Thông U Tiểu Nho Tiên

Chương 279: Cỏ cây chi ý

Chương 279: Cỏ cây chi ý Tô Mặc hướng về phía dưới Lộ Sơn đi đến, dọc đường suy tư… Làm thế nào ta mới có thể gia nhập nội môn đây?
Suy nghĩ rất lâu, không nghĩ ra biện pháp, chỉ có thể đi một bước tính một bước. Đối với Vân Tông chí bảo, hắn là nắm chắc phần thắng.
Trở lại vườn thuốc, nhìn thấy Trần Mỹ Nhân đang đứng ngây ngốc ở cửa ra vào.
Tô Mặc đi tới hỏi: "Trần huynh đang suy nghĩ gì?"
Trần Mỹ Nhân quay đầu lại, mang theo một tia ưu buồn mở miệng nói: "Dược viên này ngay cả một nữ đệ tử cũng không có, đến khi nào ta mới có thể thực hiện đại kế tán gái đây."
Tô Mặc trong lúc nhất thời cũng có chút u buồn, ngồi xổm xuống bên cạnh Trần Mỹ Nhân...... Việc trồng thuốc này đến khi nào mới kết thúc, đến khi nào ta mới có cơ hội gia nhập nội môn đây.
Nếu như không vào được nội môn, ta làm sao tiếp xúc được Vân Tông bảo khố chứ.
Hai người trong lúc nhất thời đều có chút u buồn, sắc trời mờ tối giống như vẻ u sầu của hai người, xua mãi không tan.
Hai người cứ như vậy ngồi xổm rất lâu, Trần Mỹ Nhân tựa hồ nhớ tới cái gì, quay đầu hỏi Tô Mặc: "Tặng hoa thế nào?"
Tô Mặc thở dài một hơi, nói: "Đưa thì đưa được rồi, chỉ có điều suýt chút nữa không về được."
"Tình huống gì?" Trần Mỹ Nhân sửng sốt.
Tô Mặc thở dài một hơi: "Phía trên Lộ Sơn đều là nữ đệ tử......"
Trần Mỹ Nhân nghe vậy, lập tức trợn trừng mắt nhìn Tô Mặc.
"Hơn nữa ăn mặc mát mẻ......" Tô Mặc tiếp tục nói.
Lúc này, Trần Mỹ Nhân ngay cả hô hấp cũng dồn dập, hai vai chập trùng không yên, chờ Tô Mặc nói tiếp.
"Có mấy nữ đệ tử vừa tắm rửa xong đi ra, bị ta nhìn thấy....... " Tô Mặc mang theo giọng điệu đau thương, bất đắc dĩ nói, "Ta suýt chút nữa thì bị c·h·ặ·t."
Hồi tưởng lại sự dụ hoặc ở Lộ Sơn, Tô Mặc chỉ cảm thấy áp lực vô cùng to lớn, không cách nào hình dung.
Mà Trần Mỹ Nhân nghe vậy, trong nháy mắt sắc mặt hoàn toàn thay đổi, trở nên có chút lải nhải, hai mắt vô thần, trong miệng không ngừng lẩm bẩm: "Bị ngươi nhìn thấy...... Bị ngươi nhìn thấy......"
"Haizz...... Lần sau ta tuyệt đối không đi đưa hoa nữa." Tô Mặc cực kỳ kháng cự nói.
Trần Mỹ Nhân quay đầu, điên cuồng chỉ mình, hai tay không ngừng run rẩy: "Ta đi, ta đi... Ta thích tặng hoa, ta thích chạy việc......"
Tô Mặc nhìn về phía Trần Mỹ Nhân, gật đầu một cái: "Đi, lần sau cần tặng hoa, nhất định sẽ để ngươi đi."
Trần Mỹ Nhân kích động điên cuồng gật đầu.
Hai người lại ngồi xổm rất lâu, Trần Mỹ Nhân càng nghĩ càng giận, cuối cùng không kìm nén được, bỗng nhiên đứng dậy.
Tô Mặc nghi hoặc nhìn về phía Trần Mỹ Nhân đang kích động, mở miệng nói: "Ngươi làm sao vậy?"
"Ta không chịu nổi, ta ra ngoài đi dạo......" Trần Mỹ Nhân hít sâu một hơi nói.
Tô Mặc ngẩng đầu nhìn sắc trời một mảnh đen kịt, "Bây giờ đã là ban đêm, tông môn không cho phép đi loạn......"
"Không sao." Trần Mỹ Nhân phất tay một cách tùy ý, "Ta có chí bảo, bọn hắn không nhìn thấy ta......"
Nói xong, Trần Mỹ Nhân liền không quay đầu lại, hướng về cửa dược viên xông ra ngoài.
"Ngươi có biết Lộ Sơn ở đâu không?" Tô Mặc truy vấn.
Trần Mỹ Nhân khựng lại, cứng ngắc quay đầu, nhìn Tô Mặc hỏi: "Sao ngươi biết ta muốn đi Lộ Sơn?"
Tô Mặc ánh mắt bình tĩnh nhìn đối phương...... Còn phải nói rõ hơn sao?
Trần Mỹ Nhân nhìn Tô Mặc, ho khan hai tiếng, mở miệng hỏi: "Vậy Lộ Sơn đi như thế nào?"
"Đi ra ngoài rẽ phải, ngọn núi thứ hai......" Tô Mặc chỉ đường cho hắn.
"Đa tạ!" Trần Mỹ Nhân liền ôm quyền, sau đó thân hình lóe lên, biến mất không thấy gì nữa.
Chờ Trần Mỹ Nhân đi xa, Tô Mặc nghĩ nghĩ, tựa hồ cảm giác có chút không đúng...... Là ngọn núi thứ hai sao? Hay là ngọn núi thứ ba nhỉ?
"Hẳn là ngọn núi thứ hai, ngọn núi thứ nhất nhỏ như vậy, không tính...... Ngọn núi thứ nhất không tính, vậy Lộ Sơn chính là ngọn núi thứ hai, không sai."
Tô Mặc khẳng định gật đầu một cái.
Không quản Trần Mỹ Nhân nữa, Tô Mặc đứng dậy đi vào trong dược điền, nhìn về phía mấy cây tiên dược khác được Tô Mặc nhỏ thần thủy.
Mấy cây tiên dược này rõ ràng cũng có một chút biến hóa, so với những cây dược thảo khác, tốc độ sinh trưởng nhanh hơn rất nhiều.
Tô Mặc nghĩ nghĩ, hướng về phía mấy cây tiên dược không có tích thần thủy, vận chuyển cỏ cây chi đạo linh lực, muốn thử xem cỏ cây chi đạo có thể xúc tiến chúng sinh trưởng hay không.
Một đạo thần văn hình dạng Bỉ Ngạn Hoa trên trán Tô Mặc phát sáng, một vệt sáng màu xanh lá cây bay ra từ trong tay Tô Mặc, lượn quanh một gốc tiên dược, bồi hồi không ngừng.
Ánh sáng màu xanh biếc không ngừng tản mát ra một chút Thảo Mộc chi ý sáp nhập vào bên trong tiên dược.
Gốc tiên dược ban đầu có chút héo úa, sau khi gặp được linh lực thuộc tính cỏ cây của Tô Mặc, bỗng nhiên giống như sống lại.
"Ngân Châu Thảo ưa lạnh, căn bản không thích hợp trồng ở đây......" Tô Mặc nhìn thấy gốc dược thảo này hồi xuân, bất đắc dĩ lắc đầu tự nhủ.
Bỗng nhiên, một thanh âm sau lưng Tô Mặc truyền vào tai hắn.
"Cho nên ở bên cạnh nó, trồng 'U Dạ' có tính hàn!"
Tô Mặc bỗng nhiên quay đầu, thấy được một nam tử tóc tai bù xù đứng cách đó không xa nhìn mình, người này lại chính là Đỗ trưởng lão, người xuất hiện khi tuyển chọn ngoại môn đệ tử trước kia.
"'U Dạ' có hàn ý, có thể giúp Ngân Châu Thảo duy trì sự sống, đây là biện pháp duy nhất để trồng Ngân Châu Thảo." Đỗ trưởng lão quay đầu nhìn về phía gốc Ngân Châu Thảo trước mặt Tô Mặc, giải thích.
Tô Mặc đứng dậy, hướng về phía Đỗ trưởng lão cung kính hành lễ nói: "Gặp qua Đỗ trưởng lão......"
Đỗ trưởng lão liếc Tô Mặc một cái, đứng dậy đi đến bên cạnh Tô Mặc, nhìn gốc Ngân Châu Thảo có chút hồi xuân kia, gật đầu tán thưởng.
"Thảo Mộc chi lực của ngươi chính xác có thể giúp chúng sinh trưởng tốt hơn một chút......"
"Đỗ trưởng lão quá khen." Tô Mặc khiêm tốn nói.
Đỗ trưởng lão liếc Tô Mặc một cái, hỏi: "Nhìn dáng vẻ của ngươi, tựa hồ có biện pháp giúp Ngân Châu Thảo sinh trưởng tốt hơn?"
Tô Mặc gật đầu nói: "Có thể đem Ngân Châu Thảo cấy ghép đến dưới chân sườn đồi Vân Sơn, Âm lực dưới chân sườn đồi có thể giúp Ngân Châu Thảo sinh trưởng rất tốt."
Đỗ trưởng lão nghe vậy lại lắc đầu, "Ngân Châu Thảo tuy ưa lạnh, nhưng rất dễ chịu ảnh hưởng của hoàn cảnh, Âm lực dưới chân sườn đồi lại xen lẫn những vật khác, sẽ khiến dược tính của Ngân Châu Thảo phát sinh dị biến."
Tô Mặc sửng sốt, bừng tỉnh đại ngộ.
Chính xác là như thế, Ngân Châu Thảo trời sinh rất dễ bị ảnh hưởng của hoàn cảnh mà phát sinh dị biến. Nghĩ đến Âm lực không rõ có thể quấy nhiễu tâm thần dưới chân sườn đồi kia, Ngân Châu Thảo chính xác không thích hợp sinh tồn ở đó.
Dù sao trồng cỏ là vì dược dụng, nếu dược tính sản sinh biến hóa, thì không cần thiết phải trồng nó.
Đỗ trưởng lão nhìn vẻ mặt bừng tỉnh đại ngộ của Tô Mặc, trong mắt lóe lên một tia tán thưởng, rất nhanh liền che giấu đi.
"Thảo Mộc chi ý của ngươi bây giờ đã đạt đến trình độ nào?" Đỗ trưởng lão hỏi.
Tô Mặc sửng sốt, hắn căn bản không biết cái gì là Thảo Mộc chi ý.
Nhìn vẻ mặt mê hoặc của Tô Mặc, Đỗ trưởng lão nhíu mày, đổi cách hỏi: "Thế gian cỏ cây ngàn vạn, ngươi có thể nhận biết bao nhiêu?"
Tô Mặc nghĩ nghĩ, lắc đầu.
Hắn cũng không xác định mình nhận biết bao nhiêu, chỉ là những loại cỏ cây được ghi chép trong vạn cuốn tàng thư của thư viện, hắn đều nhận biết.
Thấy Tô Mặc lắc đầu, Đỗ trưởng lão lại hỏi: "Ngàn loại thảo dược trong dược viên này, ngươi đều nhận biết sao?"
"Đều biết." Tô Mặc trả lời.
Đỗ trưởng lão trong mắt lóe lên một tia kinh ngạc, đi đến trước một gốc dược thảo có quả, hỏi: "Đây là cái gì?"
"Quả Tân, còn gọi là Lưu Sinh Quả. Mười năm nở hoa, mười năm kết quả. Lá thuộc tính lạnh, quả thuần dương, rễ cây không có dược tính." Tô Mặc không những trả lời tên của cây thuốc kia, mà còn nói ra đặc tính của nó.
Đỗ trưởng lão nghe Tô Mặc trả lời, trong mắt lóe lên một tia kinh ngạc.
Hắn cố ý tìm một gốc thảo dược ít được chú ý, không ngờ Tô Mặc cũng có thể nhận ra.
"Vậy còn gốc cây này?"
"......"
Bạn cần đăng nhập để bình luận