Thông U Tiểu Nho Tiên

Chương 149: Dời thành

**Chương 149: Dời Thành**
Binh lính phòng thủ trên tường thành cũng lập tức theo Lương Ấp qùy xuống, hướng Tô Mặc đồng thanh nói: "Gặp qua Vô Song Hầu."
Tô Mặc sửng sốt, nhìn Lương Ấp đang qùy dưới đất, lập tức cảm thấy vô cùng nghi hoặc: "Ngươi biết ta?"
Lương Ấp qùy rạp trên mặt đất, ngẩng đầu nhìn về phía Tô Mặc, gật đầu nói: "Vô Song Hầu năm đó ở hoàng cung thi đình, hạ quan may mắn cũng có mặt tại đó. Cái phong thái thịnh thế kia, vĩnh viễn không thể quên."
Tô Mặc gật đầu, khoa cử thi đình có bách quan quan sát, điều này có thể hiểu được, có thể tại chỗ quan viên quá nhiều, Tô Mặc cũng không nhận ra được.
"Đứng lên nói chuyện đi..." Tô Mặc nhìn Lương Ấp đang trấn thủ nơi này, sau đó lại nghi hoặc hỏi. "Vì sao lại gọi ta là Vô Song Hầu?"
Lương Ấp đứng dậy, nghe vậy sửng sốt, hơi kinh ngạc mở miệng nói: "Vô Song Hầu không biết sao?"
"Ta nên biết cái gì?" Tô Mặc hỏi ngược lại.
Lương Ấp sắp xếp lại câu chữ một chút, hướng Tô Mặc giải thích nói:
"Vô Song Hầu trước kia khi thi đình được Ứng Vương thu làm nghĩa tử, sau Thánh thượng niệm tình Vô Song Hầu phá thành tây án có công, thế là phong Vô Song Hầu làm tước vị ngoài họ Hầu, ban danh 'Vô Song'!"
Tô Mặc nghe vậy sửng sốt, sau đó nheo mắt lại.
Hoàng đế ban thưởng tước vị Hầu này nhìn như hợp tình hợp lý, nhưng lại cũng không cần thiết. Mình mặc dù là nghĩa tử của Ứng Vương, nhưng hoàng đế hẳn phải biết nghĩa tử không phải con ruột, không thể trở thành thế tử của Ứng Vương.
Cho dù phá được thành tây án có công, nhưng vẫn không đủ để phong tước Hầu.
Hầu tước trong triều đình phàm nhân đã thuộc hàng siêu nhất phẩm chức quan, chỉ dưới Vương.
Huống chi là 'Vô Song' Hầu, hai chữ Vô Song trọng lượng tương đối lớn.
Vô song giả, thiên hạ duy nhất. Ngay cả hoàng đế các đời cũng không dám tự phong hào Vô Song.
...... Hắn muốn làm gì?
Tô Mặc nheo mắt trầm tư một lát, sau đó nghĩ tới điều gì, cười khổ một tiếng.
Còn nghĩ nhiều làm gì chuyện này...... Chính mình lại không có thời gian nào.
Chẳng lẽ vị hoàng đế kia còn muốn đạo cơ Nho đạo của mình sao? Thần hồn của mình phá toái, đạo cơ sẽ tan thành mây khói, hắn muốn thì có ích lợi gì.
Thở dài, Tô Mặc nhớ tới mục đích của chuyến đi này, hướng Lương Ấp mở miệng hỏi: "Bây giờ tình huống trong thành thế nào?"
Lương Ấp nghe Tô Mặc hỏi tình hình trong thành, lập tức thở dài: "Khởi bẩm Vô Song Hầu, trận tuyết lớn trước kia tới quá quỷ dị, vừa lạnh vừa dài. Hiện tại lương thảo trong thành đã bị tiêu hao gần hết, các nhà trong thành bây giờ cũng không còn nhiều lương thảo. Nếu không phải trong thành dự trữ phong phú, toà thành này đã biến thành tử thành trong trận tuyết lớn vừa rồi."
Tô Mặc thở dài một hơi, lại hỏi: "Trú quân Tuyết Thành còn có lương thảo dư thừa không?"
Lương Ấp lắc đầu, "Lương thảo trong quân đội sớm đã được phân phát cho bách tính trong thành, bách tính trong thành hàng năm cũng chỉ chuẩn bị cho mùa đông trước kia, lại không nghĩ rằng trận tuyết này so với hai mùa đông năm trước cộng lại còn dài hơn."
Tô Mặc nhìn Lương Ấp, mở miệng hỏi: "Nếu... lại có một trận tuyết lớn như trước kia đổ xuống, bách tính trong thành còn có thể chịu đựng được không?"
Lương Ấp đột nhiên nhìn về phía Tô Mặc, hắn không rõ vì sao Tô Mặc lại hỏi vấn đề này, nghĩ ngợi một lúc rồi đáp:
"Nếu còn có một trận tuyết lớn như vậy, bách tính bên trong Tuyết Thành... chắc chắn phải chết!"
Quả nhiên... Tô Mặc thần sắc bi thương, hắn đã đoán được người trong Tuyết Vực này khó mà chống chọi nổi một trận tuyết lớn như vậy.
"Vô Song Hầu có lẽ đã biết điều gì?" Lương Ấp thận trọng hỏi, hắn cũng nghe được một vài lời đồn, nghe đồn có tiên nhân ngoại giới vào thế giới này, cũng nghe đồn trận tuyết lớn này có liên quan tới người ngoại giới.
Thế nhưng, dù sao hắn cũng chỉ là một quan viên phàm nhân, không hiểu rõ chuyện cơ mật cho lắm. Nhưng mà hắn biết Tô Mặc là người tu tiên, khẳng định biết nhiều hơn mình.
Tô Mặc nhìn về phía tiểu nha đầu, tiểu nha đầu tựa hồ biết rõ Tô Mặc đang nghĩ gì, cố gắng nở nụ cười.
"Di dời thành đi... Mang theo bách tính trong thành rời khỏi Tuyết Vực..." Tô Mặc chậm rãi nói.
Lương Ấp thần sắc ngưng trệ, toàn thân lạnh toát, có chút cứng ngắc hỏi: "Vô Song Hầu vì sao lại nói như vậy?"
Tô Mặc ngóng nhìn chỗ sâu trong Tuyết Vực, một mảnh trắng xóa kia tựa hồ có vô tận rét lạnh.
"Rất nhanh sẽ có một trận tuyết lớn nữa kéo đến, sẽ không nhỏ hơn trận tuyết trước đây..."
Lương Ấp sắc mặt đại biến, quay đầu nhìn về phía thành trì sau lưng.
Tuyết Vực nghèo nàn, người trong thành không nhiều, nhưng vẫn có mấy ngàn bách tính sinh sống ở nơi này.
Nếu như lại có một trận tuyết lớn, vậy tòa thành nghèo nàn Tuyết Vực này sẽ hoàn toàn biến thành một tử thành.
"Đi thôi, thừa dịp bây giờ còn có thể đi. Chờ tuyết lớn phong thành, muốn đi cũng không đi được." Tô Mặc chậm rãi nói.
Lương Ấp quay đầu lại, nhìn Tô Mặc, hắn biết Tô Mặc không cần thiết phải lừa gạt mình.
Tô Mặc đường đường là một Hầu tước, càng là tiên nhân cao cao tại thượng, ngày thường nói chuyện với phàm nhân như mình đã là phúc duyên ngập trời của bản thân.
Thế nhưng, bây giờ hắn lại đích thân đến nói với mình chuyện lớn như vậy... Hắn có lý do gì để lừa gạt mình.
...... Hắn chỉ là đang yêu mến những con dân này mà thôi.
Một tiếng thở dài, Lương Ấp chậm rãi lắc đầu.
Tô Mặc sững sờ, hắn không nghĩ tới Lương Ấp sẽ cự tuyệt, mở miệng hỏi: "Ngươi không tin lời ta nói sao?"
Lương Ấp lắc đầu, vô cùng chân thành mở miệng nói: "Hạ quan tin tưởng lời của Vô Song Hầu, nhưng không thể."
"Vì sao?" Tô Mặc sắc mặt trong nháy mắt trở nên có chút khó coi,
"Hạ quan phụng mệnh thủ vệ Tuyết Thành, không có Hoàng mệnh, không dám rời đi!" Lương Ấp cười khổ nói.
Tô Mặc lạnh lùng nhìn Lương Ấp, sống chết trước mắt mà còn quan tâm tới Hoàng mệnh.
"Nếu... Ta ép buộc ngươi mang theo bách tính trong thành bỏ thành rời khỏi Tuyết Vực thì sao?" Tô Mặc lạnh giọng hỏi, một đạo Kết Đan uy áp đổ xuống, giống như tiên nhân nổi giận.
Lương Ấp và binh sĩ thủ thành trên tường thành trong nháy mắt bị uy áp trên người Tô Mặc đè qùy trên mặt đất.
Bách tính trong thành tựa hồ cũng cảm giác được điều gì, từng người sắc mặt đại biến, xông ra khỏi nhà, nhìn lên tường thành có thần quang. Trong nháy mắt có chút hoảng sợ bất an.
Bọn họ không biết trên tường thành phát sinh chuyện gì, sao lại có tiên nhân đến Tuyết Thành nổi giận.
Lương Ấp bị khí tức Kết Đan trên người Tô Mặc ép tới không thở nổi, hai đầu gối qùy trên mặt đất, toàn thân run rẩy.
Thế nhưng, Lương Ấp vẫn quật cường ngẩng đầu lên, nhìn về phía Tô Mặc, "Nếu Vô Song Hầu ép buộc chúng ta rời khỏi Tuyết Vực, chúng ta tướng sĩ thủ thành sẽ lấy cái chết thủ thành."
Tô Mặc nhìn sâu vào Lương Ấp cổ hủ, thở dài, thu hồi khí tức Kết Đan trên người, Lương Ấp và binh sĩ thủ thành nhao nhao thở phào một hơi.
"Ngươi hẳn phải biết, nếu không đi, các ngươi đều sẽ chết." Tô Mặc nói.
"Hạ quan biết, nhưng không có Hoàng mệnh, chúng ta không dám rời khỏi Tuyết Thành." Lương Ấp nói.
"Chẳng lẽ ngươi muốn bách tính trong thành bởi vì ngươi cổ hủ mà chết oan uổng sao?" Tô Mặc chỉ vào những người đang nhao nhao ra khỏi phòng kia trong thành, những người kia, có nam có nữ, có già có trẻ...
Lương Ấp hít một hơi thật sâu, "Hạ quan có thể truyền đạt lời của Vô Song Hầu cho bách tính trong thành, để cho bách tính trong thành tự rời đi."
"Vậy còn các ngươi, quan viên và binh sĩ thủ thành thì sao?"
"Chúng ta nếu không có hoàng lệnh, chỉ có thể cùng Tuyết Thành chết."
Tô Mặc nhìn Lương Ấp, bộ dạng giận không tranh nổi, tay chỉ vào Lương Ấp, tức giận đến run rẩy.
Lương Ấp nhìn Tô Mặc, trên mặt lộ ra nụ cười khổ, chậm rãi nói: "Vô Song Hầu đừng giận... Vô Song Hầu thân là tiên nhân, có thể vì chúng sinh phàm nhân trong thành này mà đến đây, hạ quan đã vô cùng cảm kích. Chỉ là Hoàng mệnh khó làm trái, hạ quan không thể mang theo các tướng sĩ rời đi."
"Hoàng mệnh, Hoàng mệnh. Ngươi chẳng lẽ không biết tướng ở bên ngoài, quân lệnh có thể không nhận sao?" Tô Mặc quát lớn.
Lương Ấp không nói gì thêm, chỉ cười khổ nhìn Tô Mặc.
Tiểu nha đầu bên cạnh há miệng nhưng không nói gì, trong lúc nhất thời trên tường thành rơi vào trầm mặc.
Bỗng nhiên, trên tường thành kim quang lập lòe, một bóng người cầm trong tay thánh chỉ, trống rỗng xuất hiện trên tường thành.
Tô Mặc nhìn về phía người tới, phát hiện chính là 'Quý công công' trước kia ở hoàng cung tuyên đọc linh ngọc cho mình. Tô Mặc nheo mắt lại...trong thiên hạ đều là vương thổ...
"Lương Ấp tiếp chỉ..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận