Thông U Tiểu Nho Tiên

Chương 254: Giết chết đệ nhất nhân

**Chương 254: G·iết c·hết đệ nhất nhân**
"Bên trong nằm..." Tô Mặc nhìn về phía Tử Ngọc Tiên, ánh mắt phức tạp.
Tử Ngọc Tiên nở nụ cười, ánh mắt thâm tình thành thực nhìn chiếc quan tài gỗ lim.
"Tự nhiên là mẫu thân..."
Một đạo sương trắng bị gió thổi lên Cổ Thuyền, trêu chọc lấy thần hồn không còn thất niệm của Tô Mặc, làm mê mờ đôi mắt Tô Mặc...
Bên tai Tô Mặc tựa hồ lại vang lên câu nói kia: "Đứa nhỏ ngốc, ngươi nhất định là chịu không ít khổ a..."
"Ngươi không phải Ngọc nhi của ta, ngươi rốt cuộc là ai?"
Tô Mặc há to miệng, thần sắc mờ mịt: "Ta là Tô Mặc..."
Hết thảy đều vượt ra khỏi cực hạn hiểu biết của hắn...
Vì cái gì những gì mình trải qua trong ảo cảnh tam quan của Thần Vực lại xuất hiện ở thực tại.
Lại vì sao Tử Ngọc Tiên nói đây không phải là ảo cảnh?
Nếu đây không phải là ảo cảnh, vậy thì là cái gì?
Nếu đây không phải là ảo cảnh, vậy những gì mình trải qua trong cửa thứ hai là gì?
Tử Ngọc Tiên quay đầu nhìn về phía Tô Mặc đang đờ đẫn, giống như là rất lâu không cùng người trò chuyện, hôm nay có thể nhìn thấy đệ đệ trong mắt hắn, khiến cho cảm giác cô độc suốt mấy ngàn năm qua của hắn có một tia an ủi.
"Năm đó... Ta cuối cùng là không thể cứu được mẫu thân..."
Tử Ngọc Tiên mang theo một loại ngữ khí không nói rõ được, cũng không tả rõ được, yếu ớt mở miệng.
"Huyết Đan kia..." Tô Mặc há to miệng, hắn nhớ mang máng Tử Ngọc vì cứu mẫu thân mà muốn luyện chế Huyết Đan, đã đại khai sát giới...
Tử Ngọc Tiên chậm rãi ngồi xuống, ngồi ở bên cạnh quan tài gỗ lim trên boong thuyền, hai mắt mang theo hồng quang, "Không kịp a..."
"Cho dù ta bắt đầu g·iết từ người thân nhất, cũng vẫn như cũ không kịp..."
Tử Ngọc Tiên buông thõng tay, nói đến đây, rõ ràng hắn cũng đang chịu đựng một loại giày vò do chính mình gây ra.
Ai nói lựa chọn ban đầu nhất định là sinh mạng của mẫu thân và rất nhiều người ngoài, hai chọn một, cùng lắm cũng chỉ buồn đến thế này mà thôi...
Thân bằng đều bị g·iết hết, người muốn cứu nhưng vẫn c·hết...
"Ta không cam tâm, dựa vào cái gì ta g·iết nhiều người như vậy, nhưng mẫu thân vẫn như cũ ra đi..."
Tử Ngọc Tiên ngẩng đầu nhìn về phía quan tài gỗ lim trước mặt, thần sắc có chút đ·i·ê·n cuồng: "Thế là ta lấy tu vi phong ấn thân thể và thần hồn của mẫu thân, sau đó đ·i·ê·n cuồng tu luyện..."
Tô Mặc kinh ngạc nhìn đối phương, không biết nên có cảm xúc gì... Đúng rồi, bây giờ hắn vốn không có cảm xúc.
"Không đúng!" Bỗng nhiên, âm thanh của Đại Hung vang lên trong đầu Tô Mặc, "Hắn không phải người sống, hắn chỉ là chấp niệm của người kia..."
Chấp niệm, chấp cầm ức niệm... Tình chi sở chí, c·hết mà không tan.
Tô Mặc nhìn về phía quan tài gỗ lim... Nếu ta c·hết, liệu có chấp niệm không?
"Đợi ta tu luyện đến cảnh giới đủ để quét ngang thiên hạ, tìm được nơi này..." Chấp niệm Tử Ngọc Tiên tiếp tục nói: "Chỗ Cực Âm Chi Địa này có thể làm cho mẫu thân bất diệt, không tan biến..."
"Dương cực tất sinh âm, âm cực tất sinh dương..."
"Ta chắc chắn đầu nguồn con sông này tất nhiên là một Âm Cực chi địa..."
"Đầu nguồn con sông âm hà này tất nhiên là dương địa, chỉ cần mẫu thân đi tới đó, chắc chắn có thể phục sinh!"
Tử Ngọc Tiên ngẩng đầu nhìn về phía đầu thuyền, nơi dòng sông sâu thẳm, thần sắc mang theo chấp nhất, "Thế nhưng, cho dù với tu vi thông thiên của ta, cũng không cách nào nghịch dòng âm hà này mà đi lên..."
"Ta liền tạo ra chiếc Âm Thuyền này, chỉ cần chờ chiếc thuyền này hoàn toàn đầy đủ Âm lực, ta liền có thể mượn thuyền, ngược dòng mà lên..."
"Đi đến đầu nguồn âm hà này để phục sinh mẫu thân..."
Khi hắn nói đến câu 'chờ chiếc thuyền này hoàn toàn đầy đủ Âm lực', Tô Mặc có thể cảm nhận được sát ý vô song trong lời nói đó...
Âm lực là gì, tự nhiên là người c·hết...
Âm lực có rất nhiều, oán lực, tử khí...
Trước đây viện trưởng luyện chế cấm tiên lệnh, chính là rút ra từ ngàn vạn oán linh bị tu sĩ Thượng Giới g·iết c·hết, đó cũng là một loại Âm lực...
Cấm Thần Lệnh kia sao lại không phải? Chẳng qua Âm lực ngưng tụ của cấm Thần Lệnh không cần viện trưởng cố ý tính toán mà thôi...
Âm lực ngưng tụ của cấm tiên lệnh kia, sau khi tản ra, lại lần nữa bị Tô Mặc mượn quốc vận chi lực ngưng tụ.
Một phần dùng để sáng tạo quy tắc chi lực của Dạ Bách Quỷ ở Thứ Cửu Giới, một phần bị hắn mang trên thân...
Tựa hồ, Âm lực có thể khắc chế tu sĩ một cách tự nhiên.
Ví như Thần Vực, nơi rất nhiều tu sĩ bị oán linh của phàm nhân g·iết c·hết, ví như cấm tiên lệnh, lại ví như Cực Âm Chi Địa này, nơi không thể sử dụng linh lực...
Mà thế gian này có quá nhiều việc cần g·iết người mới có thể làm được, tỉ như Huyết Đan, tỉ như vận lực, tỉ như Âm lực...
Đây là nguồn gốc của rất nhiều bi kịch trên thế gian...
Tô Mặc cúi đầu, tựa hồ đã có thể nhìn thấy đống t·h·i cốt chất chồng chất dưới boong tàu của chiếc thuyền lớn này.
"Âm lực trong âm hà này, ta không cách nào dẫn ra..."
"Ta chỉ có thể, cách một đoạn thời gian, lại dẫn người tới đây, g·iết bọn hắn để tụ Âm lực..."
"Thế nhưng ta phát hiện, Âm lực của người tầm thường căn bản là không có ý nghĩa..."
"Thế là ta g·iết người có tu vi càng ngày càng cao, cuối cùng ta để mắt tới Nho Thánh..."
Tô Mặc nghe vậy rùng mình, quay đầu nhìn về phía Tử Ngọc Tiên.
Tử Ngọc Tiên muốn đem những lời chưa từng nói với ai suốt vạn năm qua nói hết với Tô Mặc.
Bây giờ, người duy nhất hắn có thể nói những lời này chỉ có Tô Mặc... Người mà hắn nhận định là đệ đệ.
Hắn giống như là đắm chìm trong hồi ức của mình, thần sắc không ngừng biến ảo, khi thì đ·i·ê·n cuồng, khi thì đau đớn.
"Chỉ tiếc Nho Thánh trên vai gánh nhân quả quá nặng, mà ta cũng đánh không lại hắn..."
"Bất đắc dĩ, ta chỉ có thể ở đây thiết lập cạm bẫy, không ngừng dụ người đến đây..."
"Suốt vạn năm qua, cuối cùng cũng sắp làm cho chiếc thuyền này ngưng kết đầy đủ Âm lực..."
Tử Ngọc Tiên mang thần sắc tràn đầy hy vọng, nhìn về phía đầu thuyền, hướng ngọn nguồn của âm hà, tựa hồ lập tức có thể nhìn thấy mẹ của mình phục sinh.
Những năm gần đây, hắn mượn nơi này đã tru diệt quá nhiều người, lập tức liền muốn nhìn thấy hy vọng.
G·iết người tựa hồ đã trở nên quen thuộc, không còn cách nào làm cho hắn gợn lên một tia cảm xúc.
Tử Ngọc Tiên quay đầu nhìn về phía Tô Mặc, thần sắc đ·i·ê·n cuồng dần dần phai nhạt, "Hôm nay là một thời khắc trọng đại, cho nên ta muốn ngươi chứng kiến ta phục sinh mẫu thân..."
Tô Mặc kinh ngạc nhìn Tử Ngọc Tiên, lại quay đầu nhìn bốn phía, những tiên tu hai mắt đờ đẫn bị hắn đưa đến nơi này...
"Bọn hắn..." Tô Mặc chỉ vào những người hai mắt vô thần kia, mở miệng nói.
"Cuối cùng một nhóm, chỉ cần g·iết bọn hắn, Âm lực mà Âm Thuyền cần là đủ rồi. Chúng ta lập tức có thể đi cứu mẫu thân..." Tử Ngọc Tiên mang theo ước mơ nhìn về phía quan tài gỗ lim.
Nhưng nhịp tim truyền ra từ trong quan tài lại tựa hồ ẩn chứa rất nhiều không muốn...
Tô Mặc gật đầu, đối với sinh tử của những người này. Giờ phút này, hắn không có quá nhiều suy nghĩ, chỉ có điều lại có một loại bản năng không đành lòng...
Bỗng nhiên, Tô Mặc nhớ ra cái gì đó, từ trong ngực lấy ra một tấm lá bùa, đưa tới trước mặt Tử Ngọc Tiên...
Đó là Âm lực còn lại sau khi Tô Mặc sáng tạo quy tắc chi lực của Dạ Bách Quỷ... Âm lực của ngàn vạn oan hồn ở Thứ Cửu Giới.
Tử Ngọc Tiên kinh ngạc nhìn lá bùa kia, ngàn vạn oan hồn phía trên khiến cho hắn sững sờ...
"Ngươi không muốn ta lại g·iết bọn hắn?" Tử Ngọc Tiên trầm mặt hỏi.
Tô Mặc lắc đầu, chỉ chỉ quan tài gỗ lim nói: "Là mẫu thân không muốn..."
Tử Ngọc Tiên quay đầu nhìn về phía quan tài gỗ lim, thần sắc lộ ra một tia đau đớn.
"Đủ chưa?" Tô Mặc mở miệng hỏi.
"Đủ..." Tử Ngọc Tiên tiếp nhận lá bùa, đem toàn bộ Âm lực trên lá bùa dung nhập vào trong chiếc Cổ Thuyền khổng lồ này.
Tô Mặc nhìn xem động tác của Tử Ngọc Tiên, há to miệng, lại không hỏi ra câu nói kia.
Nhưng Tử Ngọc Tiên tựa hồ biết Tô Mặc muốn hỏi gì, chính mình liền mở miệng:
"Người đầu tiên ta g·iết, chính là... Chính ta!"
"Còn có ai c·hết mà Âm lực có thể nồng đậm bằng chính ta?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận