Thập niên 60: Ăn Dưa Tiểu Thanh Niên Trí Thức
Thập niên 60: Ăn Dưa Tiểu Thanh Niên Trí Thức - Chương 55: Hằng ngày 2 (length: 6690)
Giữa trưa, Minh Giai và các nàng ngồi cùng nhau ăn cơm. Bên trái Minh Du là Tưởng Thanh Vân, bên phải là Minh Giai. Đương lúc nồi đất được bưng lên, Minh Du thúc giục Tưởng Thanh Vân mau nếm thử, đây là lần đầu tiên Minh Du làm. Trước đó đều là Minh Giai làm, nàng chỉ biết trình tự chứ chưa từng thao tác qua, liền trơ mắt nhìn Tưởng Thanh Vân.
Tưởng Thanh Vân nhìn ánh mắt Minh Du, gắp một đũa bỏ vào trong miệng. Minh Du hỏi ăn có ngon không, Tưởng Thanh Vân khẽ gật đầu, Minh Du cười, khóe miệng hai bên lúm đồng tiền đều lộ ra. Minh Du có cùng một kiểu lúm đồng tiền với Minh Giai. Minh Du gắp một đũa, khẽ gật đầu, nghĩ thầm, xem ra trù nghệ của ta cũng không tệ.
Ăn được một nửa, Giang Hàn đứng lên đi đến chỗ đại đội trưởng, rót đầy rượu vào chén của bọn họ. Tưởng Thanh Vân cũng theo đó đứng lên. Giang Hàn nói: "Xuống nông thôn đến nay đã gần nửa năm. Trong nửa năm này, các ngươi, đại đội trưởng, đã giúp đỡ chúng ta rất nhiều. Nếu không có sự trợ giúp của các ngươi, có lẽ con đường của chúng ta đã không thông thuận như vậy. Ở đây, Giang Hàn xin cảm ơn mọi người. Sau này còn phải làm phiền nhiều, thỉnh các vị chiếu cố cho".
Tưởng Thanh Vân ở bên cạnh phụ họa, cùng đại đội trưởng bọn họ uống rượu, sau đó liền bắt đầu ngồi xuống ăn cơm. Minh Giai lại một lần nữa cảm khái, hai nam sinh này thật ưu tú. Tưởng Thanh Vân so với Giang Hàn thì kém hơn một chút, nhưng có thể nói là đã rất xuất sắc rồi.
Cơm nước xong, Minh Giai và các nàng giúp thu dọn rồi về nhà mình. Hôm nay hiếm khi được nghỉ một ngày, Minh Giai chuyển ghế ra đặt trong viện, cầm một quyển sách vừa phơi nắng vừa xem.
Minh Du nằm trên kháng trực tiếp ngủ. Minh Giai hiếm khi được tĩnh tâm một lát, bất giác nghĩ đến một câu thơ: "Nếu không nhàn sự đặt trong lòng, đó là nhân gian hảo thời tiết" (Nếu không để việc nhàn rỗi trong lòng, đó là thời tiết đẹp ở nhân gian).
Minh Giai phơi mình dưới ánh mặt trời, ấm áp dễ chịu rồi dần dần ngủ thiếp đi. Cuốn sách trong tay chẳng biết từ lúc nào đã rơi trên đầu gối. Gió nhẹ nhàng thổi qua, lật trang sách kêu xào xạt.
----- Đường phân cách -----
Sau đó, hai tỷ muội Minh Giai và hai người Giang Hàn dần dần trở nên quen thuộc. Thời gian chầm chậm trôi đi, đã là mùa tháng 6, ve trên cây kêu lên từng tiếng không ngừng. Minh Giai đem dưa hấu mua ở trong công xã hôm đó ngâm trong nước giếng. Giữa ngày hè, dưới ruộng đều bị phơi một lớp da.
Trời nóng nực, Minh Giai không có khẩu vị, liền làm mì lạnh. Hai tỷ muội giữa trưa ăn mì lạnh cùng dưa chuột trộn. Minh Du ăn, khẩu vị mở rộng, nói: "Tỷ, Vương Mai Hoa và Lý Tư muốn kết hôn, mời hai ta đi ăn cơm. Tỷ, ngươi nói mừng cưới bao nhiêu đây?".
"Những người khác mừng bao nhiêu chúng ta mừng bấy nhiêu, ngươi lát nữa hỏi Tưởng Thanh Vân một chút, hai người bọn họ phỏng chừng cũng được mời".
Minh Du khẽ gật đầu: "Tỷ, ta thấy cái gã gì Hải Sinh kia và cháu gái của Thất đại nương đi lại rất gần nhau".
Minh Giai cảm thấy người này rất quen tai, nghĩ một lúc rồi nhớ ra, là người mà Hoa thẩm tử đã nói, mặt tròn, mông to, dễ sinh.
"Gọi là gì nhỉ?".
"Gọi là Tần Thanh. Tỷ, ta đều nhìn thấy Tần Thanh mỗi ngày giữa trưa bưng cơm ra ruộng cho người nhà, còn đưa cho gã gì Hải Sinh kia một chén, gã gì Hải Sinh kia cũng không có từ chối".
"Ân, biết rồi". Minh Giai gắp một đũa mì tiếp tục ăn.
"Biết rồi? Tỷ, phản ứng của ngươi thật là lạnh nhạt a".
"Hai người họ có thể ở bên nhau hay không còn phải xem người nhà của Tần Thanh và gã gì Hải Sinh kia. Gã gì Hải Sinh này là thanh niên trí thức, là xuống nông thôn, nhà hắn ở nơi xa. Phải xem tâm tư hắn có muốn ở lại đây không. Nếu muốn ở lại, vậy thì có thể thành. Còn nếu không muốn ở lại, tình cảm tốt đến mấy cuối cùng cũng thành người dưng".
"Tỷ, ngươi nhìn thấu đáo quá".
"A, đúng rồi tỷ, ta đoán chừng Lục Cẩm Đình và Âm Bông Nhiễm cũng sắp rồi".
Minh Giai lúc này mới phản ứng: "Vậy Trương Hiểu Hiểu thì sao?".
"Tỷ, ngươi nói không sai, Trương Hiểu Hiểu thật là ngốc. Nàng ta thấy Âm Bông Nhiễm và Lục Cẩm Đình ngày càng thân thiết, trong lòng không nhịn nổi, hôm đó trực tiếp đem lương thực của Âm Bông Nhiễm đổ đi, nghĩ rằng, không có lương thực, xem ngươi cho ai ăn".
"Kết quả, Âm Bông Nhiễm vừa thấy lương thực không còn, lập tức báo cáo ngay cho đại đội trưởng, còn ở bên cạnh Lục Cẩm Đình nói lời gièm pha. Điều này khiến cho danh tiếng của Trương Hiểu Hiểu ở điểm thanh niên trí thức ngày càng kém, Âm Bông Nhiễm ngược lại thành người bị hại. Ta phát hiện các nam đồng chí này sao mắt lại kém như thế, thật chướng mắt, toàn coi trọng những loại người gì không biết".
Minh Giai sờ sờ đầu Minh Du, trấn an tâm trạng của Minh Du: "Một người muốn đánh, một người muốn bị đánh, có mắt như mù thì tự nhiên cũng có những nam đồng chí tốt không mù. Nếu hai người họ có thể ở bên nhau, phỏng chừng cũng là người cùng một loại, không cần phải tức giận làm gì".
Minh Du nghĩ lại thấy cũng đúng, khẽ gật đầu bắt đầu ăn cơm.
Một tuần sau, hai tỷ muội Minh Giai đi tham gia hôn lễ của Vương Mai Hoa và Lý Tư. Đây là lần đầu tiên Minh Giai tham gia hôn lễ trong đời này, cảm thấy tò mò về hôn lễ của niên đại này.
Địa điểm tổ chức ở trong đại đội. Vương Mai Hoa từ điểm thanh niên trí thức xuất giá, đi đến đại đội tổ chức hôn lễ, quấn một vòng rồi lại trở lại điểm thanh niên trí thức.
Minh Giai, Minh Du và những người ở điểm thanh niên trí thức đi ghi lễ, thống nhất là 3 mao tiền, sau đó liền ở trong sân của đại đội ngồi chờ.
Đợi đến gần trưa, Vương Mai Hoa và Lý Tư bước vào. Hai người đều mặc quân trang lục, trước tiên hát một bài hát hồng ca, sau đó bắt đầu học tập trích lời, hướng về tượng chủ tịch cúi đầu ba cái, hai bên tặng nhau một quyển hồng bảo thư, trình tự như vậy là xong. Minh Giai thật sự cảm thấy tín ngưỡng của con người thời này rất mạnh mẽ.
Sau khi nghi thức kết hôn được tổ chức, Minh Giai và các nàng liền ngồi xuống chuẩn bị ăn cơm. Đồ ăn là đầu heo, lòng heo, bắp cải hầm thịt heo, còn có một chút đồ ăn chay. Bàn tiệc như vậy ở thời điểm này đã được coi là tốt, bây giờ có tiền cũng không nhất định có thể mua được thịt.
Mùa hè này, Minh Giai đem chút thịt ít ỏi nuôi từ mùa đông cho gầy đi. Ăn thịt cũng khó khăn. Minh Du đi học, không có thời gian lên núi đặt bẫy. Minh Giai lại càng không biết làm.
Bất quá, tiền lương của Minh Du ngược lại tích cóp được. Tiền lương của Minh Du là 2 đồng một tháng, có còn hơn không, nhưng mà cũng chẳng có chỗ nào để tiêu.
Ăn xong tiệc, hai tỷ muội đến hậu sơn đi loanh quanh, hái một ít cỏ ula, tính toán bện một cái đệm cỏ. Trời nóng như thế này, buổi tối nằm trên kháng như bị thiêu đốt. Tự mình bện một cái chiếu vừa mát mẻ lại thoải mái.
Hai tỷ muội mỗi người ôm một bó cỏ ula chậm rãi đi về nhà...
Tưởng Thanh Vân nhìn ánh mắt Minh Du, gắp một đũa bỏ vào trong miệng. Minh Du hỏi ăn có ngon không, Tưởng Thanh Vân khẽ gật đầu, Minh Du cười, khóe miệng hai bên lúm đồng tiền đều lộ ra. Minh Du có cùng một kiểu lúm đồng tiền với Minh Giai. Minh Du gắp một đũa, khẽ gật đầu, nghĩ thầm, xem ra trù nghệ của ta cũng không tệ.
Ăn được một nửa, Giang Hàn đứng lên đi đến chỗ đại đội trưởng, rót đầy rượu vào chén của bọn họ. Tưởng Thanh Vân cũng theo đó đứng lên. Giang Hàn nói: "Xuống nông thôn đến nay đã gần nửa năm. Trong nửa năm này, các ngươi, đại đội trưởng, đã giúp đỡ chúng ta rất nhiều. Nếu không có sự trợ giúp của các ngươi, có lẽ con đường của chúng ta đã không thông thuận như vậy. Ở đây, Giang Hàn xin cảm ơn mọi người. Sau này còn phải làm phiền nhiều, thỉnh các vị chiếu cố cho".
Tưởng Thanh Vân ở bên cạnh phụ họa, cùng đại đội trưởng bọn họ uống rượu, sau đó liền bắt đầu ngồi xuống ăn cơm. Minh Giai lại một lần nữa cảm khái, hai nam sinh này thật ưu tú. Tưởng Thanh Vân so với Giang Hàn thì kém hơn một chút, nhưng có thể nói là đã rất xuất sắc rồi.
Cơm nước xong, Minh Giai và các nàng giúp thu dọn rồi về nhà mình. Hôm nay hiếm khi được nghỉ một ngày, Minh Giai chuyển ghế ra đặt trong viện, cầm một quyển sách vừa phơi nắng vừa xem.
Minh Du nằm trên kháng trực tiếp ngủ. Minh Giai hiếm khi được tĩnh tâm một lát, bất giác nghĩ đến một câu thơ: "Nếu không nhàn sự đặt trong lòng, đó là nhân gian hảo thời tiết" (Nếu không để việc nhàn rỗi trong lòng, đó là thời tiết đẹp ở nhân gian).
Minh Giai phơi mình dưới ánh mặt trời, ấm áp dễ chịu rồi dần dần ngủ thiếp đi. Cuốn sách trong tay chẳng biết từ lúc nào đã rơi trên đầu gối. Gió nhẹ nhàng thổi qua, lật trang sách kêu xào xạt.
----- Đường phân cách -----
Sau đó, hai tỷ muội Minh Giai và hai người Giang Hàn dần dần trở nên quen thuộc. Thời gian chầm chậm trôi đi, đã là mùa tháng 6, ve trên cây kêu lên từng tiếng không ngừng. Minh Giai đem dưa hấu mua ở trong công xã hôm đó ngâm trong nước giếng. Giữa ngày hè, dưới ruộng đều bị phơi một lớp da.
Trời nóng nực, Minh Giai không có khẩu vị, liền làm mì lạnh. Hai tỷ muội giữa trưa ăn mì lạnh cùng dưa chuột trộn. Minh Du ăn, khẩu vị mở rộng, nói: "Tỷ, Vương Mai Hoa và Lý Tư muốn kết hôn, mời hai ta đi ăn cơm. Tỷ, ngươi nói mừng cưới bao nhiêu đây?".
"Những người khác mừng bao nhiêu chúng ta mừng bấy nhiêu, ngươi lát nữa hỏi Tưởng Thanh Vân một chút, hai người bọn họ phỏng chừng cũng được mời".
Minh Du khẽ gật đầu: "Tỷ, ta thấy cái gã gì Hải Sinh kia và cháu gái của Thất đại nương đi lại rất gần nhau".
Minh Giai cảm thấy người này rất quen tai, nghĩ một lúc rồi nhớ ra, là người mà Hoa thẩm tử đã nói, mặt tròn, mông to, dễ sinh.
"Gọi là gì nhỉ?".
"Gọi là Tần Thanh. Tỷ, ta đều nhìn thấy Tần Thanh mỗi ngày giữa trưa bưng cơm ra ruộng cho người nhà, còn đưa cho gã gì Hải Sinh kia một chén, gã gì Hải Sinh kia cũng không có từ chối".
"Ân, biết rồi". Minh Giai gắp một đũa mì tiếp tục ăn.
"Biết rồi? Tỷ, phản ứng của ngươi thật là lạnh nhạt a".
"Hai người họ có thể ở bên nhau hay không còn phải xem người nhà của Tần Thanh và gã gì Hải Sinh kia. Gã gì Hải Sinh này là thanh niên trí thức, là xuống nông thôn, nhà hắn ở nơi xa. Phải xem tâm tư hắn có muốn ở lại đây không. Nếu muốn ở lại, vậy thì có thể thành. Còn nếu không muốn ở lại, tình cảm tốt đến mấy cuối cùng cũng thành người dưng".
"Tỷ, ngươi nhìn thấu đáo quá".
"A, đúng rồi tỷ, ta đoán chừng Lục Cẩm Đình và Âm Bông Nhiễm cũng sắp rồi".
Minh Giai lúc này mới phản ứng: "Vậy Trương Hiểu Hiểu thì sao?".
"Tỷ, ngươi nói không sai, Trương Hiểu Hiểu thật là ngốc. Nàng ta thấy Âm Bông Nhiễm và Lục Cẩm Đình ngày càng thân thiết, trong lòng không nhịn nổi, hôm đó trực tiếp đem lương thực của Âm Bông Nhiễm đổ đi, nghĩ rằng, không có lương thực, xem ngươi cho ai ăn".
"Kết quả, Âm Bông Nhiễm vừa thấy lương thực không còn, lập tức báo cáo ngay cho đại đội trưởng, còn ở bên cạnh Lục Cẩm Đình nói lời gièm pha. Điều này khiến cho danh tiếng của Trương Hiểu Hiểu ở điểm thanh niên trí thức ngày càng kém, Âm Bông Nhiễm ngược lại thành người bị hại. Ta phát hiện các nam đồng chí này sao mắt lại kém như thế, thật chướng mắt, toàn coi trọng những loại người gì không biết".
Minh Giai sờ sờ đầu Minh Du, trấn an tâm trạng của Minh Du: "Một người muốn đánh, một người muốn bị đánh, có mắt như mù thì tự nhiên cũng có những nam đồng chí tốt không mù. Nếu hai người họ có thể ở bên nhau, phỏng chừng cũng là người cùng một loại, không cần phải tức giận làm gì".
Minh Du nghĩ lại thấy cũng đúng, khẽ gật đầu bắt đầu ăn cơm.
Một tuần sau, hai tỷ muội Minh Giai đi tham gia hôn lễ của Vương Mai Hoa và Lý Tư. Đây là lần đầu tiên Minh Giai tham gia hôn lễ trong đời này, cảm thấy tò mò về hôn lễ của niên đại này.
Địa điểm tổ chức ở trong đại đội. Vương Mai Hoa từ điểm thanh niên trí thức xuất giá, đi đến đại đội tổ chức hôn lễ, quấn một vòng rồi lại trở lại điểm thanh niên trí thức.
Minh Giai, Minh Du và những người ở điểm thanh niên trí thức đi ghi lễ, thống nhất là 3 mao tiền, sau đó liền ở trong sân của đại đội ngồi chờ.
Đợi đến gần trưa, Vương Mai Hoa và Lý Tư bước vào. Hai người đều mặc quân trang lục, trước tiên hát một bài hát hồng ca, sau đó bắt đầu học tập trích lời, hướng về tượng chủ tịch cúi đầu ba cái, hai bên tặng nhau một quyển hồng bảo thư, trình tự như vậy là xong. Minh Giai thật sự cảm thấy tín ngưỡng của con người thời này rất mạnh mẽ.
Sau khi nghi thức kết hôn được tổ chức, Minh Giai và các nàng liền ngồi xuống chuẩn bị ăn cơm. Đồ ăn là đầu heo, lòng heo, bắp cải hầm thịt heo, còn có một chút đồ ăn chay. Bàn tiệc như vậy ở thời điểm này đã được coi là tốt, bây giờ có tiền cũng không nhất định có thể mua được thịt.
Mùa hè này, Minh Giai đem chút thịt ít ỏi nuôi từ mùa đông cho gầy đi. Ăn thịt cũng khó khăn. Minh Du đi học, không có thời gian lên núi đặt bẫy. Minh Giai lại càng không biết làm.
Bất quá, tiền lương của Minh Du ngược lại tích cóp được. Tiền lương của Minh Du là 2 đồng một tháng, có còn hơn không, nhưng mà cũng chẳng có chỗ nào để tiêu.
Ăn xong tiệc, hai tỷ muội đến hậu sơn đi loanh quanh, hái một ít cỏ ula, tính toán bện một cái đệm cỏ. Trời nóng như thế này, buổi tối nằm trên kháng như bị thiêu đốt. Tự mình bện một cái chiếu vừa mát mẻ lại thoải mái.
Hai tỷ muội mỗi người ôm một bó cỏ ula chậm rãi đi về nhà...
Bạn cần đăng nhập để bình luận