Thập niên 60: Ăn Dưa Tiểu Thanh Niên Trí Thức
Thập niên 60: Ăn Dưa Tiểu Thanh Niên Trí Thức - Chương 98: Bằng hữu (length: 8285)
Minh Du há miệng thở dốc, lại hỏi: "Tỷ, vậy nam đồng chí như thế nào mới được xem là tốt?"
Minh Giai đang làm cơm, dứt khoát thêm chút nước vào trong nồi, rồi ngồi xuống nói với Minh Du: "Chính là người có gia đình, có trách nhiệm, nhưng cũng có điểm mấu chốt và nguyên tắc của riêng mình."
Trong óc Minh Du hiện lên hình ảnh của Hà Hải Sinh: "Tỷ, ta thấy Hà Hải Sinh cứ ở nhà suốt ngày, ruộng đồng cũng ít khi đi, trong nhà toàn bộ nhờ Tần Thanh nuôi. Nghe nói khi đó, lúc thi đại học công nông binh, hắn thi không đậu, mặt còn rất hắc mấy ngày không nói lời nào, Tần Thanh còn phải dỗ dành hắn. Tỷ, nam đồng chí loại này có phải là không được không?"
Minh Giai khẽ gật đầu: "Ngươi cứ nhìn cha, nhìn ca của chúng ta, rồi lại nhìn Hà Hải Sinh, ngươi muốn không?"
Minh Du lập tức lắc đầu nguầy nguậy như t·r·ố·ng bỏi: "A, tỷ, không thể muốn được, vậy tại sao Tần Thanh lại t·h·í·c·h Hà Hải Sinh như vậy?"
"Ta làm sao biết được? Nàng t·h·í·c·h là chuyện của nàng, chính ngươi đầu óc thanh tỉnh một chút là được." Minh Giai nói xong liền xoay người vào phòng bếp.
Minh Du ngồi ở đó, vẫn luôn lật sách, còn thỉnh thoảng gật gật đầu.
Từ lúc Minh Du bị Minh Giai ép xem sách, Tưởng Thanh Vân liền gặp họa. Nguyên lai hai người còn rất bình thường, thế mà Minh Du đột nhiên lạnh nhạt hẳn, còn đem bản vẽ thứ hai của nàng vẽ được một nửa, t·r·ê·n c·ô·ng tác cũng nghiêm túc lên.
Tưởng Thanh Vân tìm tới, Minh Du nói đừng quấy rầy nàng c·ô·ng tác, nàng yêu c·ô·ng tác. Tưởng Thanh Vân cả người đều không tốt, thừa dịp Minh Du nhàn rỗi liền vội vàng k·é·o Minh Du sang một bên: "Ngươi gần đây làm sao vậy?"
Minh Du nghi hoặc: "Gần đây làm sao là làm sao? Ta gần đây vẫn ổn mà."
Tưởng Thanh Vân nhìn ánh mắt mờ mịt của Minh Du, ủy khuất nói: "Vậy làm sao gần đây ngươi bắt đầu bận rộn c·ô·ng tác? Hai ta đều rất lâu rồi không đi hóng chuyện."
Minh Du nhìn Tưởng Thanh Vân với vẻ mặt "ngươi không chịu tiến thủ": "Đây không phải là không có dưa sao. Con người ta dù sao cũng phải theo đuổi một thứ gì đó chứ. Ngươi phải cố gắng, ta cũng phải cố gắng, chăm chỉ làm việc."
Tưởng Thanh Vân không nói, phía sau vụng t·r·ộ·m tìm Quách Ái Bân mấy người để thương lượng. Quách Ái Bân gần đây đang xuân phong đắc ý, ôm Tưởng Thanh Vân nói: "Như vậy không tốt sao? Hai người các ngươi mỗi ngày thế là đủ rồi. Hiếm khi có nữ đồng chí quy hoạch sự nghiệp, ngươi cũng theo đuổi sự nghiệp đi."
Tưởng Thanh Vân gạt tay Quách Ái Bân xuống: "Không t·h·í·c·h hợp, đây không phải là tính cách của Minh Du."
Cảnh Niên nghĩ nghĩ: "Nếu cảm thấy không t·h·í·c·h hợp, ngươi nghe ngóng một chút xem gần đây nàng đang làm gì."
Tưởng Thanh Vân nháy mắt, mắt sáng rực lên, hướng Cảnh Niên nói tiếng cảm ơn, sau đó đi hỏi thăm. Kết quả cuối cùng là, vài người, kể cả Vương Tư Vũ đều giật giật khóe miệng.
Trần Vũ đồng tình, vỗ vỗ bả vai Tưởng Thanh Vân: "Cho nên nói, tìm đối tượng đừng tìm người quá thông minh. Ngươi như vậy vẫn còn tốt, nhưng đứng sau lưng lại có một vị đại cô tỷ. Ngươi lại cố gắng, cố gắng đạt tới một chút yêu cầu đi."
Cảnh Niên thì lại có vẻ mặt trầm tư, hắn đang nghĩ, hay là hắn cũng trở về, xem lại sách giáo khoa ngữ văn.
Quách Ái Bân nói với Tưởng Thanh Vân: "May mắn đối tượng của ta không phải Minh Giai đồng chí, ngươi nói xem có đúng không, Tư Vũ?"
Vương Tư Vũ nhìn Quách Ái Bân với vẻ mặt "ta sẽ yên lặng mà nhìn ngươi". Quách Ái Bân không nói, Vương Tư Vũ đứng lên.
Quách Ái Bân thấy Vương Tư Vũ đứng lên, sửng sờ hỏi: "Ngươi sao lại đứng lên?"
Vương Tư Vũ cười cười: "Ta cảm thấy Minh Giai đồng chí nói rất đúng, ta sẽ học theo Minh Giai đồng chí. Sách trước kia ta đều không có học hành đàng hoàng, lần này cũng không có mang theo sách, ta muốn học tập, đừng đ·á·n·h quấy rầy ta học tập."
Vương Tư Vũ nói xong liền rời đi, Quách Ái Bân nhìn cửa phòng y tế lắc lư vài cái như đang cười nhạo hắn, xoay người nhìn Tưởng Thanh Vân mấy người. Tưởng Thanh Vân mấy người bật cười, càng cười càng lớn tiếng.
"Đáng đời, cho ngươi sau lưng nói xấu người khác. Ngươi xem, ngay cả đối tượng của ngươi cũng bị dụ dỗ rồi."
"Các nữ đồng chí tiến tới, vậy các nam đồng chí chúng ta cũng không thể lạc hậu, ta hôm nay buổi tối cũng về xem lại sách." Người nói lời này là Cảnh Niên.
Tưởng Thanh Vân không để ý Quách Ái Bân, đi tìm Minh Du.
Bên này, sau khi rời đi, Vương Tư Vũ đi về phía nhà Minh Giai, đi được một lúc, nghĩ đến giờ đang là giữa trưa, mọi người đang ăn cơm, đành phải quẹo vào sân của thanh niên trí thức, chờ buổi trưa rồi lại đi.
Nàng xuống nông thôn, liền biết đến người này. Bởi vì các đồng chí ở điểm thanh niên trí thức đều nói Minh Giai và em gái là nhóm đầu tiên xuống nông thôn đã xây nhà, không hề do dự.
Khúc Ái Liên nghe thanh niên trí thức ở điểm, các đồng chí đều có giọng điệu vừa hâm mộ, vừa ghen tị. Trước kia, nàng còn không hiểu tại sao phải chuyển ra ngoài, không ở những căn phòng tốt. Nhưng t·r·ải qua sự việc của Khúc Ái Liên, nàng đã hiểu, hiểu rất sâu sắc.
Nàng và Minh Du còn có chút tiếp xúc, nhưng với Minh Giai thì tiếp xúc rất ít. Lần này, nếu không phải Quách Ái Bân dẫn nàng đi tìm Trần Vũ, nàng còn không có cơ hội tiếp xúc với Minh Giai.
Bất quá, hôm nay sau khi nghe Minh Giai giáo dục Minh Du, nàng thật sự bội phục nữ đồng chí như vậy, thông minh, lại dám nghĩ dám làm. Nội tâm của nàng m·ã·n·h l·i·ệ·t muốn quen biết một người con gái như thế. Nàng cảm thấy tính tình của nàng có chút giống với Minh Giai.
Buổi chiều, khi mọi người xuống ruộng bắt đầu làm việc, Minh Giai nhận thấy có người vẫn luôn nhìn mình. THeo ánh mắt nhìn sang, p·h·át hiện ra là Vương Tư Vũ. Vương Tư Vũ hướng Minh Giai cười cười, Minh Giai cũng đáp lại bằng một nụ cười.
Vương Tư Vũ có diện mạo thanh tú, đôi mắt và lông mày cong cong, nhìn trong sáng, phóng khoáng, tr·ê·n môi có một nốt ruồi nhỏ, càng khiến khuôn mặt thêm xinh đẹp. Minh Giai không hiểu tại sao Vương Tư Vũ lại nhìn mình cười. Nhưng nếu đã cười với nàng, thì nàng cũng đáp lễ một cái cho phải phép.
Đến xế chiều, khi tan làm, Minh Giai mới biết vì sao Vương Tư Vũ lại cười với mình, giờ phút này, người đang đứng ở trong sân nhà mình.
Minh Giai ngoáy ngoáy tai, tưởng là mình nghe lầm, kinh ngạc nói: "Ngươi lặp lại lần nữa xem?"
Vương Tư Vũ lại đem những lời vừa nói lặp lại một lần. Minh Giai lúc này mới cảm thấy mình không nghe lầm: "Ngươi làm thế nào lại nghĩ đến việc tìm ta?"
Vương Tư Vũ liền đem biểu hiện gần đây của Minh Du kể lại một lượt, cuối cùng nói: "Minh Giai đồng chí, ta có thể gọi ngươi là tỷ được không?"
"Ngươi năm nay bao nhiêu tuổi?" Minh Giai bất đắc dĩ, này cái gì cũng không biết, lại dám đến gọi tỷ.
"Ta năm nay 19 tuổi."
"Ta đây cũng 19 tuổi."
Vương Tư Vũ nhìn Minh Giai rõ ràng so với bạn cùng lứa thành thục lại hiểu biết nhiều, tưởng là lớn tuổi hơn, không ngờ cũng bằng tuổi mình: "Minh Giai đồng chí, vậy ngươi và Minh Du đồng chí. . . . ."
Minh Giai bất đắc dĩ nói: "Hai ta là chị em song sinh, đều sinh nhật vào tháng 10."
Vương Tư Vũ lẩm bẩm: "Ta sinh nhật tháng 3, so với hai ngươi đều lớn hơn, như vậy cũng không thể gọi là tỷ được."
Vương Tư Vũ nói xong, trầm mặc một lát, cuối cùng ngẩng đầu nhìn Minh Giai, con mắt sáng lấp lánh: "Minh Giai đồng chí, ta có thể gọi ngươi là tỷ được không? Điều này không liên quan đến tuổi tác, mà liên quan đến con người của ngươi. Ta khâm phục mị lực của ngươi, có thể cho ta gọi ngươi là tỷ không?"
Minh Giai nhìn Vương Tư Vũ, khóe miệng giật giật, nghĩ thầm, nghe nói lúc ngươi đánh Khúc Ái Liên còn rất lợi h·ạ·i, thế nào mà lúc này lại có vẻ mặt thẹn thùng như vậy? Ngươi đây là muốn làm loạn kiểu gì? Bất đắc dĩ gật đầu.
Vương Tư Vũ nháy mắt, mắt sáng rực lên. Thấy Minh Giai đang bận, cũng chạy tới chạy lui phụ giúp, mãi cho đến khi Minh Du trở về.
Vương Tư Vũ thấy Minh Du trở về, nhìn trời đã tối, liền lập tức nói: "Minh Giai tỷ, ta đi trước, hôm khác lại đến." Nói xong liền chạy đi như một cơn gió.
Minh Du nhìn Minh Giai với vẻ mặt vô cùng nghi hoặc: "Tỷ, Vương Tư Vũ đến đây làm gì?"
Minh Giai đem những lời Vương Tư Vũ vừa nói kể cho Minh Du nghe. Minh Du lập tức cảm thấy chua xót trong lòng, nói ra lại không t·h·í·c·h hợp: "Tỷ, tỷ chỉ có mình em là em gái, nàng ta không phải."
Minh Giai sau khi nghe xong liền cười lớn: "Ngươi có thể yên tâm, mẹ của chúng ta cũng không có ý định sinh thêm em gái nữa đâu, đồ dấm chua."
Minh Du lập tức đỏ mặt: "Aiya, tỷ, em không có ý đó." Nói xong, liền bụm mặt, chạy vào trong phòng.
Minh Giai đứng trong sân, lắc đầu cười.
Minh Giai đang làm cơm, dứt khoát thêm chút nước vào trong nồi, rồi ngồi xuống nói với Minh Du: "Chính là người có gia đình, có trách nhiệm, nhưng cũng có điểm mấu chốt và nguyên tắc của riêng mình."
Trong óc Minh Du hiện lên hình ảnh của Hà Hải Sinh: "Tỷ, ta thấy Hà Hải Sinh cứ ở nhà suốt ngày, ruộng đồng cũng ít khi đi, trong nhà toàn bộ nhờ Tần Thanh nuôi. Nghe nói khi đó, lúc thi đại học công nông binh, hắn thi không đậu, mặt còn rất hắc mấy ngày không nói lời nào, Tần Thanh còn phải dỗ dành hắn. Tỷ, nam đồng chí loại này có phải là không được không?"
Minh Giai khẽ gật đầu: "Ngươi cứ nhìn cha, nhìn ca của chúng ta, rồi lại nhìn Hà Hải Sinh, ngươi muốn không?"
Minh Du lập tức lắc đầu nguầy nguậy như t·r·ố·ng bỏi: "A, tỷ, không thể muốn được, vậy tại sao Tần Thanh lại t·h·í·c·h Hà Hải Sinh như vậy?"
"Ta làm sao biết được? Nàng t·h·í·c·h là chuyện của nàng, chính ngươi đầu óc thanh tỉnh một chút là được." Minh Giai nói xong liền xoay người vào phòng bếp.
Minh Du ngồi ở đó, vẫn luôn lật sách, còn thỉnh thoảng gật gật đầu.
Từ lúc Minh Du bị Minh Giai ép xem sách, Tưởng Thanh Vân liền gặp họa. Nguyên lai hai người còn rất bình thường, thế mà Minh Du đột nhiên lạnh nhạt hẳn, còn đem bản vẽ thứ hai của nàng vẽ được một nửa, t·r·ê·n c·ô·ng tác cũng nghiêm túc lên.
Tưởng Thanh Vân tìm tới, Minh Du nói đừng quấy rầy nàng c·ô·ng tác, nàng yêu c·ô·ng tác. Tưởng Thanh Vân cả người đều không tốt, thừa dịp Minh Du nhàn rỗi liền vội vàng k·é·o Minh Du sang một bên: "Ngươi gần đây làm sao vậy?"
Minh Du nghi hoặc: "Gần đây làm sao là làm sao? Ta gần đây vẫn ổn mà."
Tưởng Thanh Vân nhìn ánh mắt mờ mịt của Minh Du, ủy khuất nói: "Vậy làm sao gần đây ngươi bắt đầu bận rộn c·ô·ng tác? Hai ta đều rất lâu rồi không đi hóng chuyện."
Minh Du nhìn Tưởng Thanh Vân với vẻ mặt "ngươi không chịu tiến thủ": "Đây không phải là không có dưa sao. Con người ta dù sao cũng phải theo đuổi một thứ gì đó chứ. Ngươi phải cố gắng, ta cũng phải cố gắng, chăm chỉ làm việc."
Tưởng Thanh Vân không nói, phía sau vụng t·r·ộ·m tìm Quách Ái Bân mấy người để thương lượng. Quách Ái Bân gần đây đang xuân phong đắc ý, ôm Tưởng Thanh Vân nói: "Như vậy không tốt sao? Hai người các ngươi mỗi ngày thế là đủ rồi. Hiếm khi có nữ đồng chí quy hoạch sự nghiệp, ngươi cũng theo đuổi sự nghiệp đi."
Tưởng Thanh Vân gạt tay Quách Ái Bân xuống: "Không t·h·í·c·h hợp, đây không phải là tính cách của Minh Du."
Cảnh Niên nghĩ nghĩ: "Nếu cảm thấy không t·h·í·c·h hợp, ngươi nghe ngóng một chút xem gần đây nàng đang làm gì."
Tưởng Thanh Vân nháy mắt, mắt sáng rực lên, hướng Cảnh Niên nói tiếng cảm ơn, sau đó đi hỏi thăm. Kết quả cuối cùng là, vài người, kể cả Vương Tư Vũ đều giật giật khóe miệng.
Trần Vũ đồng tình, vỗ vỗ bả vai Tưởng Thanh Vân: "Cho nên nói, tìm đối tượng đừng tìm người quá thông minh. Ngươi như vậy vẫn còn tốt, nhưng đứng sau lưng lại có một vị đại cô tỷ. Ngươi lại cố gắng, cố gắng đạt tới một chút yêu cầu đi."
Cảnh Niên thì lại có vẻ mặt trầm tư, hắn đang nghĩ, hay là hắn cũng trở về, xem lại sách giáo khoa ngữ văn.
Quách Ái Bân nói với Tưởng Thanh Vân: "May mắn đối tượng của ta không phải Minh Giai đồng chí, ngươi nói xem có đúng không, Tư Vũ?"
Vương Tư Vũ nhìn Quách Ái Bân với vẻ mặt "ta sẽ yên lặng mà nhìn ngươi". Quách Ái Bân không nói, Vương Tư Vũ đứng lên.
Quách Ái Bân thấy Vương Tư Vũ đứng lên, sửng sờ hỏi: "Ngươi sao lại đứng lên?"
Vương Tư Vũ cười cười: "Ta cảm thấy Minh Giai đồng chí nói rất đúng, ta sẽ học theo Minh Giai đồng chí. Sách trước kia ta đều không có học hành đàng hoàng, lần này cũng không có mang theo sách, ta muốn học tập, đừng đ·á·n·h quấy rầy ta học tập."
Vương Tư Vũ nói xong liền rời đi, Quách Ái Bân nhìn cửa phòng y tế lắc lư vài cái như đang cười nhạo hắn, xoay người nhìn Tưởng Thanh Vân mấy người. Tưởng Thanh Vân mấy người bật cười, càng cười càng lớn tiếng.
"Đáng đời, cho ngươi sau lưng nói xấu người khác. Ngươi xem, ngay cả đối tượng của ngươi cũng bị dụ dỗ rồi."
"Các nữ đồng chí tiến tới, vậy các nam đồng chí chúng ta cũng không thể lạc hậu, ta hôm nay buổi tối cũng về xem lại sách." Người nói lời này là Cảnh Niên.
Tưởng Thanh Vân không để ý Quách Ái Bân, đi tìm Minh Du.
Bên này, sau khi rời đi, Vương Tư Vũ đi về phía nhà Minh Giai, đi được một lúc, nghĩ đến giờ đang là giữa trưa, mọi người đang ăn cơm, đành phải quẹo vào sân của thanh niên trí thức, chờ buổi trưa rồi lại đi.
Nàng xuống nông thôn, liền biết đến người này. Bởi vì các đồng chí ở điểm thanh niên trí thức đều nói Minh Giai và em gái là nhóm đầu tiên xuống nông thôn đã xây nhà, không hề do dự.
Khúc Ái Liên nghe thanh niên trí thức ở điểm, các đồng chí đều có giọng điệu vừa hâm mộ, vừa ghen tị. Trước kia, nàng còn không hiểu tại sao phải chuyển ra ngoài, không ở những căn phòng tốt. Nhưng t·r·ải qua sự việc của Khúc Ái Liên, nàng đã hiểu, hiểu rất sâu sắc.
Nàng và Minh Du còn có chút tiếp xúc, nhưng với Minh Giai thì tiếp xúc rất ít. Lần này, nếu không phải Quách Ái Bân dẫn nàng đi tìm Trần Vũ, nàng còn không có cơ hội tiếp xúc với Minh Giai.
Bất quá, hôm nay sau khi nghe Minh Giai giáo dục Minh Du, nàng thật sự bội phục nữ đồng chí như vậy, thông minh, lại dám nghĩ dám làm. Nội tâm của nàng m·ã·n·h l·i·ệ·t muốn quen biết một người con gái như thế. Nàng cảm thấy tính tình của nàng có chút giống với Minh Giai.
Buổi chiều, khi mọi người xuống ruộng bắt đầu làm việc, Minh Giai nhận thấy có người vẫn luôn nhìn mình. THeo ánh mắt nhìn sang, p·h·át hiện ra là Vương Tư Vũ. Vương Tư Vũ hướng Minh Giai cười cười, Minh Giai cũng đáp lại bằng một nụ cười.
Vương Tư Vũ có diện mạo thanh tú, đôi mắt và lông mày cong cong, nhìn trong sáng, phóng khoáng, tr·ê·n môi có một nốt ruồi nhỏ, càng khiến khuôn mặt thêm xinh đẹp. Minh Giai không hiểu tại sao Vương Tư Vũ lại nhìn mình cười. Nhưng nếu đã cười với nàng, thì nàng cũng đáp lễ một cái cho phải phép.
Đến xế chiều, khi tan làm, Minh Giai mới biết vì sao Vương Tư Vũ lại cười với mình, giờ phút này, người đang đứng ở trong sân nhà mình.
Minh Giai ngoáy ngoáy tai, tưởng là mình nghe lầm, kinh ngạc nói: "Ngươi lặp lại lần nữa xem?"
Vương Tư Vũ lại đem những lời vừa nói lặp lại một lần. Minh Giai lúc này mới cảm thấy mình không nghe lầm: "Ngươi làm thế nào lại nghĩ đến việc tìm ta?"
Vương Tư Vũ liền đem biểu hiện gần đây của Minh Du kể lại một lượt, cuối cùng nói: "Minh Giai đồng chí, ta có thể gọi ngươi là tỷ được không?"
"Ngươi năm nay bao nhiêu tuổi?" Minh Giai bất đắc dĩ, này cái gì cũng không biết, lại dám đến gọi tỷ.
"Ta năm nay 19 tuổi."
"Ta đây cũng 19 tuổi."
Vương Tư Vũ nhìn Minh Giai rõ ràng so với bạn cùng lứa thành thục lại hiểu biết nhiều, tưởng là lớn tuổi hơn, không ngờ cũng bằng tuổi mình: "Minh Giai đồng chí, vậy ngươi và Minh Du đồng chí. . . . ."
Minh Giai bất đắc dĩ nói: "Hai ta là chị em song sinh, đều sinh nhật vào tháng 10."
Vương Tư Vũ lẩm bẩm: "Ta sinh nhật tháng 3, so với hai ngươi đều lớn hơn, như vậy cũng không thể gọi là tỷ được."
Vương Tư Vũ nói xong, trầm mặc một lát, cuối cùng ngẩng đầu nhìn Minh Giai, con mắt sáng lấp lánh: "Minh Giai đồng chí, ta có thể gọi ngươi là tỷ được không? Điều này không liên quan đến tuổi tác, mà liên quan đến con người của ngươi. Ta khâm phục mị lực của ngươi, có thể cho ta gọi ngươi là tỷ không?"
Minh Giai nhìn Vương Tư Vũ, khóe miệng giật giật, nghĩ thầm, nghe nói lúc ngươi đánh Khúc Ái Liên còn rất lợi h·ạ·i, thế nào mà lúc này lại có vẻ mặt thẹn thùng như vậy? Ngươi đây là muốn làm loạn kiểu gì? Bất đắc dĩ gật đầu.
Vương Tư Vũ nháy mắt, mắt sáng rực lên. Thấy Minh Giai đang bận, cũng chạy tới chạy lui phụ giúp, mãi cho đến khi Minh Du trở về.
Vương Tư Vũ thấy Minh Du trở về, nhìn trời đã tối, liền lập tức nói: "Minh Giai tỷ, ta đi trước, hôm khác lại đến." Nói xong liền chạy đi như một cơn gió.
Minh Du nhìn Minh Giai với vẻ mặt vô cùng nghi hoặc: "Tỷ, Vương Tư Vũ đến đây làm gì?"
Minh Giai đem những lời Vương Tư Vũ vừa nói kể cho Minh Du nghe. Minh Du lập tức cảm thấy chua xót trong lòng, nói ra lại không t·h·í·c·h hợp: "Tỷ, tỷ chỉ có mình em là em gái, nàng ta không phải."
Minh Giai sau khi nghe xong liền cười lớn: "Ngươi có thể yên tâm, mẹ của chúng ta cũng không có ý định sinh thêm em gái nữa đâu, đồ dấm chua."
Minh Du lập tức đỏ mặt: "Aiya, tỷ, em không có ý đó." Nói xong, liền bụm mặt, chạy vào trong phòng.
Minh Giai đứng trong sân, lắc đầu cười.
Bạn cần đăng nhập để bình luận