Thập niên 60: Ăn Dưa Tiểu Thanh Niên Trí Thức
Thập niên 60: Ăn Dưa Tiểu Thanh Niên Trí Thức - Chương 132: Minh Du, Phó nãi nãi gởi thư (length: 7503)
Chính ủy Chu và Hậu Thần ở bên cạnh mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm, không hề xen vào.
Phó sư trưởng vừa nhìn thấy trạng thái của hai người liền hỏi: "Hai người có phải đã sớm biết rồi không?"
Hậu Thần tiếp tục im lặng, chính ủy Chu không còn cách nào đành khẽ gật đầu.
Phó sư trưởng sắp tức c·h·ế·t, khoát tay bảo mấy người ra ngoài trước.
Phó Đình Quân chỉ có thể về nhà trước chờ kết quả, Minh Giai đang xem thư Minh Du gửi, thấy Phó Đình Quân trở về thì kinh ngạc: "Sao giờ này ngươi lại về rồi?"
Phó Đình Quân đem áo khoác treo ở cửa: "Bởi vì nhà kia tố cáo đủ cả, ta ở nhà đợi mấy ngày."
Thư trong tay Minh Giai trượt xuống, nhẹ nhàng rơi xuống đất, muốn nói gì đó nhưng không biết nên bắt đầu từ đâu.
Phó Đình Quân đi tới nhặt lá thư trên đất lên để lên bàn, bàn tay to xương cốt rõ ràng nắm lấy tay Minh Giai, kéo Minh Giai ngồi xuống bên cạnh.
"Đừng lo lắng, không có chuyện gì, đã điều tra rõ ràng rồi."
Đầu óc Minh Giai quay cuồng, căn bản không thể an tĩnh được: "Điều tra rõ ràng rồi sao còn trở về?"
Phó Đình Quân đành phải giải thích cho Minh Giai: "Điều tra rõ ràng là điều tra rõ ràng hai ta, còn người tố cáo phía sau vẫn chưa điều tra ra."
"Cho nên, ta về nhà đợi mấy ngày, xem xem phía sau là người nào."
Minh Giai đành phải gật đầu.
Phó Đình Quân thấy Minh Giai không tập trung, xoay người cầm lấy thư hỏi Minh Giai: "Đây là ai gửi thư đến? Trong thư viết gì vậy?"
Minh Giai lúc này mới nhớ tới lá thư vừa xem một nửa, còn chưa xem xong: "Là Minh Du viết, trong thư nói Hạ Tĩnh đã chuyển đến ở cùng nàng rồi."
"Vương Tư Vũ và Quách Ái Bân kết hôn, đã ở tại nhà Vương Tư Vũ, nói là không muốn sớm chuyển ra, chuyển ra ở rất tốt."
Phó Đình Quân lắc đầu cười: "Còn nói gì nữa không?"
Minh Giai xem nốt phần còn lại: "Lại đến một đám thanh niên trí thức mới, nghe nói có người rất lợi hại, vừa tới đã kéo được máy kéo cho đại đội."
"Minh Du nói đại đội trưởng không biết vui đến mức nào."
Phó Đình Quân ừ một tiếng, nhận lấy thư xem lại.
Minh Giai thấy Phó Đình Quân đang xem thư, vỗ vỗ đầu, lấy thư của Phó nãi nãi ra: "Nãi nãi cũng gửi thư."
Phó Đình Quân ừ một tiếng, xem xong thư trong tay, Minh Giai vừa lúc mở thư của Phó nãi nãi ra, hai người ghé vào cùng nhau xem.
Xem xong Minh Giai vẻ mặt kinh ngạc, còn Phó Đình Quân thì sắc mặt không tốt, nhìn từ xa hai người thần sắc trên mặt khác nhau.
Minh Giai thấy sắc mặt Phó Đình Quân không tốt, dùng khuỷu tay huých Phó Đình Quân: "Ngươi nghĩ thế nào?"
Phó Đình Quân trì hoãn một chút thần sắc: "Không có gì, đại ca muốn có thể đồng ý thì không phải là đại ca."
Minh Giai bĩu môi: "Ta nói là ngươi."
"Ta có gì chứ, hai ta đã kết hôn rồi, nàng ta còn có thể đưa tay qua đây à? Yên tâm đi, quân hôn không dễ ly hôn như vậy đâu."
Minh Giai gật đầu không suy nghĩ chuyện này nữa, nếu Phó Đình Quân nói không có việc gì vậy thì không cần lo lắng.
Hai người cùng nhau đi phòng bếp nấu cơm, gió nhẹ lay động lá thư trên bàn, trên đó viết: "Mẹ của Đình Quân biết chuyện kết hôn của Đình Quân đến nhà làm ầm ĩ, còn mang theo một nữ đồng chí khác muốn giới thiệu cho đình đạc, bị ta đ·á·n·h ra."
Tiếp theo Phó Đình Quân liền ở trong nhà thu dọn, hoặc là cùng Minh Giai đi biển bắt hải sản, người trong gia chúc viện nhìn thấy Phó Đình Quân có người kinh ngạc, có người khinh thường.
Minh Giai đem biểu tình của tất cả mọi người thu vào đáy mắt, rũ mắt xuống.
Phó Đình Quân ở nhà như vậy lại khổ cho Minh Giai, mỗi tối đều nằm ngửa ngồi dậy, sáng sớm dậy không nổi, Minh Giai cảm giác mình mà soi gương thì sắc mặt khẳng định rất kém.
Đến khi Phó Đình Quân muốn lại gần, Minh Giai trực tiếp ôm chăn sang phòng khác, nàng muốn chia phòng ngủ.
Phó Đình Quân muốn kéo cũng kéo không được, chỉ có thể nhìn cánh cửa vô tình.
Đành ôm Sữa vào lòng, ôm Sữa ngủ, ai ngờ Sữa hướng tới Phó Đình Quân sủa gâu gâu, Phó Đình Quân muốn bị con chó nhỏ này chọc tức cười, đúng là loại xem người gắp món ăn.
Sữa nhảy xuống giường, chân ngắn thiếu chút nữa bị vấp ngã, Phó Đình Quân không nén nổi cười.
Sữa chạy ra cửa hướng phòng Minh Giai đi, đụng vào cửa một tiếng 'bịch', Phó Đình Quân nghe mà thấy đau răng.
Liền nghe được tiếng Ngưu nãi nãi bập bẹ gọi, Phó Đình Quân đoán Sữa lúc này cái đuôi hẳn là đang vẫy rất vui vẻ.
Minh Giai mở cửa đem Sữa vào rồi đóng cửa ngủ.
Phó Đình Quân đưa tay gối lên đầu nhìn xem đỉnh phòng, ánh trăng ngoài cửa sổ chiếu vào khuôn mặt tuấn dật của Phó Đình Quân, Phó Đình Quân chậm rãi nhắm hai mắt lại.
Sáng hôm sau thức dậy, Minh Giai nhìn sang phòng nghỉ, Phó Đình Quân đã không ở đây.
Nhướng mày đi xuống lầu, trên bàn có một tờ giấy, trên đó viết đã về đơn vị.
Minh Giai hôm nay rảnh rỗi, mang hạt giống rau ra vườn gieo.
Buổi chiều Dương Đào đến, đầu tiên là nhắm thẳng hướng Minh Giai mà đến.
Minh Giai vừa thấy biểu tình của Dương Đào liền biết có chuyện: "Có chuyện gì không?"
Dương Đào chớp mắt: "Ngươi đoán xem?"
Minh Giai lắc đầu: "Ta không đoán."
Dương Đào phồng má: "Được rồi, ta nói đây."
Dương Đào ghé sát vào Minh Giai: "Ngươi có biết không, Khúc Ba muốn chuyển nghề, Khúc đại nương đang khóc lóc ở kia kìa."
Minh Giai tưới nước khựng lại, nhìn thấy nước tưới quá nhiều, lập tức ném bầu vào trong thùng: "Vì sao?"
Dương Đào bĩu môi: "Là chuyện nhà ngươi, Phó doanh trưởng không phải bị tố cáo sao, chính là Khúc đại nương làm. Cái này hay rồi, xem bà ta còn ở gia chúc viện khoe khoang nữa không, con trai bà ta sắp phải chuyển nghề rồi."
"Ai, Minh Giai, ngươi nói xem, trước đó Khúc đại nương cũng từng làm như thế, sao lần này lại bị chuyển nghề?"
Minh Giai nhướng mày: "Ngươi nói xem, trước đó Khúc đại nương làm việc mà không có Khúc Ba ngầm đồng ý thì có thể thành công không? Ta cũng không tin Khúc Ba không biết quản tốt mẹ hắn."
Dương Đào há miệng thở dốc, ăng-ten trên đầu quay cuồng: "Theo như ngươi nói, Khúc Ba làm như thế là vì sao? Hắn trước đây tiền đồ còn tốt vô cùng, không phải là gián điệp đấy chứ?"
Minh Giai chớp mắt với Dương Đào, không nói gì thêm.
Dương Đào thấy Minh Giai không nói, vội vàng bỏ lỡ cơ hội, nàng phải đi tìm người.
Minh Giai ngồi xuống không động đậy, đây cũng chỉ là một suy đoán của nàng, mấy ngày nay nàng đem thái độ của Khúc Ba đối với Khúc đại nương cùng những việc Khúc đại nương làm xâu chuỗi lại, vẫn luôn không có manh mối.
Đây cũng là Dương Đào tìm đến nàng, trong óc nàng đột nhiên lóe sáng, cuối cùng cho ra kết luận này.
Dương Đào sau khi ra ngoài hướng quân đội bên kia chạy, nàng hiện tại không tin ai, chỉ có nhìn thấy Uông Nghiêu mới cảm thấy an toàn.
Dương Đào ở cổng lớn quân đội bị chặn lại, vội vàng đăng ký, chờ thông báo.
Dương Đào ở bên ngoài chờ đến mức dậm chân, thầm nghĩ nhanh lên, nhanh lên, không thì sợ không kịp mất.
Uông Nghiêu đang huấn luyện thì nghe được có người thông báo nói là Dương Đào đến, vội vàng mặc kệ binh lính, cất bước chạy tới chỗ Dương Đào.
Dương Đào đợi 5 phút rốt cuộc gặp được Uông Nghiêu, vui vẻ hận không thể nhảy cẫng lên, liền vội vàng kéo Uông Nghiêu tới một bên đem suy đoán của mình nói cho Uông Nghiêu.
Uông Nghiêu sau khi nghe xong lập tức nghiêm mặt, bảo Dương Đào về trước, hắn đi lục quân bên kia...
Phó sư trưởng vừa nhìn thấy trạng thái của hai người liền hỏi: "Hai người có phải đã sớm biết rồi không?"
Hậu Thần tiếp tục im lặng, chính ủy Chu không còn cách nào đành khẽ gật đầu.
Phó sư trưởng sắp tức c·h·ế·t, khoát tay bảo mấy người ra ngoài trước.
Phó Đình Quân chỉ có thể về nhà trước chờ kết quả, Minh Giai đang xem thư Minh Du gửi, thấy Phó Đình Quân trở về thì kinh ngạc: "Sao giờ này ngươi lại về rồi?"
Phó Đình Quân đem áo khoác treo ở cửa: "Bởi vì nhà kia tố cáo đủ cả, ta ở nhà đợi mấy ngày."
Thư trong tay Minh Giai trượt xuống, nhẹ nhàng rơi xuống đất, muốn nói gì đó nhưng không biết nên bắt đầu từ đâu.
Phó Đình Quân đi tới nhặt lá thư trên đất lên để lên bàn, bàn tay to xương cốt rõ ràng nắm lấy tay Minh Giai, kéo Minh Giai ngồi xuống bên cạnh.
"Đừng lo lắng, không có chuyện gì, đã điều tra rõ ràng rồi."
Đầu óc Minh Giai quay cuồng, căn bản không thể an tĩnh được: "Điều tra rõ ràng rồi sao còn trở về?"
Phó Đình Quân đành phải giải thích cho Minh Giai: "Điều tra rõ ràng là điều tra rõ ràng hai ta, còn người tố cáo phía sau vẫn chưa điều tra ra."
"Cho nên, ta về nhà đợi mấy ngày, xem xem phía sau là người nào."
Minh Giai đành phải gật đầu.
Phó Đình Quân thấy Minh Giai không tập trung, xoay người cầm lấy thư hỏi Minh Giai: "Đây là ai gửi thư đến? Trong thư viết gì vậy?"
Minh Giai lúc này mới nhớ tới lá thư vừa xem một nửa, còn chưa xem xong: "Là Minh Du viết, trong thư nói Hạ Tĩnh đã chuyển đến ở cùng nàng rồi."
"Vương Tư Vũ và Quách Ái Bân kết hôn, đã ở tại nhà Vương Tư Vũ, nói là không muốn sớm chuyển ra, chuyển ra ở rất tốt."
Phó Đình Quân lắc đầu cười: "Còn nói gì nữa không?"
Minh Giai xem nốt phần còn lại: "Lại đến một đám thanh niên trí thức mới, nghe nói có người rất lợi hại, vừa tới đã kéo được máy kéo cho đại đội."
"Minh Du nói đại đội trưởng không biết vui đến mức nào."
Phó Đình Quân ừ một tiếng, nhận lấy thư xem lại.
Minh Giai thấy Phó Đình Quân đang xem thư, vỗ vỗ đầu, lấy thư của Phó nãi nãi ra: "Nãi nãi cũng gửi thư."
Phó Đình Quân ừ một tiếng, xem xong thư trong tay, Minh Giai vừa lúc mở thư của Phó nãi nãi ra, hai người ghé vào cùng nhau xem.
Xem xong Minh Giai vẻ mặt kinh ngạc, còn Phó Đình Quân thì sắc mặt không tốt, nhìn từ xa hai người thần sắc trên mặt khác nhau.
Minh Giai thấy sắc mặt Phó Đình Quân không tốt, dùng khuỷu tay huých Phó Đình Quân: "Ngươi nghĩ thế nào?"
Phó Đình Quân trì hoãn một chút thần sắc: "Không có gì, đại ca muốn có thể đồng ý thì không phải là đại ca."
Minh Giai bĩu môi: "Ta nói là ngươi."
"Ta có gì chứ, hai ta đã kết hôn rồi, nàng ta còn có thể đưa tay qua đây à? Yên tâm đi, quân hôn không dễ ly hôn như vậy đâu."
Minh Giai gật đầu không suy nghĩ chuyện này nữa, nếu Phó Đình Quân nói không có việc gì vậy thì không cần lo lắng.
Hai người cùng nhau đi phòng bếp nấu cơm, gió nhẹ lay động lá thư trên bàn, trên đó viết: "Mẹ của Đình Quân biết chuyện kết hôn của Đình Quân đến nhà làm ầm ĩ, còn mang theo một nữ đồng chí khác muốn giới thiệu cho đình đạc, bị ta đ·á·n·h ra."
Tiếp theo Phó Đình Quân liền ở trong nhà thu dọn, hoặc là cùng Minh Giai đi biển bắt hải sản, người trong gia chúc viện nhìn thấy Phó Đình Quân có người kinh ngạc, có người khinh thường.
Minh Giai đem biểu tình của tất cả mọi người thu vào đáy mắt, rũ mắt xuống.
Phó Đình Quân ở nhà như vậy lại khổ cho Minh Giai, mỗi tối đều nằm ngửa ngồi dậy, sáng sớm dậy không nổi, Minh Giai cảm giác mình mà soi gương thì sắc mặt khẳng định rất kém.
Đến khi Phó Đình Quân muốn lại gần, Minh Giai trực tiếp ôm chăn sang phòng khác, nàng muốn chia phòng ngủ.
Phó Đình Quân muốn kéo cũng kéo không được, chỉ có thể nhìn cánh cửa vô tình.
Đành ôm Sữa vào lòng, ôm Sữa ngủ, ai ngờ Sữa hướng tới Phó Đình Quân sủa gâu gâu, Phó Đình Quân muốn bị con chó nhỏ này chọc tức cười, đúng là loại xem người gắp món ăn.
Sữa nhảy xuống giường, chân ngắn thiếu chút nữa bị vấp ngã, Phó Đình Quân không nén nổi cười.
Sữa chạy ra cửa hướng phòng Minh Giai đi, đụng vào cửa một tiếng 'bịch', Phó Đình Quân nghe mà thấy đau răng.
Liền nghe được tiếng Ngưu nãi nãi bập bẹ gọi, Phó Đình Quân đoán Sữa lúc này cái đuôi hẳn là đang vẫy rất vui vẻ.
Minh Giai mở cửa đem Sữa vào rồi đóng cửa ngủ.
Phó Đình Quân đưa tay gối lên đầu nhìn xem đỉnh phòng, ánh trăng ngoài cửa sổ chiếu vào khuôn mặt tuấn dật của Phó Đình Quân, Phó Đình Quân chậm rãi nhắm hai mắt lại.
Sáng hôm sau thức dậy, Minh Giai nhìn sang phòng nghỉ, Phó Đình Quân đã không ở đây.
Nhướng mày đi xuống lầu, trên bàn có một tờ giấy, trên đó viết đã về đơn vị.
Minh Giai hôm nay rảnh rỗi, mang hạt giống rau ra vườn gieo.
Buổi chiều Dương Đào đến, đầu tiên là nhắm thẳng hướng Minh Giai mà đến.
Minh Giai vừa thấy biểu tình của Dương Đào liền biết có chuyện: "Có chuyện gì không?"
Dương Đào chớp mắt: "Ngươi đoán xem?"
Minh Giai lắc đầu: "Ta không đoán."
Dương Đào phồng má: "Được rồi, ta nói đây."
Dương Đào ghé sát vào Minh Giai: "Ngươi có biết không, Khúc Ba muốn chuyển nghề, Khúc đại nương đang khóc lóc ở kia kìa."
Minh Giai tưới nước khựng lại, nhìn thấy nước tưới quá nhiều, lập tức ném bầu vào trong thùng: "Vì sao?"
Dương Đào bĩu môi: "Là chuyện nhà ngươi, Phó doanh trưởng không phải bị tố cáo sao, chính là Khúc đại nương làm. Cái này hay rồi, xem bà ta còn ở gia chúc viện khoe khoang nữa không, con trai bà ta sắp phải chuyển nghề rồi."
"Ai, Minh Giai, ngươi nói xem, trước đó Khúc đại nương cũng từng làm như thế, sao lần này lại bị chuyển nghề?"
Minh Giai nhướng mày: "Ngươi nói xem, trước đó Khúc đại nương làm việc mà không có Khúc Ba ngầm đồng ý thì có thể thành công không? Ta cũng không tin Khúc Ba không biết quản tốt mẹ hắn."
Dương Đào há miệng thở dốc, ăng-ten trên đầu quay cuồng: "Theo như ngươi nói, Khúc Ba làm như thế là vì sao? Hắn trước đây tiền đồ còn tốt vô cùng, không phải là gián điệp đấy chứ?"
Minh Giai chớp mắt với Dương Đào, không nói gì thêm.
Dương Đào thấy Minh Giai không nói, vội vàng bỏ lỡ cơ hội, nàng phải đi tìm người.
Minh Giai ngồi xuống không động đậy, đây cũng chỉ là một suy đoán của nàng, mấy ngày nay nàng đem thái độ của Khúc Ba đối với Khúc đại nương cùng những việc Khúc đại nương làm xâu chuỗi lại, vẫn luôn không có manh mối.
Đây cũng là Dương Đào tìm đến nàng, trong óc nàng đột nhiên lóe sáng, cuối cùng cho ra kết luận này.
Dương Đào sau khi ra ngoài hướng quân đội bên kia chạy, nàng hiện tại không tin ai, chỉ có nhìn thấy Uông Nghiêu mới cảm thấy an toàn.
Dương Đào ở cổng lớn quân đội bị chặn lại, vội vàng đăng ký, chờ thông báo.
Dương Đào ở bên ngoài chờ đến mức dậm chân, thầm nghĩ nhanh lên, nhanh lên, không thì sợ không kịp mất.
Uông Nghiêu đang huấn luyện thì nghe được có người thông báo nói là Dương Đào đến, vội vàng mặc kệ binh lính, cất bước chạy tới chỗ Dương Đào.
Dương Đào đợi 5 phút rốt cuộc gặp được Uông Nghiêu, vui vẻ hận không thể nhảy cẫng lên, liền vội vàng kéo Uông Nghiêu tới một bên đem suy đoán của mình nói cho Uông Nghiêu.
Uông Nghiêu sau khi nghe xong lập tức nghiêm mặt, bảo Dương Đào về trước, hắn đi lục quân bên kia...
Bạn cần đăng nhập để bình luận