Thông U Tiểu Nho Tiên

Chương 125: Ba ngàn Tuyết Vực

**Chương 125: Ba ngàn Tuyết Vực**
Bắc cảnh mênh mông, tuyết trắng phau phau.
Mây vỡ bị gió thổi rơi, bồng bềnh, rơi xuống mặt đất tạo thành một vùng trắng xóa như tuyết trải dài vô biên.
Ngàn dặm bình nguyên này khoác lên chiếc áo lạnh trắng như tuyết, trong gió, lớp áo lạnh tựa như cạo vào xương cốt khiến người ta cảm thấy lạnh đến buốt nhức.
Trong vùng tuyết trắng mênh mông vô tận ấy, một bóng người áo đỏ cõng một người, vượt gió lạnh mà đi...
Từng bước từng bước, xiêu xiêu vẹo vẹo.
Gió tuyết gào thét tựa hồ chẳng mảy may thương tiếc, thổi vang khúc ca "Bắc Hàn".
Thế nhân đều biết Bắc cảnh lạnh lẽo, nhưng nào ai hay, trong cái lạnh ấy vẫn ẩn chứa tình nồng.
"Ngươi... là ai?" Tô Mặc ghé trên lưng Cố Vũ, yếu ớt hỏi.
Cố Vũ quay đầu lại, nhẹ nhàng phủi đi những bông tuyết bám trên mái tóc trắng của Tô Mặc, rồi hướng về phía trước tiếp tục bước đi...
"Ta à... Là sư tỷ của ngươi!"
Trong mắt Tô Mặc, vẻ mờ mịt không sao xua tan được, cơn gió lạnh ập đến khiến hắn khẽ rùng mình.
"Ta là ai?"
Cố Vũ bi thương, thật lâu không lên tiếng.
Quy tắc chi lực của Quỷ Môn ra vẫn chưa hoàn toàn hình thành, quy tắc chi lực điều động linh lực không đủ, dẫn đến việc quy tắc chi lực bị đứt đoạn.
Quy tắc chi lực đứt đoạn, khiến hai người lâm vào dòng chảy hỗn loạn của hư không, cuối cùng trọng thương, rơi xuống vùng Bắc cảnh mênh mông này.
Mà Tô Mặc càng linh lực khô kiệt, thần hồn trọng thương, ở trong dòng chảy hỗn loạn của hư không, thân thể không có linh lực, cho dù là thân thể Cự Thần vẫn bị lôi điện xé đến thoi thóp... Tựa như bất cứ lúc nào cũng sẽ c·hết đi.
Hắn vốn dĩ lấy thân thể thần ngạnh kháng phản phệ của quy tắc chi lực, lại gặp dòng chảy hỗn loạn hư không...
Cố Vũ cũng thần hồn trọng thương, không còn tu vi, chỉ có thể cõng Tô Mặc mà đi, mong muốn rời khỏi vùng Bắc cảnh mênh mông này.
Bây giờ Tô Mặc ở trong Bắc cảnh không chống được quá lâu...
Nhưng nàng lại có thể chống bao lâu đây?
"Ngươi nha... Họ Tô tên Mặc, tự Cảnh Ngôn, chính là Trạng Nguyên văn đạo hiện nay của Đại Hoa, Nho đạo tiên tu." Cố Vũ đón gió mà đi, tà áo đỏ bị gió thổi bay tán loạn.
"Nhưng tại sao ta... cái gì cũng... không nhớ rõ?" Tô Mặc nằm trên lưng Cố Vũ, tóc dài của Cố Vũ bị gió thổi loạn, phất lên mặt hắn.
Trong gió tựa hồ mang theo một mùi thơm, khiến Tô Mặc cảm thấy an lòng không hiểu.
"Ngươi vì mang ta ra khỏi Thần Vực..." Cố Vũ dừng bước, chậm chạp, thần hồn trọng thương, tu vi mất hết, khiến nàng cõng một người đi trong Tuyết Vực trở nên vô cùng khó khăn, "... Bị Cự Thần truyền thừa chém mất ký ức."
"Thần Vực là gì? Cự Thần truyền thừa lại là cái gì?" Tô Mặc chỉ cảm thấy hai cái này quen tai, lại là nghĩ không ra.
"Thần Vực là..."
Cố Vũ không sợ người khác làm phiền, trả lời mọi loại vấn đề của Tô Mặc, tựa như đang đối mặt với một thiếu niên dốt nát vô tri với đủ loại thắc mắc.
Vùng bình nguyên trên Tuyết Vực bị giẫm lên tạo thành một chuỗi dấu chân kéo dài, mỗi một dấu chân tựa hồ đều rất sâu, loạn phong của Bắc Vực vậy mà trong nhất thời không cách nào hoàn toàn che giấu đi được.
Trong gió tuyết mênh mông, từ xa nhìn lại, tựa hồ chỉ có thể nhìn thấy một vệt áo đỏ...
Người áo trắng tóc trắng trên lưng vệt áo đỏ ấy, dường như hòa vào làm một với Tuyết Vực, khiến người ta nhìn không rõ, tìm không thấy.
Tô Mặc nằm trên lưng Cố Vũ ngủ thật say, khí tức yếu ớt.
Cố Vũ nhẹ nhàng đặt Tô Mặc xuống, cởi chiếc áo choàng đỏ trên người bọc lấy thân thể Tô Mặc, chỉ để lại trên người chiếc áo lót mỏng manh.
Rồi lại nhẹ nhàng cõng Tô Mặc lên, đặt những bước chân nặng nề, chậm rãi hướng về một phương hướng mà đi.
Sắc trời dần dần tối sầm, trong Tuyết Vực vang lên vài tiếng sói tru.
Cố Vũ quay đầu nhìn Tô Mặc, nhìn thấy phía trước nơi không xa có một cái Tuyết Động được chống lên bởi cây khô, thế là liền đổi phương hướng hướng về chỗ Tuyết Động kia mà đi.
Cái Tuyết Động ấy được tạo thành do hai thân cây khô đổ xuống chống đỡ, tuyết rơi phủ lên, tạo thành một cái hố.
Cố Vũ cõng Tô Mặc vào trong động, nhẹ nhàng đặt Tô Mặc xuống, sau đó bẻ những cành cây khô chất thành một đống, đốt lên một đống lửa ở cửa hang.
Cái động nông cạn này trở thành nơi qua đêm của hai người.
Hoàng hôn dần buông, trong vùng tuyết trắng mênh mông, không nhìn thấy mặt trời lặn, cũng không thấy được trăng lên.
Sương chiều dày đặc, gió lạnh từ cửa hang thổi qua, phát ra tiếng rít.
Cửa hang cản gió, nên tuyết không bị gió thổi vào trong động.
Cố Vũ ngóng nhìn mấy con Tuyết Lang, trong mắt chúng ánh lên màu lục quang bên ngoài động, khẽ thở dài... Bản thân nàng lúc nào thậm chí ngay cả phong mang của mấy con Tuyết Lang cũng phải tạm lánh.
Nhưng nhớ tới trong Quỷ Môn, nụ cười lúc tình nguyện từ bỏ Nho Thánh truyền thừa cũng không muốn một mình rời đi kia, kiếm tâm của nàng rốt cuộc cũng không cách nào cứng rắn như trước.
Tuyết Lang sợ lửa, cửa hang lại nhỏ hẹp, nên chúng cũng chỉ có thể đứng từ xa mà nhìn.
Tô Mặc chậm rãi mở mắt, nhìn Cố Vũ với áo quần đơn bạc, bỗng nhiên trong lòng dâng lên một cảm giác quen thuộc, lại hết sức mờ mịt.
"Tỉnh rồi à?" Cố Vũ quay đầu, nhìn Tô Mặc đã mở mắt.
Tô Mặc gật đầu, nhìn thân thể tàn tạ của mình, khàn giọng nói: "Ta sống không lâu nữa!"
Cố Vũ nghe vậy, khẽ run lên, chậm rãi lắc đầu: "Sẽ không, ngươi chỉ là bị thương một chút thôi. Thân thể Thần tộc của ngươi không dễ dàng chết như vậy."
Tô Mặc khẽ lắc đầu, tình trạng của bản thân, chính hắn rõ ràng hơn ai hết.
Hắn tựa hồ trông thấy trên ngọn núi xa có một vầng hào quang, hắn đang bị một đôi tay đẩy đến đó.
Sau lưng có rất nhiều người, ồn ào náo nhiệt, có người gọi tên hắn, có người mong ngóng hắn quay đầu...
Đối với sinh tử, hắn không để tâm, dường như không nhớ được bất cứ chuyện gì, tựa như một cánh bèo không rễ.
Phiêu dạt mờ mịt giữa thế gian này.
Ký ức gánh vác nhân sinh, nếu không có ký ức thì đâu còn là người.
Ánh lửa hồng hắt lên mặt Tô Mặc một vẻ thê lương.
"Sư tỷ..." Tô Mặc khẽ gọi, Cố Vũ nói mình là sư tỷ của hắn, hắn tin, nàng không có lý do gì để lừa hắn.
Mặt người, nhân tâm, tuy không nhìn rõ, nhưng có thể cảm nhận được.
Toàn thân Cố Vũ run lên, trong mắt ánh lên màu đỏ của ráng chiều, nhẹ nhàng đáp: "Sư tỷ đây."
"Ta tựa hồ... còn rất nhiều việc muốn làm, nhưng ta không nhớ nổi!" Tô Mặc nhẹ nhàng nói.
"Không vội, từ từ suy nghĩ... Nếu không nghĩ ra, sư tỷ giúp ngươi nghĩ!" Cố Vũ thấy trán Tô Mặc đổ mồ hôi, liền vén vạt áo lên, nhẹ nhàng lau đi.
Tô Mặc nhắm mắt lại, trong đầu hiện lên một hình ảnh mịt mù.
"Ta nhìn thấy hai lão nhân... Nhìn ta, bọn họ đứng rất xa, rất xa, khiến ta không chạm tới, sờ không được..."
"Ánh mắt của bọn họ vô cùng dịu dàng, tựa hồ có lời muốn nói với ta..."
"Ta còn trông thấy một tiểu nha đầu, dường như đang hướng về ta đi tới... Còn có rất nhiều người..."
"Ta còn trông thấy... một bóng áo xanh, một bóng áo đỏ..."
Lời còn chưa dứt, Tô Mặc lại chìm vào giấc ngủ...
Cố Vũ ngửa đầu nhìn vùng tuyết trắng mênh mông vẫn chói mắt trong đêm tối, trong mắt nàng có một thứ ánh sáng khiến người ta say đắm.
"Tiểu Thất không sợ..."
"Sư tỷ đưa ngươi về nhà..."
Rạng sáng, Cố Vũ cõng Tô Mặc đang say ngủ, lại lên đường, tiến vào vùng Tuyết Vực mênh mông này.
Gió mát thổi qua, chỉ thấy một bóng áo đỏ chầm chậm tiến về phía trước...
Năm ấy, Bắc cảnh gió lớn.
Năm ấy, người áo đỏ cõng người áo trắng vượt ngang ba ngàn Tuyết Vực...
Năm ấy, áo đỏ và áo trắng song song ngã xuống trong tuyết...
Bạn cần đăng nhập để bình luận