Thông U Tiểu Nho Tiên

Chương 317: Hóa Thần gông cùm xiềng xích

Chương 317: Gông cùm xiềng xích Hóa Thần
Trong màn đêm mờ mịt, hai người đi bộ rời khỏi quần sơn.
Đỗ Bình Sinh thu liễm khí tức của người tu đạo, biến thành một lão nhân bình thường chốn thế tục.
Còn Tô Mặc mượn ngọc bội Vũ Cổ, che giấu khí tức thân phận Tô Mặc của hắn, chỉ giữ lại dung mạo Tô Mặc.
Chỉ là, bộ nho áo nhanh nhẹn cùng mái tóc bạc trắng khiến người ta suy nghĩ vẩn vơ. Bất quá người trong thiên hạ quá nhiều, hắn cũng không lo lắng sẽ bị người của Vân Tông tìm ra.
Cứ như vậy, một già một trẻ như phàm nhân bình thường đi ròng rã mấy tháng, không biết đã đi bao xa.
Thời gian dường như chậm lại, khí tức trên thân Tô Mặc ngày càng bình thản, con đường này, hắn cứ như phàm nhân bình thường đi bộ, đi thuyền.
Cuối cùng, hai người đến một tiểu trấn nhân gian cực kỳ hẻo lánh, dân cư trong trấn thưa thớt, ngẫu nhiên có khói bếp bay lên, bị gió cuốn đi mất.
Bên ngoài tiểu trấn, cạnh một rừng trúc, có một bức tường đổ nát đến cực điểm.
Nghĩ đến trước kia nơi đây từng có người ở... Chỉ là không biết bao nhiêu năm mưa gió, nơi đây sớm đã trở thành phế tích.
Đỗ Bình Sinh dẫn Tô Mặc tới trước bức tường đổ, nhìn chốn cũ đã hóa thành phế tích, trong ánh mắt không giấu được vẻ đau thương.
"Đây là quê cũ của Đỗ lão sao?" Tô Mặc quay đầu hỏi Đỗ Bình Sinh.
Đỗ Bình Sinh gật đầu, nhìn phế tích thở dài, "Chuyện cũ như sương khói..."
Hắn cũng không biết mình đã rời đi bao lâu, phảng phất đã rất lâu rồi.
Nếu không phải Tô Mặc cần một nơi thanh tịnh để Hóa Thần, sợ là đời này hắn sẽ không bao giờ đặt chân đến nơi này nữa.
Tô Mặc liếc Đỗ Bình Sinh một cái, đứng dậy đi vào rừng trúc phía sau, chặt từng cây trúc, bắt đầu dựng lên chỗ ở.
Đỗ Bình Sinh nhìn hành động của Tô Mặc, mỉm cười, rồi cũng bắt tay vào dựng lầu trúc.
Hai người đến, thu hút sự chú ý của mấy người đi qua, nhao nhao nghi hoặc không biết hai người này là ai.
"Xin hỏi hai vị khách quý, đây là đang làm gì vậy?" Một tiều phu trung niên đi tới sau lưng hai người, mang theo nghi hoặc nhưng vẫn hết sức khách khí hỏi.
Đỗ Bình Sinh xoay người, nhìn dáng vẻ tiều phu, hiền lành cười nói: "Về quê dưỡng già..."
Tô Mặc liếc Đỗ Bình Sinh một cái, thần sắc có chút phức tạp.
Tiều phu sững sờ, nghe Đỗ Bình Sinh nói, có chút xuất thần.
"Chẳng lẽ lão trượng nguyên quán cũng ở đây?"
Đỗ Bình Sinh gật đầu cười.
Tiều phu có chút hoang mang, hắn hơi nghi hoặc vì sao trước nay chưa từng gặp qua lão nhân tóc trắng này, bất quá xuất phát từ cẩn thận vẫn hỏi: "Lão trượng họ gì?"
"Không dám, họ Đỗ!" Đỗ Bình Sinh vuốt râu, chậm rãi đáp.
Tiều phu nghe vậy sững sờ, lập tức nhiệt tình, "Nguyên lai là người cùng họ! Dưỡng già tốt, vẫn là chỗ sơn thanh thủy tú này của chúng ta là tốt nhất."
Tiều phu cũng là người họ Đỗ, trong trấn nhỏ này cũng chỉ có mấy dòng họ.
Đời đời sinh sống trong trấn nhỏ này, cũng không có người ngoài đến, dòng họ trong trấn nhỏ cũng vẫn luôn kéo dài.
Nghe Đỗ Bình Sinh nói mình họ Đỗ, tiều phu lập tức rời đi... Trời sinh tính thuần phác, trong lòng không có quá nhiều quanh co.
"Vậy chúng ta cứ bận việc trước." Đỗ Bình Sinh hiền lành cười nói với tiều phu.
Tiều phu nhìn hành động của Đỗ Bình Sinh và Tô Mặc, lập tức hiểu hai người muốn xây lại phòng trúc, "Xây phòng cũng không nhanh như vậy..."
Tiều phu nghĩ nghĩ, lập tức chạy về phía trấn nhỏ.
Không đợi hai người phản ứng, tiều phu lập tức dẫn theo dao búa cùng mấy người trẻ tuổi đến sau lưng Tô Mặc.
"Cái này..." Đỗ Bình Sinh nhìn mấy người trẻ tuổi chạy tới, lập tức có chút xuất thần.
Tiều phu cười thật thà, khoát tay với Đỗ Bình Sinh và Tô Mặc: "Đều là người cùng họ, chúng ta tới giúp các ngươi."
"Đúng vậy, lão trượng đã về dưỡng già, nào có lý nào để lão trượng tuổi cao như vậy tự mình động thủ."
Không đợi Tô Mặc và Đỗ Bình Sinh mở miệng, mấy người lập tức bắt đầu giúp dựng lầu trúc.
Tô Mặc nhìn mấy người trẻ tuổi bận rộn, trong lòng dâng lên ấm áp.
Một phương khí hậu dưỡng một phương người, những người này lại làm sao không giống Đỗ Bình Sinh...
Chỉ là nghe người cùng họ trở về, liền vui vẻ giúp đỡ.
Tô Mặc mái tóc bạc trắng bồng bềnh, ngửa mặt lên trời thở dài... Cảnh phàm tục đẹp như bức tranh, ta lại làm sao nỡ lòng nào.
Đỗ Bình Sinh quay đầu nhìn về phía Tô Mặc, vui mừng cười cười.
Lắc đầu, Tô Mặc không nói một lời tiếp tục động thủ.
Trời tối dần, một gian phòng trúc đơn sơ nhanh chóng được dựng lên.
Mấy người trẻ tuổi nhìn lầu trúc mới xây, hài lòng cười.
"Đa tạ mấy vị đã giúp đỡ." Tô Mặc thành khẩn cảm tạ.
Mấy người nhao nhao gãi đầu, nhất thời không biết nên trả lời thế nào, chỉ vội vàng lắc đầu, "Không cần không cần, đều là người cùng họ!"
"Chúng ta về trước, có việc cứ đến tìm chúng ta!" Tiều phu cười nói với hai người.
"Hôm nay mới trở về, liền không giữ lại." Đỗ Bình Sinh nói.
"Không cần không cần!" Mấy người trẻ tuổi dường như không giỏi ăn nói, khoát tay rời đi.
Bước chân rời đi vội vàng như lúc đến.
Tô Mặc nhìn phòng trúc mới trước mặt, ánh mắt phức tạp. Trong phòng trúc còn thoang thoảng hương trúc, thấm vào ruột gan.
Đỗ Bình Sinh vỗ vai Tô Mặc, đi vào phòng trúc trước.
"Thời gian tới, cứ ở đây yên tĩnh Hóa Thần."
Tô Mặc gật đầu, cũng đi theo...
Hương trúc mới, vấn vương. Mang theo một ý vị không rõ ràng, tràn qua trấn nhỏ hẻo lánh.
...
Thời gian dường như trôi qua rất chậm và bình yên trong trấn nhỏ này.
Mỗi ngày vội vã ở nơi đây cũng chậm lại, mang theo một chút nhàn nhã gột rửa tâm thần Tô Mặc.
Mấy ngày kế tiếp, người trong trấn nhỏ cũng đều biết Đỗ Bình Sinh và Tô Mặc là hai người trở về quê cũ... Chỉ là không ai nhận ra hai người.
Tô Mặc không biết Đỗ Bình Sinh đã rời đi bao lâu, có lẽ những người quen biết Đỗ Bình Sinh sớm đã chôn vùi dưới lớp bụi đất.
Người thế tục một đời chỉ mấy chục năm, trong mắt người tu đạo bất quá chỉ là một cái chớp mắt.
Trong mấy ngày này, Tô Mặc dường như không vội Hóa Thần, chỉ là mỗi ngày tĩnh tọa một bên, ngửa đầu nhìn trời không biết đang suy nghĩ gì.
Còn Đỗ Bình Sinh thì mỗi ngày đều luyện đan dược, đan dược trên Dược sơn đều bị Đỗ Bình Sinh mang về.
Tô Mặc cũng là lần đầu tiên nhận thức được sự giàu có của đan tu, vô số tiên dược linh thảo, đủ loại kỳ trân dị vật.
Cũng khó trách trưởng lão trong chuyện Vân Tông nói, toàn bộ Vân Tông, chỉ có Dược sơn là dồi dào nhất.
Bình thường không lộ diện, một khi dọn nhà mới phát hiện chí bảo nhiều không kể xiết.
Tô Mặc không biết vì sao Đỗ Bình Sinh lại dời trống Vân Tông Dược sơn như vậy, hiển nhiên là không nghĩ sẽ trở về.
Xem ra Đỗ Bình Sinh đối với Vân Tông không có một chút quy tâm, chỉ là Đỗ Bình Sinh chưa hề nói, Tô Mặc cũng không hỏi nhiều.
Lại mấy ngày thoáng chốc trôi qua, Tô Mặc bắt đầu xung kích Hóa Thần.
Đêm đó, Tô Mặc khoanh chân ngồi trước cửa phòng trúc, vận chuyển tu vi xung kích Hóa Thần lại một lần nữa thất bại...
Hóa Thần ngay trước mắt, nhưng lại không thể bước qua. Giống như có một đạo gông cùm xiềng xích khó mà vượt qua,
Đạo gông cùm xiềng xích này giống như khiếm khuyết của trời, nhìn thấy được nhưng lại không cách nào vượt qua.
Nho đạo Hóa Thần, gánh vác quá nặng. Giống như một người vác một ngọn núi lớn, lại muốn nghịch thiên mà đi.
Không vứt bỏ ngọn núi kia, thì vĩnh viễn không thể bước qua.
Bạn cần đăng nhập để bình luận