Thông U Tiểu Nho Tiên

Chương 291: Đan giống như

**Chương 291: Đan giống như**
Phượng Hoàng quanh thân vạn đạo hào quang, như lưu ly ngũ quang thập sắc chiếu rọi khắp thiên địa, mang theo tôn quý cùng khí tức kiêu căng khó thuần.
Phượng Hoàng kéo Phượng Loan phía trên đủ loại hoa văn kim sắc phức tạp, màn che loan bằng gấm vóc rủ xuống trên Phượng Loan, phía dưới từng sợi tơ bay múa theo gió.
Phượng Hoàng cùng loan giá phía trên không ngừng tiết lộ ra ngoài từng đạo uy áp ngập trời cùng khí tức.
Phía dưới Vân Tông, người người nhìn lên hư không phía trên Phượng Loan, trong lòng không tự chủ dâng lên một loại cảm giác sợ hãi.
Cỗ Phượng Loan này nhìn qua thật sự là quá kinh khủng, vẻn vẹn chỉ một tiếng phượng minh đã khiến người ta không thể chịu đựng nổi.
Trần Mỹ Nhân nhìn hư không phía trên Phượng Loan, thần sắc trốn tránh.
"Phượng tộc..." Đỗ Bình Sinh nhìn hư không phía trên Phượng Loan, mắt sáng lên.
Tô Mặc quay đầu nhìn về phía Đỗ Bình Sinh, mở miệng hỏi: "Phượng tộc là cái gì?"
"Yêu giới chi tôn." Đỗ Bình Sinh cau mày thay Tô Mặc giải đáp.
Yêu giới... Tô Mặc trên mặt lộ rõ vẻ hoang mang. Hắn chỉ biết đệ nhất giới là Minh giới, chính là nơi đại hung cư ngụ.
Thứ hai giới là Linh giới, cũng chính là nơi Huyền Nữ cư ngụ.
Giới thứ mười cũng chính là Thần Vực, mà thứ Cửu Giới tựa hồ không có tên.
Dù là người thượng giới đến hạ giới cũng chỉ xưng hô là ‘Thứ Cửu Giới ’.
Còn các giới khác, hắn đều không biết tên cụ thể.
Càng không biết Yêu giới là thứ mấy giới.
Mà hư không phía trên, Phượng Loan tựa hồ chỉ là đi ngang qua, cũng không dừng lại ở trên bầu trời Vân Tông, rất nhanh liền hướng phía chân trời rời đi.
Phượng Loan rời đi, Trần Mỹ Nhân âm thầm thở dài một hơi.
"Vì cái gì người Yêu giới lại đến đây?" Đỗ Bình Sinh nhìn Phượng Loan rời đi, cau mày, tựa hồ có chút nghĩ mãi không thông.
Tô Mặc quay đầu nhìn về phía Phượng Loan đã đi xa, nghi hoặc hỏi: "Yêu giới là thứ mấy giới?"
Đỗ Bình Sinh cúi đầu, vuốt vuốt chòm râu hoa râm, hồi đáp: "Yêu giới là đệ tam giới ở cửu thiên."
Tô Mặc gật đầu, lập tức lại hỏi: "Trong Yêu giới đều là yêu sao?"
Đỗ Bình Sinh sững sờ, hơi kinh ngạc nhìn về phía Tô Mặc, không nghĩ tới Tô Mặc ngay cả điều này cũng không biết, bất quá hắn vẫn cho Tô Mặc đáp án:
"Yêu giới tự nhiên không phải tất cả đều là yêu, chẳng qua Yêu giới lấy yêu làm tôn. Mà Yêu Tộc bình thường sẽ không rời khỏi Yêu giới, càng không thể lớn lối đi tới các giới khác như vậy."
Tô Mặc nghĩ nghĩ, quay đầu nhìn về phía phương hướng Phượng Loan rời đi, tiếp đó mang theo mê hoặc hỏi: "Vậy Phượng Loan này tới làm gì?"
Đỗ Bình Sinh lắc đầu, nghĩ nghĩ, bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, lập tức toàn thân đột nhiên run lên.
Bỗng quay đầu nhìn về phía phương hướng Phượng Loan rời đi, nơi đó chính là phương hướng Vũ tông...
"Bọn hắn là vì ‘Hàn Sương’... Thánh khí ‘Hàn Sương’..."
Tô Mặc nghe vậy mắt sáng lên, không biết đang suy nghĩ gì.
"Bọn hắn muốn dùng Thánh khí Hàn Sương mở ra kết giới, thả ra ‘vật kia’." Đỗ Bình Sinh nghĩ đến đây, bỗng lộ vẻ khổ sở, khẽ lắc đầu, thần sắc đờ đẫn.
"Tất cả mọi người đều muốn truy cầu hai chữ kia, nhưng từ cổ chí kim có mấy ai có thể thật sự cầu được..."
Tô Mặc nhìn Đỗ Bình Sinh, thật lâu không nói gì.
Qua hồi lâu, màn trời che chắn của Vân Tông giải trừ, tựa hồ khôi phục nguyên trạng.
Chỉ có mấy vị trưởng lão vẻ mặt nghiêm túc, trong ánh mắt mang theo vẻ sầu lo sâu đậm.
"Tiền bối..." Tô Mặc nhận ra thần sắc Đỗ Bình Sinh tựa hồ có chút không đúng, lên tiếng gọi.
Đỗ Bình Sinh lấy lại tinh thần, quay đầu nhìn về phía Tô Mặc, nói: "Không liên quan gì đến chúng ta, ngươi cứ tu luyện đan thuật của ngươi là được."
Tô Mặc gật đầu, Đỗ Bình Sinh quay người, từng bước rời đi, biến mất tại chỗ.
Tô Mặc quay đầu nhìn về phía Trần Mỹ Nhân, phát hiện Trần Mỹ Nhân cũng có chút ngây người, bèn gọi: "Trần Mỹ Mỹ!"
"A?" Trần Mỹ Nhân quay đầu nhìn về phía Tô Mặc, gương mặt mê hoặc.
"Ngươi đang nghĩ gì vậy?" Tô Mặc vỗ vỗ vai Trần Mỹ Nhân.
"Ta đang suy nghĩ..." Trần Mỹ Nhân dừng một chút, tiếp đó có chút làm bộ làm tịch nói: "Ngươi nói xem Thánh khí ‘Hàn Sương’ của Vũ tông là mượn, nếu bị Phượng tộc đoạt đi..."
"Vũ tông còn lấy gì để trả?"
Tô Mặc nghĩ nghĩ, không xác định đáp: "Vậy thì không trả?"
Trần Mỹ Nhân suy nghĩ một chút, tiếp tục nói: "Ngươi nói Phượng tộc sẽ trực tiếp cướp đoạt hay vẫn sẽ làm bộ khách khí trước một chút?"
Tô Mặc nhớ tới dáng vẻ kiêu căng khó thuần của Phượng Hoàng vừa nãy, lập tức nói: "Hẳn là sẽ trực tiếp cướp."
Trần Mỹ Nhân trong ánh mắt lộ ra một tia chờ mong, cuối cùng lẩm bẩm: "Rất muốn nhìn dáng vẻ Vũ tông bị cướp."
Tô Mặc nghe vậy, ngẩn người, trong đôi mắt cũng lộ ra thần sắc ước mơ.
Hai người liếc nhau một cái, không hẹn mà cùng quay mặt đi.
...
Tô Mặc về tới Dược Sơn, Đỗ Bình Sinh đang luyện chế đan dược.
Toàn bộ Dược Sơn bao phủ một loại ý vị mênh mông bàng bạc, hư không không ngừng phát ra từng đạo ba động, khiến người ta dựng tóc gáy.
Trong thiên địa dị tượng nảy sinh, giống như một loại ý chí rộng lớn nào đó đang không ngừng kéo lên.
Tô Mặc ngửa đầu nhìn thảo xá cách đó không xa, thần sắc rung động.
"Đây là đang luyện loại đan dược gì? Tại sao lại gây nên thiên địa cộng minh như vậy?"
Tô Mặc không tiến vào thảo xá, mà đứng xa xa nhìn, cảm thụ đại đạo chi ý trong thiên địa.
Không biết qua bao lâu, khí tức dị tượng thiên địa kia tựa hồ đạt đến một đỉnh phong nào đó, sau đó bỗng nhiên bình tĩnh lại.
Tô Mặc ngửa đầu nhìn về phía thảo xá, chậm rãi đi vào.
Chỉ thấy Đỗ Bình Sinh thần sắc chán nản đứng ở đó, trong đôi mắt đều là cảm giác thất bại.
"Tiền bối đang luyện đan dược gì?" Tô Mặc nhẹ giọng hỏi.
Đỗ Bình Sinh lấy lại tinh thần, quay đầu nhìn về phía Tô Mặc, thật lâu không nói gì.
Tô Mặc cũng không nóng nảy, mà lẳng lặng chờ đợi.
Rất lâu sau, Đỗ Bình Sinh cuối cùng mở miệng: "Song Tê..."
Tô Mặc nhìn Đỗ Bình Sinh, hắn chưa từng nghe qua loại đan dược Song Tê này, chắc hẳn là Đỗ Bình Sinh tự đặt tên.
Bất quá, từ dị tượng trong thiên địa vừa nãy, có thể thấy nhất định đây là một loại đan dược khoáng cổ thước kim.
"Sách ta đưa cho ngươi, ngươi xem xong chưa!" Đỗ Bình Sinh đi ra thảo xá, ngồi ở trên bàn đá trước cửa.
"Vâng!" Tô Mặc gật đầu đáp ứng.
Tô Mặc trở lại phòng mình, lật mấy quyển sách liên quan tới đan dược mà Đỗ Bình Sinh đưa cho, bắt đầu xem.
Lực lượng Bỉ Ngạn Hoa của Tô Mặc hóa thành Thảo Mộc chi ý, gia tăng tốc độ lý giải đan dược của hắn.
Chữ viết trong sách, giống như lời non nớt vang lên bên tai Tô Mặc, không ngừng rót ý nghĩa trong sách vào đầu hắn.
Dược Sơn yên tĩnh...
Tiếng côn trùng và chim hót bồi hồi trên đỉnh núi, thật lâu không dứt.
Mỗi ngày một quyển, Tô Mặc không ngừng đọc đan đạo chi thư.
Thảo Mộc chi ý trên người Tô Mặc theo lý giải về đan đạo, càng thêm thuần túy.
Thảo Mộc chi ý của Bỉ Ngạn Hoa trên thân Tô Mặc tựa như một đạo ý chí thức tỉnh, mờ mịt mà hư vô.
Ngày hôm đó, Tô Mặc đặt quyển sách cuối cùng trong tay xuống.
Trong đôi mắt hắn thoáng qua một tia sáng tỏ.
Đây là một quyển sách chép tay, nội dung trên đó là cảm ngộ cả đời về đan đạo của một vị đan đạo tiên hiền.
Trên đó còn có rất nhiều đánh dấu, hẳn là Đỗ Bình Sinh lưu lại.
Trong đó có mấy câu khiến Tô Mặc nghĩ mãi không thông:
Đan tựa thuyền trôi, chở đan tu chấp niệm.
Đan tựa nước chảy, nhấn chìm đan tu thuở bình sinh.
Đan đạo thiên tuyển, tu vạn cổ trường thanh.
Đan đạo không rõ, hóa tiên đạo đá tảng...
Bạn cần đăng nhập để bình luận