng liễn phá nát hư không, mang theo tiếng nổ vang trong thiên địa, cuốn theo cuồng phong đem hai người thổi ngã xuống đất.
Hai người lảo đảo bò dậy, liếc nhau một cái.
"Không uống, không uống nữa, đứng còn không vững rồi..."
Phượng liễn cùng Tô Mặc ở trong quá trình ngươi truy ta đuổi không ngừng vượt ngang hư không.
"Đáng chết, sao lại cố chấp như vậy?" Tô Mặc với thân hình cao trăm trượng quay đầu liếc mắt nhìn Phượng liễn đang đuổi sát không buông ở phía sau, thầm mắng một tiếng.
Mà người trong Phượng liễn phía sau cũng tràn đầy tức giận, nàng chưa bao giờ nghĩ tới, lấy tu vi của nàng truy đuổi một kẻ xem ra ngay cả Hóa Thần đều không tới lại mệt mỏi như vậy.
Tô Mặc đơn giản liền giống như không biết mệt mỏi không ngừng vượt qua hư không, một lần lại một lần biến mất giữa thiên địa, một lần lại một lần xuất hiện tại ngoài vạn dặm.
Mà Phượng liễn phía sau liền như là thuốc cao da chó, mang theo khí tức không có gì sánh kịp đuổi theo Tô Mặc.
Tô Mặc nổi nóng trốn không thoát, Phượng liễn nổi nóng đuổi không kịp...
Ước chừng nửa ngày sau, hai người trong quá trình ngươi truy ta đuổi, cũng không biết đã vượt qua bao nhiêu khoảng cách.
Những nơi đi qua, khiến cho thế nhân thấp thỏm lo âu.
"Đại hung tỷ tỷ! Phượng tộc có thứ gì sợ sao?" Cuối cùng Tô Mặc nhịn không được hướng về phía đại hung trong Linh Hải truyền âm hỏi.
Đại hung cùng Huyền Nữ hai người liếc nhau một cái, nhao nhao nhíu mày.
Suy nghĩ trong chốc lát, đại hung bỗng nhiên hai mắt sáng lên, mở miệng nói: "Phượng tộc sợ bẩn!"
Sợ bẩn? Tô Mặc nghe vậy sững sờ, thần sắc xoắn xuýt không thôi.
"Sợ bẩn thì có ích lợi gì... Tưới nước tiểu vào nàng?"
Mắt thấy Phượng liễn một lần nữa đuổi theo, Tô Mặc mất kiên nhẫn lại một lần nữa liên tiếp bước qua mấy vạn dặm hư không.
"Ngoại trừ sợ bẩn, Phượng tộc còn có cái gì sợ sao?" Tô Mặc vừa chạy đi, một bên lại một lần nữa hướng về phía trong Linh Hải truyền âm.
Nếu là mọi khi, Tô Mặc đã sớm trốn vào trong Linh Hải.
Nhưng bây giờ tình huống là, thân thể trăm trượng của hắn căn bản không kịp cũng chui không lọt vào trong Linh Hải. Dù là có thể trốn vào trong Linh Hải, Tô Mặc cũng không muốn trốn vào.
Phượng tộc tuổi thọ quá dài, vạn nhất cứ đứng ở chỗ đó chờ, chờ mấy trăm hơn ngàn năm, Tô Mặc liền trực tiếp bị vây chết ở trong Linh Hải...
Một con Phượng Hoàng, mang theo vạn trượng hào quang, kéo theo một chiếc Phượng liễn, mang theo khí thế rộng lớn xẹt qua chân trời, hướng về nơi này bay đến.
Tô Mặc trừng lớn hai mắt nhìn về phía Phượng tộc đang bay đến từ phía chân trời, ánh mắt không ngừng chớp động.
Phượng tộc đến nhanh hơn so với hắn dự đoán rất nhiều, hẳn là Phượng tộc đã sớm phát hiện ra 'Hàn Sương' mà mình đoạt được là đồ giả, tiếp đó vừa rồi lão tổ Vũ Tông sử dụng 'Hàn Sương' lúc đã để lộ ra khí tức của 'Hàn Sương'.
Không tiếp tục để ý đến hai vị tông chủ Vân tông và Lôi tông, Tô Mặc hướng về phía Vũ Tông từng bước đi tới.
Thân thể cao trăm trượng, tức khắc xuất hiện ở trên hư không Vũ Tông.
Đệ tử Vũ Tông kinh hồn táng đảm ngẩng đầu nhìn Tô Mặc che khuất cả bầu trời, trên mặt tràn đầy vẻ không dám tin!
Tông chủ Vũ Tông và Vũ Cổ ở bên cạnh nhìn chằm chằm thân thể trăm trượng, giống như dãy núi của Tô Mặc, ánh mắt không ngừng chớp động.
Tô Mặc tựa hồ biết rõ ý đồ của hai người, hướng về phía hai người vung lên bàn tay khổng lồ giống như sông núi.
"Xin lỗi, đã diễn thì phải làm cho trót..." Trong lòng Tô Mặc mặc niệm một câu, tiếp đó một cái tát, đem hai người đánh bay.
Tô Mặc phất tay đem Thánh khí 'Hàn Sương' thu vào trong tay.
Tức khắc, ý băng tuyết trên Thánh khí 'Hàn Sương' truyền vào trong tay Tô Mặc, dù là không có vận chuyển nó, hàn ý trên đó vẫn như cũ khiến cho thân thể Thần tộc của Tô Mặc như rơi vào trong băng thiên tuyết địa, toàn thân lạnh buốt.
Chít chít!
Phượng Hoàng giương đôi cánh khổng lồ, mang theo ngập trời hung ý gào thét bay tới.
Đuôi phượng kéo ra vạn trượng hào quang trên bầu trời, vạch ra một đường cầu vồng hoa mỹ.
Phượng Hoàng kéo theo Phượng liễn, hướng về thân thể trăm trượng của Tô Mặc nhào tới.
"Vũ giới! Hàn Sương!"
Tô Mặc nhìn xem Phượng liễn, thần sắc đạm nhiên, nắm trong tay tàn lực của Vũ giới, đem Phượng Hoàng giam cầm ở trong hư không, lại vung Thánh khí Hàn Sương trong tay lên nghênh đón.
Trong nháy mắt, Hàn Sương Phong Tuyết chi lực tuôn ra, bao phủ về phía Phượng liễn.
Chỉ tiếc tu vi Tô Mặc hiện nay chỉ có Nguyên Anh đại viên mãn, cho dù tăng thêm thần lực cũng bất quá chỉ có Hóa Thần chi lực, không phát huy ra được nửa thành uy lực của Thánh khí.
Hàn Sương Phong Tuyết chi lực giống như thiên địa vỡ ra một lỗ hổng, trút xuống về phía Phượng liễn.
Nhưng lập tức, trong Phượng liễn bay ra một đạo lưu quang ngũ quang thập sắc hóa thành màn sáng, bao phủ toàn bộ Phượng liễn vào trong đó, đỡ được 'Hàn Sương' chi lực.
Mặc dù 'Hàn Sương' chi lực trong tay Tô Mặc bị lưu quang ngăn lại, nhưng Phượng liễn vẫn như cũ bị Vũ giới chi lực giam cầm trên hư không.
Trong hai mắt Phượng Hoàng lộ ra ngập trời hung ý, điên cuồng muốn tránh thoát khỏi sự gò bó của Vũ giới chi lực.
Vũ giới chi lực cũng bắt đầu sụp đổ dưới sự chống lại của Phượng Hoàng.
Tô Mặc cảm nhận được trong Phượng liễn sau lưng Phượng Hoàng có một đạo khí tức thần bí, đạo khí tức này không thua gì ba vị lão tổ của ba tông.
Vậy tất nhiên là người của Phượng tộc, mà con Phượng Hoàng này càng là một tồn tại phía trên Vấn Cảnh.
Nếu không phải Tô Mặc tạm thời nắm trong tay Vũ giới chi lực cùng với việc cầm Hàn Sương trong tay, sợ là vừa đối mặt liền bị đối phương trực tiếp hủy diệt.
"Chạy mau!" Âm thanh của đại hung vang lên trong tai Tô Mặc.
Tô Mặc hít sâu một hơi, bày ra thân thể cao lớn, nâng lên cánh tay to như dãy núi chỉ hướng Phượng liễn, vận chuyển toàn bộ tu vi, sử dụng Nho đạo chân ngôn:
"Chỉ xích thiên nhai, thối lui vạn dặm!" (Gần mà xa như gang tấc, lui lại vạn dặm!)
Trong thiên địa quy tắc chi lực trong nháy mắt hiện lên, cuốn lấy Phượng liễn biến mất ở ngoài vạn dặm.
Tô Mặc lập tức lại một lần nữa vận chuyển toàn thân tu vi, nắm trong tay toàn thân tu vi hướng về phương hướng ngược lại bước ra một bước, xuất hiện ở ngoài vạn dặm.
Phượng liễn ở ngoài vạn dặm rõ ràng lộ ra cực kì tức giận, hướng về phía Tô Mặc lại một lần nữa nhào tới.
Tô Mặc quay đầu nhìn xem Phượng liễn đang đuổi tới, lại một lần nữa từng bước đi ra xa vạn dặm.
Vạn dặm đối với Phượng Hoàng mà nói chỉ cần vỗ hai cái cánh liền có thể đến, mà Tô Mặc chỉ cần một bước liền có thể đến.
Tô Mặc mang theo Thánh khí 'Hàn Sương' lại bước ra mấy bước, kéo ra khoảng cách mấy vạn dặm với Phượng liễn.
Mà Phượng liễn vẫn là không bỏ qua, hướng về Tô Mặc đuổi theo.
Tô Mặc quay đầu liếc mắt nhìn Phượng liễn, thầm mắng một tiếng, tiếp tục bước ra mấy bước, trực tiếp xuất hiện ở bên ngoài mấy vạn dặm.
Còn không có đợi Tô Mặc thở dốc, phía chân trời lại truyền tới tiếng phượng hót.
Tô Mặc quay đầu thầm mắng một tiếng, một lần nữa bày ra Nho đạo chân ngôn chạy trốn chi thuật, không ngừng vượt qua hư không đi xa.
Mỗi một lần thân hình khổng lồ cao trăm trượng của Tô Mặc biến mất và xuất hiện tại hư không, đều sẽ dẫn đến hư không phát sinh nổ đùng, dẫn tới sông núi chấn động.
Thế nhân nhìn xem cự nhân mặc bạch y cao trăm trượng trên đỉnh đầu bỗng nhiên xuất hiện trên hư không, lại đột nhiên biến mất, nhao nhao tâm thần chấn động.
Một nam tử ngẩng đầu nhìn thân thể trăm trượng của Tô Mặc bỗng nhiên xuất hiện lại biến mất, trong mắt mang theo vẻ hoang mang, "Đó là cái gì?"
"Cự nhân sao?"
"Ảo giác à... Chúng ta uống nhiều rồi sao?" Nam tử đối diện cũng một mặt hoang mang, động tác uống trà cứng đờ tại chỗ, lập tức cúi đầu nhìn thoáng qua nước trà trong tay, không xác định lẩm bẩm,
"Nhưng ta uống là nước trà a..."
Hai người liếc nhau một cái, cùng nhau mở miệng nói: "Chúng ta hẳn là uống nhiều quá, ngay cả rượu và trà đều không phân rõ..."
Đang lúc hai người chắc chắn mình xuất hiện ảo giác, bỗng nhiên lại một con Phượng Hoàng khổng lồ kéo theo Phượng liễn, cuốn theo khí thế ngập trời lướt qua hư không, hướng về cự nhân đã biến mất đuổi tới.
Phượng liễn phá nát hư không, mang theo tiếng nổ vang trong thiên địa, cuốn theo cuồng phong đem hai người thổi ngã xuống đất.
Hai người lảo đảo bò dậy, liếc nhau một cái.
"Không uống, không uống nữa, đứng còn không vững rồi..."
Phượng liễn cùng Tô Mặc ở trong quá trình ngươi truy ta đuổi không ngừng vượt ngang hư không.
"Đáng chết, sao lại cố chấp như vậy?" Tô Mặc với thân hình cao trăm trượng quay đầu liếc mắt nhìn Phượng liễn đang đuổi sát không buông ở phía sau, thầm mắng một tiếng.
Mà người trong Phượng liễn phía sau cũng tràn đầy tức giận, nàng chưa bao giờ nghĩ tới, lấy tu vi của nàng truy đuổi một kẻ xem ra ngay cả Hóa Thần đều không tới lại mệt mỏi như vậy.
Tô Mặc đơn giản liền giống như không biết mệt mỏi không ngừng vượt qua hư không, một lần lại một lần biến mất giữa thiên địa, một lần lại một lần xuất hiện tại ngoài vạn dặm.
Mà Phượng liễn phía sau liền như là thuốc cao da chó, mang theo khí tức không có gì sánh kịp đuổi theo Tô Mặc.
Tô Mặc nổi nóng trốn không thoát, Phượng liễn nổi nóng đuổi không kịp...
Ước chừng nửa ngày sau, hai người trong quá trình ngươi truy ta đuổi, cũng không biết đã vượt qua bao nhiêu khoảng cách.
Những nơi đi qua, khiến cho thế nhân thấp thỏm lo âu.
"Đại hung tỷ tỷ! Phượng tộc có thứ gì sợ sao?" Cuối cùng Tô Mặc nhịn không được hướng về phía đại hung trong Linh Hải truyền âm hỏi.
Đại hung cùng Huyền Nữ hai người liếc nhau một cái, nhao nhao nhíu mày.
Suy nghĩ trong chốc lát, đại hung bỗng nhiên hai mắt sáng lên, mở miệng nói: "Phượng tộc sợ bẩn!"
Sợ bẩn? Tô Mặc nghe vậy sững sờ, thần sắc xoắn xuýt không thôi.
"Sợ bẩn thì có ích lợi gì... Tưới nước tiểu vào nàng?"
Mắt thấy Phượng liễn một lần nữa đuổi theo, Tô Mặc mất kiên nhẫn lại một lần nữa liên tiếp bước qua mấy vạn dặm hư không.
"Ngoại trừ sợ bẩn, Phượng tộc còn có cái gì sợ sao?" Tô Mặc vừa chạy đi, một bên lại một lần nữa hướng về phía trong Linh Hải truyền âm.
Nếu là mọi khi, Tô Mặc đã sớm trốn vào trong Linh Hải.
Nhưng bây giờ tình huống là, thân thể trăm trượng của hắn căn bản không kịp cũng chui không lọt vào trong Linh Hải. Dù là có thể trốn vào trong Linh Hải, Tô Mặc cũng không muốn trốn vào.
Phượng tộc tuổi thọ quá dài, vạn nhất cứ đứng ở chỗ đó chờ, chờ mấy trăm hơn ngàn năm, Tô Mặc liền trực tiếp bị vây chết ở trong Linh Hải...
Bạn cần đăng nhập để bình luận