Thập niên 60: Ăn Dưa Tiểu Thanh Niên Trí Thức
Thập niên 60: Ăn Dưa Tiểu Thanh Niên Trí Thức - Chương 179: Sự nghiệp quy hoạch (length: 7670)
Buổi tối, cả nhà ngồi lại với nhau bàn bạc về sự nghiệp của Phó Đình Tiêu, xem nên làm ăn nhỏ lẻ hay là làm lớn luôn.
Phó Đình Đạc thì có khuynh hướng mở xưởng, có điều bây giờ mới chỉ là có chút tin đồn, vẫn chưa đến thời điểm, phải đợi thêm chút nữa.
Phó Đình Tiêu thì sợ bước đi quá lớn lại thành công cốc, hai người cứ dùng dằng mãi không xong.
Phó gia gia ho một tiếng: "Nếu hai ngươi cứ dùng dằng mãi không xong, vậy trước tiên cứ bán như vậy đi, đợi thời cơ đến thì làm tiếp lựa chọn cũng không muộn."
"Trong khoảng thời gian này cứ tích góp vốn liếng đã."
Phó Đình Tiêu gật gật đầu, như thế cũng được.
Vương Chuyên Cần đã gọi điện, bên kia còn 5 ngày nữa mới có hàng, trong 5 ngày này không biết bao nhiêu người có thể nghĩ ra kiểu quần áo tương tự, áp lực cạnh tranh thật sự rất lớn.
Minh Giai nghĩ nghĩ: "Nhị ca, huynh có thể đến xưởng quần áo bên chỗ chúng ta nói chuyện hợp tác, huynh cung cấp kiểu dáng, bọn họ sản xuất, quần áo của huynh bán rất chạy."
"Mẫu quần áo này của huynh bán rất chạy, vậy nếu nhà máy vẫn cứ làm theo cách cũ thì nhà máy này còn phát triển được không?"
"Vậy ta đi thử xem?" Phó Đình Tiêu nghi ngờ hỏi.
Phó Đình Đạc gật gật đầu: "Đi thử xem, không thử sao biết được, vẫn còn một khoảng thời gian nữa, dù sao cũng phải giải quyết được chuyện trong khoảng thời gian này."
Phó Đình Tiêu gật gật đầu, ngày hôm sau Phó Đình Tiêu mang theo Sở Hà hai người đi tìm nhà máy bàn chuyện hợp tác, Minh Giai, Vương Chuyên Cần mấy người đi ra bán quần áo.
Lần này bán càng nhanh hơn, Minh Giai dáng người đẹp, mặc quần áo vào trông như ma-nơ-canh, chỉ cần đứng yên ở đó là được.
Chưa đến nửa giờ, hai túi quần áo đều bán hết sạch, vẫn còn có người muốn mua, Minh Giai mấy người đành phải hẹn ngày mai.
Chờ Minh Giai mấy người trở về, Phó nãi nãi đều kinh ngạc: "Hôm nay nhanh vậy sao?"
Minh Giai gật gật đầu: "Rất nhanh, hôm qua có người mua rồi giới thiệu người khác đến, nãi nãi, ta cảm thấy phải nhanh chóng mở cửa hàng, không thuê thì mua một cái, cứ thế này không ổn."
"Nếu gặp trời mưa thì cũng không ra khỏi cửa được."
Phó nãi nãi hỏi Minh Giai: "Mấy bộ quần áo này bán được bao nhiêu tiền?"
Minh Giai nhìn Vương Chuyên Cần, Vương Chuyên Cần lắc đầu: "Không rõ ràng, chưa tính, đợi Đình Tiêu về rồi tính."
Phó nãi nãi gật gật đầu: "Vậy thì chờ Đình Tiêu về."
Cứ thế chờ đến tận tối khuya, Phó Đình Quân đã trở về mà Phó Đình Tiêu hai người vẫn chưa thấy đâu.
Phó nãi nãi nhìn ra ngoài cửa ngóng, hai người vẫn chưa về, Phó gia gia bảo Phó nãi nãi ngồi xuống.
"Ngồi xuống đi, khi nào về thì khắc về, chờ một chút nữa vẫn chưa về thì bảo lão đại đi ra tìm."
Phó nãi nãi ừ một tiếng cho có lệ, căn bản không để trong lòng.
Đợi một lát, Phó Đình Tiêu hai người về, Phó Đình Tiêu vừa về đến nhà đã rót liền hai chén nước, hai người uống liền mấy chén nước rồi mới đặt xuống.
Phó nãi nãi vội vàng hỏi: "Sao rồi, sao đi lâu như vậy mới về?"
Phó Đình Tiêu vừa ăn cơm vừa nói: "Đừng nói nữa nãi nãi, hôm nay chạy khắp mấy nhà xưởng quần áo ở Kinh Thị, ban đầu đến nhà máy lớn nhất, kết quả còn chưa gặp được người, đã bị đuổi thẳng cổ."
"Ngài biết tên bảo vệ nói gì không, hắn nói, xưởng trưởng của chúng ta là các người muốn gặp là gặp được à, đi đi đi, ở đâu tới thì về chỗ đó đi."
"Chúng ta đành phải đến nhà máy tiếp theo, nhà máy tiếp theo cũng có thái độ y hệt, chẳng qua tốt hơn một chút, từ chối uyển chuyển hơn."
"Vốn ta đã không ôm hy vọng gì rồi, chạy hai nhà máy này xong đã xế chiều, sau đó Sở Hà nói là hỏi thêm một nhà nữa, nếu không được thì về."
"Lần này đi thẳng đến nhà máy nhỏ nhất, hai ta vừa vào đã gặp được xưởng trưởng, xưởng trưởng này ngược lại có quyết đoán và tầm nhìn, tại chỗ liền quyết định luôn."
"Chúng ta thương lượng đến bây giờ mới về."
Phó Đình Tiêu nói một hơi rồi bắt đầu ăn cơm.
Phó gia gia âm u nói một câu: "Chắc là xưởng kia sắp đóng cửa rồi, mặc kệ mèo đen hay mèo trắng, miễn là bắt được chuột thì đều là mèo tốt."
Phó Đình Đạc và Phó Đình Quân mấy người bật cười, lão gia tử nói đúng là hình dung chân thật.
Phó Đình Tiêu không nghe lời của lão gia tử, nói tiếp là được, tiếp tục ăn cơm.
Phó nãi nãi nhắc đến chuyện của Phó Trọng Hành: "Ba ba các con phỏng chừng hai ngày nữa sẽ về, ai đi đón một chút?"
"Ai rảnh thì người đó đi đón" Phó Đình Tiêu nói.
Phó nãi nãi chỉ muốn ném đôi đũa vào đầu lão nhị, tiểu tử thúi này.
"Không được, phải quyết định, ta thấy là con đi, con là người có nhiều thời gian rảnh nhất, con đi đi." Phó nãi nãi quyết định dứt khoát, không cho Phó Đình Tiêu cơ hội phản bác.
Minh Dặc ở một bên giơ tay: "Thái nãi, ta cùng Nhị thúc đi đón gia gia."
Phó nãi nãi xoa xoa đầu Minh Dặc: "Vẫn là Minh Dặc nhà ta, so ra thì còn được việc hơn Nhị thúc của con."
Minh Dặc cười hắc hắc.
Chờ Phó Đình Tiêu hai người ăn xong, Phó nãi nãi nói với Phó Đình Tiêu về chuyện mà Minh Giai đang suy tính.
Phó Đình Tiêu lấy số tiền mấy ngày nay ra đếm: "Thái nãi, thật là kiếm ra tiền a."
Phó nãi nãi đang thu dọn: "Đã kiếm được bao nhiêu tiền?"
Phó Đình Tiêu đếm đếm: "Nãi nãi, phải có hơn 500."
Phó nãi nãi không thể tin hỏi lại: "Bao nhiêu?"
"Hơn 500, vẫn là trừ tiền vốn, còn lại là thuần lợi nhuận." Phó Đình Tiêu lặp lại một lần.
Phó nãi nãi lần này nghe rõ ràng: "Thật sự là kiếm ra tiền."
Phó Đình Tiêu gật gật đầu: "Chủ yếu là sản phẩm điện tử, cái này kiếm được nhiều, chẳng qua nhập hàng hơi ít, chỉ lấy được vài món."
"Vậy hay là lấy thêm nhiều chút nữa?" Phó nãi nãi hỏi.
Phó Đình Tiêu gật gật đầu: "Có thể, nãi nãi, có thể nhập thêm một ít."
"Vậy còn chờ gì nữa, nhanh đi đi." Phó nãi nãi còn sốt ruột hơn cả Phó Đình Tiêu.
Phó Đình Tiêu đành phải cùng Vương Chuyên Cần gọi điện cho bên kia.
Chờ Phó Đình Tiêu trở về, những người khác đã không còn ở đây, lầu một chỉ có Phó nãi nãi, Phó Đình Tiêu vừa mới chuẩn bị lên lầu.
Phó nãi nãi kéo hắn lại một bên, có vẻ lén la lén lút, nhìn xung quanh, Phó Đình Tiêu bị Phó nãi nãi làm cho có chút không hiểu: "Nãi nãi, còn có chuyện gì sao?"
Mấy ngày nay Phó Đình Tiêu đều không ở nhà, nếu không thì ra ngoài, nếu không thì bận rộn, Phó nãi nãi không kịp hỏi điều mà bà đang nghi hoặc.
"Đúng vậy, ta thấy con cùng Hoan Hoan kết hôn lâu như vậy, trong bụng vẫn chưa có động tĩnh gì, muốn hỏi hai đứa có tính toán gì không, hay là có vấn đề gì?"
"Nãi nãi cũng không phải thúc giục con sinh con, chính là quan tâm đến sức khỏe của hai đứa, nếu có kế hoạch thì không có gì, còn nếu có vấn đề gì, sớm đi chữa bệnh cũng tốt."
"Thật sự không thể sinh con được, sau này bảo Đình Đạc và Đình Quân sinh nhiều một chút cho con dưỡng lão cũng không phải vấn đề gì." Phó nãi nãi nói rất nhỏ.
Thế nhưng Phó Đình Tiêu nghe xong khóe miệng co giật, nhìn lão thái thái nhà hắn, chuyện của hắn bà có thể nghĩ ra được thì đều đã nghĩ tới.
"Nãi nãi, hai chúng con sức khỏe không có vấn đề gì, chỉ là muốn vài năm nữa mới sinh con."
Phó nãi nãi nhẹ nhàng thở ra: "Chờ thêm mấy năm nữa không biết là mấy năm, tiên sinh nói rồi, sớm sinh sớm hồi phục, thừa dịp nãi nãi còn trẻ, có thể giúp hai đứa trông con."
Phó Đình Tiêu gật gật đầu: "Được rồi nãi nãi, con sẽ thương lượng với Hoan Hoan."
Phó nãi nãi lúc này mới buông Phó Đình Tiêu ra, Phó Đình Tiêu vội vàng lên lầu, không nghĩ tới mấy năm nay không sinh con, lão thái thái cũng hoài nghi đến vấn đề sức khỏe của hắn.
Thêm một ngày nữa, Phó Đình Tiêu lại tiếp tục bán quần áo, lần này người ta còn cuồng nhiệt hơn, Phó Đình Tiêu thầm nghĩ may mà kịp thời đuổi kịp...
Phó Đình Đạc thì có khuynh hướng mở xưởng, có điều bây giờ mới chỉ là có chút tin đồn, vẫn chưa đến thời điểm, phải đợi thêm chút nữa.
Phó Đình Tiêu thì sợ bước đi quá lớn lại thành công cốc, hai người cứ dùng dằng mãi không xong.
Phó gia gia ho một tiếng: "Nếu hai ngươi cứ dùng dằng mãi không xong, vậy trước tiên cứ bán như vậy đi, đợi thời cơ đến thì làm tiếp lựa chọn cũng không muộn."
"Trong khoảng thời gian này cứ tích góp vốn liếng đã."
Phó Đình Tiêu gật gật đầu, như thế cũng được.
Vương Chuyên Cần đã gọi điện, bên kia còn 5 ngày nữa mới có hàng, trong 5 ngày này không biết bao nhiêu người có thể nghĩ ra kiểu quần áo tương tự, áp lực cạnh tranh thật sự rất lớn.
Minh Giai nghĩ nghĩ: "Nhị ca, huynh có thể đến xưởng quần áo bên chỗ chúng ta nói chuyện hợp tác, huynh cung cấp kiểu dáng, bọn họ sản xuất, quần áo của huynh bán rất chạy."
"Mẫu quần áo này của huynh bán rất chạy, vậy nếu nhà máy vẫn cứ làm theo cách cũ thì nhà máy này còn phát triển được không?"
"Vậy ta đi thử xem?" Phó Đình Tiêu nghi ngờ hỏi.
Phó Đình Đạc gật gật đầu: "Đi thử xem, không thử sao biết được, vẫn còn một khoảng thời gian nữa, dù sao cũng phải giải quyết được chuyện trong khoảng thời gian này."
Phó Đình Tiêu gật gật đầu, ngày hôm sau Phó Đình Tiêu mang theo Sở Hà hai người đi tìm nhà máy bàn chuyện hợp tác, Minh Giai, Vương Chuyên Cần mấy người đi ra bán quần áo.
Lần này bán càng nhanh hơn, Minh Giai dáng người đẹp, mặc quần áo vào trông như ma-nơ-canh, chỉ cần đứng yên ở đó là được.
Chưa đến nửa giờ, hai túi quần áo đều bán hết sạch, vẫn còn có người muốn mua, Minh Giai mấy người đành phải hẹn ngày mai.
Chờ Minh Giai mấy người trở về, Phó nãi nãi đều kinh ngạc: "Hôm nay nhanh vậy sao?"
Minh Giai gật gật đầu: "Rất nhanh, hôm qua có người mua rồi giới thiệu người khác đến, nãi nãi, ta cảm thấy phải nhanh chóng mở cửa hàng, không thuê thì mua một cái, cứ thế này không ổn."
"Nếu gặp trời mưa thì cũng không ra khỏi cửa được."
Phó nãi nãi hỏi Minh Giai: "Mấy bộ quần áo này bán được bao nhiêu tiền?"
Minh Giai nhìn Vương Chuyên Cần, Vương Chuyên Cần lắc đầu: "Không rõ ràng, chưa tính, đợi Đình Tiêu về rồi tính."
Phó nãi nãi gật gật đầu: "Vậy thì chờ Đình Tiêu về."
Cứ thế chờ đến tận tối khuya, Phó Đình Quân đã trở về mà Phó Đình Tiêu hai người vẫn chưa thấy đâu.
Phó nãi nãi nhìn ra ngoài cửa ngóng, hai người vẫn chưa về, Phó gia gia bảo Phó nãi nãi ngồi xuống.
"Ngồi xuống đi, khi nào về thì khắc về, chờ một chút nữa vẫn chưa về thì bảo lão đại đi ra tìm."
Phó nãi nãi ừ một tiếng cho có lệ, căn bản không để trong lòng.
Đợi một lát, Phó Đình Tiêu hai người về, Phó Đình Tiêu vừa về đến nhà đã rót liền hai chén nước, hai người uống liền mấy chén nước rồi mới đặt xuống.
Phó nãi nãi vội vàng hỏi: "Sao rồi, sao đi lâu như vậy mới về?"
Phó Đình Tiêu vừa ăn cơm vừa nói: "Đừng nói nữa nãi nãi, hôm nay chạy khắp mấy nhà xưởng quần áo ở Kinh Thị, ban đầu đến nhà máy lớn nhất, kết quả còn chưa gặp được người, đã bị đuổi thẳng cổ."
"Ngài biết tên bảo vệ nói gì không, hắn nói, xưởng trưởng của chúng ta là các người muốn gặp là gặp được à, đi đi đi, ở đâu tới thì về chỗ đó đi."
"Chúng ta đành phải đến nhà máy tiếp theo, nhà máy tiếp theo cũng có thái độ y hệt, chẳng qua tốt hơn một chút, từ chối uyển chuyển hơn."
"Vốn ta đã không ôm hy vọng gì rồi, chạy hai nhà máy này xong đã xế chiều, sau đó Sở Hà nói là hỏi thêm một nhà nữa, nếu không được thì về."
"Lần này đi thẳng đến nhà máy nhỏ nhất, hai ta vừa vào đã gặp được xưởng trưởng, xưởng trưởng này ngược lại có quyết đoán và tầm nhìn, tại chỗ liền quyết định luôn."
"Chúng ta thương lượng đến bây giờ mới về."
Phó Đình Tiêu nói một hơi rồi bắt đầu ăn cơm.
Phó gia gia âm u nói một câu: "Chắc là xưởng kia sắp đóng cửa rồi, mặc kệ mèo đen hay mèo trắng, miễn là bắt được chuột thì đều là mèo tốt."
Phó Đình Đạc và Phó Đình Quân mấy người bật cười, lão gia tử nói đúng là hình dung chân thật.
Phó Đình Tiêu không nghe lời của lão gia tử, nói tiếp là được, tiếp tục ăn cơm.
Phó nãi nãi nhắc đến chuyện của Phó Trọng Hành: "Ba ba các con phỏng chừng hai ngày nữa sẽ về, ai đi đón một chút?"
"Ai rảnh thì người đó đi đón" Phó Đình Tiêu nói.
Phó nãi nãi chỉ muốn ném đôi đũa vào đầu lão nhị, tiểu tử thúi này.
"Không được, phải quyết định, ta thấy là con đi, con là người có nhiều thời gian rảnh nhất, con đi đi." Phó nãi nãi quyết định dứt khoát, không cho Phó Đình Tiêu cơ hội phản bác.
Minh Dặc ở một bên giơ tay: "Thái nãi, ta cùng Nhị thúc đi đón gia gia."
Phó nãi nãi xoa xoa đầu Minh Dặc: "Vẫn là Minh Dặc nhà ta, so ra thì còn được việc hơn Nhị thúc của con."
Minh Dặc cười hắc hắc.
Chờ Phó Đình Tiêu hai người ăn xong, Phó nãi nãi nói với Phó Đình Tiêu về chuyện mà Minh Giai đang suy tính.
Phó Đình Tiêu lấy số tiền mấy ngày nay ra đếm: "Thái nãi, thật là kiếm ra tiền a."
Phó nãi nãi đang thu dọn: "Đã kiếm được bao nhiêu tiền?"
Phó Đình Tiêu đếm đếm: "Nãi nãi, phải có hơn 500."
Phó nãi nãi không thể tin hỏi lại: "Bao nhiêu?"
"Hơn 500, vẫn là trừ tiền vốn, còn lại là thuần lợi nhuận." Phó Đình Tiêu lặp lại một lần.
Phó nãi nãi lần này nghe rõ ràng: "Thật sự là kiếm ra tiền."
Phó Đình Tiêu gật gật đầu: "Chủ yếu là sản phẩm điện tử, cái này kiếm được nhiều, chẳng qua nhập hàng hơi ít, chỉ lấy được vài món."
"Vậy hay là lấy thêm nhiều chút nữa?" Phó nãi nãi hỏi.
Phó Đình Tiêu gật gật đầu: "Có thể, nãi nãi, có thể nhập thêm một ít."
"Vậy còn chờ gì nữa, nhanh đi đi." Phó nãi nãi còn sốt ruột hơn cả Phó Đình Tiêu.
Phó Đình Tiêu đành phải cùng Vương Chuyên Cần gọi điện cho bên kia.
Chờ Phó Đình Tiêu trở về, những người khác đã không còn ở đây, lầu một chỉ có Phó nãi nãi, Phó Đình Tiêu vừa mới chuẩn bị lên lầu.
Phó nãi nãi kéo hắn lại một bên, có vẻ lén la lén lút, nhìn xung quanh, Phó Đình Tiêu bị Phó nãi nãi làm cho có chút không hiểu: "Nãi nãi, còn có chuyện gì sao?"
Mấy ngày nay Phó Đình Tiêu đều không ở nhà, nếu không thì ra ngoài, nếu không thì bận rộn, Phó nãi nãi không kịp hỏi điều mà bà đang nghi hoặc.
"Đúng vậy, ta thấy con cùng Hoan Hoan kết hôn lâu như vậy, trong bụng vẫn chưa có động tĩnh gì, muốn hỏi hai đứa có tính toán gì không, hay là có vấn đề gì?"
"Nãi nãi cũng không phải thúc giục con sinh con, chính là quan tâm đến sức khỏe của hai đứa, nếu có kế hoạch thì không có gì, còn nếu có vấn đề gì, sớm đi chữa bệnh cũng tốt."
"Thật sự không thể sinh con được, sau này bảo Đình Đạc và Đình Quân sinh nhiều một chút cho con dưỡng lão cũng không phải vấn đề gì." Phó nãi nãi nói rất nhỏ.
Thế nhưng Phó Đình Tiêu nghe xong khóe miệng co giật, nhìn lão thái thái nhà hắn, chuyện của hắn bà có thể nghĩ ra được thì đều đã nghĩ tới.
"Nãi nãi, hai chúng con sức khỏe không có vấn đề gì, chỉ là muốn vài năm nữa mới sinh con."
Phó nãi nãi nhẹ nhàng thở ra: "Chờ thêm mấy năm nữa không biết là mấy năm, tiên sinh nói rồi, sớm sinh sớm hồi phục, thừa dịp nãi nãi còn trẻ, có thể giúp hai đứa trông con."
Phó Đình Tiêu gật gật đầu: "Được rồi nãi nãi, con sẽ thương lượng với Hoan Hoan."
Phó nãi nãi lúc này mới buông Phó Đình Tiêu ra, Phó Đình Tiêu vội vàng lên lầu, không nghĩ tới mấy năm nay không sinh con, lão thái thái cũng hoài nghi đến vấn đề sức khỏe của hắn.
Thêm một ngày nữa, Phó Đình Tiêu lại tiếp tục bán quần áo, lần này người ta còn cuồng nhiệt hơn, Phó Đình Tiêu thầm nghĩ may mà kịp thời đuổi kịp...
Bạn cần đăng nhập để bình luận