Thông U Tiểu Nho Tiên
Chương 177: Không lời
**Chương 177: Không lời**
Khóe miệng viện trưởng giật giật, lườm lão Tứ và lão Ngũ một cái, chậm rãi nói: "Nói!"
"Chúng ta không cần đợi tiểu Thất và nha đầu sao?" Lão Tứ hạ tay xuống, nghi ngờ hỏi.
"Đúng vậy! Vì sao không đợi tiểu Thất và nha đầu đến rồi nói?" Lão Ngũ tiếp lời, đồng dạng hỏi.
Viện trưởng hít sâu một hơi, hận không thể đem hai tên nghịch đồ này giam lại lần nữa, nhưng nghĩ đến còn có chuyện quan trọng muốn nói, đành từ bỏ quyết định này, bất đắc dĩ giải thích: "Chuyện quá khẩn cấp, tiểu Thất và..."
Viện trưởng nói đến đây không tự chủ được dừng lại một chút, thở dài nói tiếp: "Bọn hắn tự có chuyện của bọn hắn, tạm thời không đợi, chúng ta nói chuyện của chúng ta trước."
Lão Tứ và lão Ngũ gật đầu, buông tay đang giơ xuống.
Một bên, Cố Vũ lại vào lúc này âm thầm giơ một ngón tay lên...
"Tất nhiên..." Viện trưởng nghĩ nghĩ, sửa lời: "Chúng ta đều đã đông đủ... Ta sẽ nói đơn giản hai câu..."
Viện trưởng nói xong, Cố Vũ âm thầm giơ ngón tay thứ hai, tiếp đó đứng dậy, chỉ vào các huynh đệ nói:
"Tốt! Viện trưởng đã nói xong hai câu, giải tán... Ai làm việc nấy đi..."
Đám người nhao nhao đứng dậy, tản ra...
"Vậy ta đi ngủ..."
"Ta nên đi nuôi chim."
"Nhị sư huynh, ta giúp ngươi nuôi chim..."
"Không cần nữ nhân này đút cho ta, ta sợ nàng hạ độc..."
"Lão Ngũ, chúng ta đi xem lại phúc địa đồ, ta luôn cảm thấy vẫn còn có chút gì đó không đúng."
"Ta cũng đã sớm nói, Đạo Tông tổ địa không ở trên Đạo Huyền sơn..."
"..."
Viện trưởng nhìn xem các đệ tử tản đi, chỉ còn lại một mình hắn đứng trong gió, lòng rối bời.
Nghịch đồ... Đều là nghịch đồ...
"Tất cả quay lại đây cho ta!" Viện trưởng giận dữ, dựng râu trợn mắt hô lớn một tiếng.
Đám người thấy viện trưởng tựa hồ thật sự còn có lời muốn nói, nhao nhao ủ rũ cúi đầu quay trở lại chỗ cũ, khoanh chân ngồi xuống.
"Nói sớm đi, ta còn tưởng rằng nói xong rồi chứ..."
"Đúng vậy..."
"..."
Đám người lần nữa vào chỗ, viện trưởng hít sâu một hơi, cố gắng giữ cho tâm mình bình tĩnh, mở miệng: "Ta nói đơn giản thêm... vài câu!"
"Đại kiếp sắp tới..."
Vừa mới nói một câu, Cố Vũ lại giơ tay lên.
Viện trưởng đau đớn sờ trán, tức giận nói: "Nói!"
"Đại kiếp không phải đã sớm tới rồi sao? Cái gì gọi là đại kiếp sắp tới?" Cố Vũ hỏi.
Viện trưởng thở dài một hơi thật sâu: "Ai nói với ngươi đại kiếp đã tới?"
"Thượng giới xâm lấn chẳng lẽ không tính là đại kiếp sao?" Lão Tứ và lão Ngũ sửng sốt, nghi ngờ hỏi.
"Đúng vậy, đây rõ ràng chính là đại kiếp, nhưng ta lại cảm thấy hết sức kỳ quái, mà lại còn không nói rõ được kỳ quái ở chỗ nào..." Lão Nhị lúc này cau mày, cũng mở miệng nói.
"Hai ngày trước ta và lão Ngũ tại Đại Hưng cảnh nội nhìn thấy có tu sĩ thượng giới tàn sát phàm nhân, chúng ta ra tay ngăn cản, lại không ngờ tới một Hóa Thần, cho rằng mình sắp gặp kiếp nạn, nhưng không ngờ lại được một hồi kim quang truyền tống về Đại Hoa!" Lúc này lão Tứ dường như cũng nhớ tới điều gì, mở miệng nói: "Những người phàm tục kia cũng bị truyền tống đến Đại Hoa!"
"Quốc vận chi lực?" Lão Nhị hỏi.
Lão Ngũ ngưng trọng gật đầu: "Nhưng kỳ quái là, Đại Hoa quốc vận chi lực vì sao có thể truyền tống người từ Đại Hưng về?"
"Ta nghe nói, Đại Hưng Nhân Hoàng thành đã bị tu sĩ thượng giới chiếm, khi người của thượng giới vào Đại Hưng Hoàng thành, không thấy một người nào cả..."
"Còn có Đạo Tông cũng đột nhiên xuất hiện ở Đại Hoa, rồi gia nhập Ma Tông."
"Ma Tông hình như đã phong tông..."
Mấy người nghe vậy nhao nhao nhíu mày, rơi vào trầm tư.
Viện trưởng nhìn các đệ tử của mình, không đợi chính mình nói chuyện, liền tự động thảo luận, lập tức có chút im lặng, phẩy phẩy tay áo nói: "Ta nói đại kiếp không phải là chuyện này..."
"Cái gì?" Mấy người mê mang ngẩng đầu lên, nhìn về phía viện trưởng, chờ viện trưởng nói tiếp.
Thượng giới xâm lấn, tàn sát ngày thứ chín, nếu còn không phải đại kiếp, vậy đại kiếp là gì?
Viện trưởng thở dài, ngóng nhìn phía chân trời, ung dung mở miệng:
"Chuyện này nói ra thì rất dài dòng..."
Một hồi tiếng ngáy vang lên, viện trưởng cùng chúng đệ tử nhao nhao quay đầu, nhìn về hướng phát ra tiếng ngáy...
Chỉ thấy lão Đại ngồi xếp bằng, cúi đầu...
Ngủ thiếp đi...
Viện trưởng há to miệng, không nói thêm lời nào.
Chúng đệ tử kinh ngạc nhìn lão Đại đang rơi vào trạng thái ngủ say, một lát sau nhao nhao quay đầu lại nhìn về phía viện trưởng...
"Viện trưởng?" Cố Vũ khẽ gọi một tiếng, ra hiệu viện trưởng nói tiếp.
Viện trưởng dường như trong nháy mắt mất đi hứng thú nói chuyện, chậm rãi khoát tay nói: "Thôi, các ngươi ai làm việc nấy đi..."
Đám người trong nháy mắt tản ra...
"A, vậy ta tiếp tục đi cho chim ăn..."
"Ta đi cùng ngươi!"
"Không cần..."
"Ta đi luyện kiếm..."
"Chúng ta lại đi nghiên cứu chuyện phúc địa một chút?"
"Đi! Nhưng ta vẫn cảm thấy Đạo Tông phúc địa không ở trên Đạo Huyền sơn."
"Đạo Tông bị người của thượng giới chiếm, chúng ta cũng không thể nghiệm chứng được..."
Nhìn đám người lại một lần nữa tản ra, viện trưởng chậm rãi đứng lên, phất phất ống tay áo, tiên khí bồng bềnh, chỉ là trên mặt lộ ra vẻ cô đơn.
Lúc này, tiểu Hắc mã bên cạnh cọ xát viện trưởng.
Viện trưởng quay đầu, nhìn về phía tiểu Hắc mã, lẩm bẩm: "Không ngờ, cuối cùng vẫn là ngươi..."
Tiểu Hắc mã cắn một cây cỏ tươi bị viện trưởng ngồi gãy mà dính trên người, quay đầu rời đi...
Viện trưởng khóe miệng giật một cái, nhìn xung quanh không có một bóng người, trong nháy mắt có chút nhớ Tô Mặc, "Nếu là tiểu Thất ở đây..."
Nhưng lập tức viện trưởng lại thở dài một hơi, "Hài tử số khổ..."
Nhìn đám người rời đi, viện trưởng ngửa đầu nhìn về phía thiên không, trong mắt huyền diệu lưu quang phun trào, dường như đang nhìn chăm chú vào thứ gì đó trong cõi u minh:
"Náo loạn đi, cứ náo loạn đi... Đại kiếp sắp tới, thời gian cho các ngươi không còn nhiều..."
"Cái Cửu Thiên Thập Địa này... Cửu Thiên Thập Địa..."
"Chỉ có như vậy, mới có thể giúp các ngươi tranh thủ thêm chút thời gian..."
Một cơn gió nhẹ thổi tới, thổi tung tà áo xanh của viện trưởng, thổi tung mái tóc dài bay nhẹ.
Một khúc nhạc đàn vang lên, mang theo vẻ u sầu đầy trời, đánh thức đám cỏ hoa sau núi.
Một đóa hoa xuân bị tiếng đàn đánh thức, nghi ngờ ngẩng đầu lên, nhìn thân ảnh áo xanh kia.
Dường như ở trên thân ảnh áo xanh kia nhìn thấy một tia nhàn nhã sầu ý, đóa hoa xuân tỉnh theo gió chập chờn, làm rung động giọt sương trên người, đón ánh nắng xuân rực rỡ chậm rãi nở rộ...
... Phân cách ...
Câu chuyện đến đây, những chi tiết trước mắt sắp được làm rõ, quyển thứ hai đúng là có chút đè nén, nhưng ta không còn cách nào khác, năm đó ta ở Cửu Thiên Thập Địa cũng bất đắc dĩ và bất lực như vậy (Hình đầu chó).
Khóe miệng viện trưởng giật giật, lườm lão Tứ và lão Ngũ một cái, chậm rãi nói: "Nói!"
"Chúng ta không cần đợi tiểu Thất và nha đầu sao?" Lão Tứ hạ tay xuống, nghi ngờ hỏi.
"Đúng vậy! Vì sao không đợi tiểu Thất và nha đầu đến rồi nói?" Lão Ngũ tiếp lời, đồng dạng hỏi.
Viện trưởng hít sâu một hơi, hận không thể đem hai tên nghịch đồ này giam lại lần nữa, nhưng nghĩ đến còn có chuyện quan trọng muốn nói, đành từ bỏ quyết định này, bất đắc dĩ giải thích: "Chuyện quá khẩn cấp, tiểu Thất và..."
Viện trưởng nói đến đây không tự chủ được dừng lại một chút, thở dài nói tiếp: "Bọn hắn tự có chuyện của bọn hắn, tạm thời không đợi, chúng ta nói chuyện của chúng ta trước."
Lão Tứ và lão Ngũ gật đầu, buông tay đang giơ xuống.
Một bên, Cố Vũ lại vào lúc này âm thầm giơ một ngón tay lên...
"Tất nhiên..." Viện trưởng nghĩ nghĩ, sửa lời: "Chúng ta đều đã đông đủ... Ta sẽ nói đơn giản hai câu..."
Viện trưởng nói xong, Cố Vũ âm thầm giơ ngón tay thứ hai, tiếp đó đứng dậy, chỉ vào các huynh đệ nói:
"Tốt! Viện trưởng đã nói xong hai câu, giải tán... Ai làm việc nấy đi..."
Đám người nhao nhao đứng dậy, tản ra...
"Vậy ta đi ngủ..."
"Ta nên đi nuôi chim."
"Nhị sư huynh, ta giúp ngươi nuôi chim..."
"Không cần nữ nhân này đút cho ta, ta sợ nàng hạ độc..."
"Lão Ngũ, chúng ta đi xem lại phúc địa đồ, ta luôn cảm thấy vẫn còn có chút gì đó không đúng."
"Ta cũng đã sớm nói, Đạo Tông tổ địa không ở trên Đạo Huyền sơn..."
"..."
Viện trưởng nhìn xem các đệ tử tản đi, chỉ còn lại một mình hắn đứng trong gió, lòng rối bời.
Nghịch đồ... Đều là nghịch đồ...
"Tất cả quay lại đây cho ta!" Viện trưởng giận dữ, dựng râu trợn mắt hô lớn một tiếng.
Đám người thấy viện trưởng tựa hồ thật sự còn có lời muốn nói, nhao nhao ủ rũ cúi đầu quay trở lại chỗ cũ, khoanh chân ngồi xuống.
"Nói sớm đi, ta còn tưởng rằng nói xong rồi chứ..."
"Đúng vậy..."
"..."
Đám người lần nữa vào chỗ, viện trưởng hít sâu một hơi, cố gắng giữ cho tâm mình bình tĩnh, mở miệng: "Ta nói đơn giản thêm... vài câu!"
"Đại kiếp sắp tới..."
Vừa mới nói một câu, Cố Vũ lại giơ tay lên.
Viện trưởng đau đớn sờ trán, tức giận nói: "Nói!"
"Đại kiếp không phải đã sớm tới rồi sao? Cái gì gọi là đại kiếp sắp tới?" Cố Vũ hỏi.
Viện trưởng thở dài một hơi thật sâu: "Ai nói với ngươi đại kiếp đã tới?"
"Thượng giới xâm lấn chẳng lẽ không tính là đại kiếp sao?" Lão Tứ và lão Ngũ sửng sốt, nghi ngờ hỏi.
"Đúng vậy, đây rõ ràng chính là đại kiếp, nhưng ta lại cảm thấy hết sức kỳ quái, mà lại còn không nói rõ được kỳ quái ở chỗ nào..." Lão Nhị lúc này cau mày, cũng mở miệng nói.
"Hai ngày trước ta và lão Ngũ tại Đại Hưng cảnh nội nhìn thấy có tu sĩ thượng giới tàn sát phàm nhân, chúng ta ra tay ngăn cản, lại không ngờ tới một Hóa Thần, cho rằng mình sắp gặp kiếp nạn, nhưng không ngờ lại được một hồi kim quang truyền tống về Đại Hoa!" Lúc này lão Tứ dường như cũng nhớ tới điều gì, mở miệng nói: "Những người phàm tục kia cũng bị truyền tống đến Đại Hoa!"
"Quốc vận chi lực?" Lão Nhị hỏi.
Lão Ngũ ngưng trọng gật đầu: "Nhưng kỳ quái là, Đại Hoa quốc vận chi lực vì sao có thể truyền tống người từ Đại Hưng về?"
"Ta nghe nói, Đại Hưng Nhân Hoàng thành đã bị tu sĩ thượng giới chiếm, khi người của thượng giới vào Đại Hưng Hoàng thành, không thấy một người nào cả..."
"Còn có Đạo Tông cũng đột nhiên xuất hiện ở Đại Hoa, rồi gia nhập Ma Tông."
"Ma Tông hình như đã phong tông..."
Mấy người nghe vậy nhao nhao nhíu mày, rơi vào trầm tư.
Viện trưởng nhìn các đệ tử của mình, không đợi chính mình nói chuyện, liền tự động thảo luận, lập tức có chút im lặng, phẩy phẩy tay áo nói: "Ta nói đại kiếp không phải là chuyện này..."
"Cái gì?" Mấy người mê mang ngẩng đầu lên, nhìn về phía viện trưởng, chờ viện trưởng nói tiếp.
Thượng giới xâm lấn, tàn sát ngày thứ chín, nếu còn không phải đại kiếp, vậy đại kiếp là gì?
Viện trưởng thở dài, ngóng nhìn phía chân trời, ung dung mở miệng:
"Chuyện này nói ra thì rất dài dòng..."
Một hồi tiếng ngáy vang lên, viện trưởng cùng chúng đệ tử nhao nhao quay đầu, nhìn về hướng phát ra tiếng ngáy...
Chỉ thấy lão Đại ngồi xếp bằng, cúi đầu...
Ngủ thiếp đi...
Viện trưởng há to miệng, không nói thêm lời nào.
Chúng đệ tử kinh ngạc nhìn lão Đại đang rơi vào trạng thái ngủ say, một lát sau nhao nhao quay đầu lại nhìn về phía viện trưởng...
"Viện trưởng?" Cố Vũ khẽ gọi một tiếng, ra hiệu viện trưởng nói tiếp.
Viện trưởng dường như trong nháy mắt mất đi hứng thú nói chuyện, chậm rãi khoát tay nói: "Thôi, các ngươi ai làm việc nấy đi..."
Đám người trong nháy mắt tản ra...
"A, vậy ta tiếp tục đi cho chim ăn..."
"Ta đi cùng ngươi!"
"Không cần..."
"Ta đi luyện kiếm..."
"Chúng ta lại đi nghiên cứu chuyện phúc địa một chút?"
"Đi! Nhưng ta vẫn cảm thấy Đạo Tông phúc địa không ở trên Đạo Huyền sơn."
"Đạo Tông bị người của thượng giới chiếm, chúng ta cũng không thể nghiệm chứng được..."
Nhìn đám người lại một lần nữa tản ra, viện trưởng chậm rãi đứng lên, phất phất ống tay áo, tiên khí bồng bềnh, chỉ là trên mặt lộ ra vẻ cô đơn.
Lúc này, tiểu Hắc mã bên cạnh cọ xát viện trưởng.
Viện trưởng quay đầu, nhìn về phía tiểu Hắc mã, lẩm bẩm: "Không ngờ, cuối cùng vẫn là ngươi..."
Tiểu Hắc mã cắn một cây cỏ tươi bị viện trưởng ngồi gãy mà dính trên người, quay đầu rời đi...
Viện trưởng khóe miệng giật một cái, nhìn xung quanh không có một bóng người, trong nháy mắt có chút nhớ Tô Mặc, "Nếu là tiểu Thất ở đây..."
Nhưng lập tức viện trưởng lại thở dài một hơi, "Hài tử số khổ..."
Nhìn đám người rời đi, viện trưởng ngửa đầu nhìn về phía thiên không, trong mắt huyền diệu lưu quang phun trào, dường như đang nhìn chăm chú vào thứ gì đó trong cõi u minh:
"Náo loạn đi, cứ náo loạn đi... Đại kiếp sắp tới, thời gian cho các ngươi không còn nhiều..."
"Cái Cửu Thiên Thập Địa này... Cửu Thiên Thập Địa..."
"Chỉ có như vậy, mới có thể giúp các ngươi tranh thủ thêm chút thời gian..."
Một cơn gió nhẹ thổi tới, thổi tung tà áo xanh của viện trưởng, thổi tung mái tóc dài bay nhẹ.
Một khúc nhạc đàn vang lên, mang theo vẻ u sầu đầy trời, đánh thức đám cỏ hoa sau núi.
Một đóa hoa xuân bị tiếng đàn đánh thức, nghi ngờ ngẩng đầu lên, nhìn thân ảnh áo xanh kia.
Dường như ở trên thân ảnh áo xanh kia nhìn thấy một tia nhàn nhã sầu ý, đóa hoa xuân tỉnh theo gió chập chờn, làm rung động giọt sương trên người, đón ánh nắng xuân rực rỡ chậm rãi nở rộ...
... Phân cách ...
Câu chuyện đến đây, những chi tiết trước mắt sắp được làm rõ, quyển thứ hai đúng là có chút đè nén, nhưng ta không còn cách nào khác, năm đó ta ở Cửu Thiên Thập Địa cũng bất đắc dĩ và bất lực như vậy (Hình đầu chó).
Bạn cần đăng nhập để bình luận