Thập niên 60: Ăn Dưa Tiểu Thanh Niên Trí Thức

Thập niên 60: Ăn Dưa Tiểu Thanh Niên Trí Thức - Chương 127: Đi biển bắt hải sản (length: 7480)

Cuối cùng, trước khi rời đi, Dương Đào có chút lưu luyến không rời, nói với Minh Giai: "Vậy chúng ta đã hẹn rồi nhé, ngày mai ta dẫn ngươi đi ra biển bắt hải sản."
"Nhất định ngươi phải đi đó."
Minh Giai lớn tiếng đáp: "Biết rồi, sẽ không nuốt lời đâu."
Dương Đào đành phải lưu luyến không rời theo Uông Nghiêu trở về.
Buổi tối, hai người nằm trên giường, nhắc tới chuyện Uông Nghiêu và Dương Đào đến.
Phó Đình Quân vừa phe phẩy quạt cho Minh Giai vừa nói: "Có thể, Uông Nghiêu này đầu óc linh hoạt, lại có chút tử khí trên người. Không thì dựa vào một mình hắn, không có bối cảnh, không thể nào thăng tiến nhanh như vậy."
Minh Giai lại đem những đồ vật Dương Đào mang tới hôm nay kể ra, Phó Đình Quân ừ một tiếng: "Cứ giữ lại đi, sau này trả lại là được, lúc tân gia thì mời cả hai người họ đến."
Minh Giai nghe xong mơ mơ màng màng, mệt rã rời, ừ một tiếng rồi ngủ th·i·ế·p đi.
Phó Đình Quân không nghe thấy tiếng Minh Giai, cúi đầu nhìn thì thấy nàng đã ngủ, bèn đặt cây quạt sang một bên rồi cũng đi ngủ.
Sáng ngày thứ hai thức dậy, Minh Giai vừa ăn sáng xong thì Dương Đào đã gõ cửa, lon ton chạy vào: "Minh Giai, chúng ta đi thôi?"
"Có cần mang theo gì không?"
"Ngươi mang cái thùng, ta ở đây cầm hai cái kẹp."
Minh Giai mang theo một cái thùng cùng Dương Đào đi về phía biển. Hiện tại trời vừa sáng, ước chừng khoảng sáu giờ rưỡi.
Dương Đào vừa đi vừa nói với Minh Giai: "Thời gian đi biển bắt hải sản ở đây không cố định, có khi là buổi sáng, có khi là buổi tối hoặc rạng sáng, buổi tối và lúc rạng sáng thì nhiều hơn. Mỗi tháng vào ngày 15 là lúc triều cường, lúc đó đồ vật sẽ rất nhiều, người cũng rất đông."
Minh Giai vừa nghe vừa ghi nhớ, Dương Đào nói: "Ta cũng không biết bọn họ làm sao mà biết được, mỗi lần là bọn họ nói, ta nghe theo."
Minh Giai sờ sờ đầu Dương Đào: "Ngươi tới chưa lâu, bọn họ ở đây lâu rồi nên biết cũng không sai biệt lắm."
Dương Đào nghĩ nghĩ rồi nói: "Xem chừng sau này sẽ có bão, cũng nên chú ý một chút."
Dương Đào kể tình hình bão đến cho Minh Giai nghe, lại nói khi nàng mới tới lần đầu tiên gặp bão, đèn đều bị thổi tắt, tối đen như mực, thật đáng sợ. Nếu không phải Uông Nghiêu vội vã trở về, có lẽ nàng đã không ngủ cả đêm.
Sau này lại gặp bão, lúc này mới khá hơn một chút.
Hai người trò chuyện một lát đã đến bờ biển, mênh mông vô bờ một màu xanh lam, thỉnh thoảng còn có mấy con hải âu lượn vòng bay múa.
Đã có vài người đến, nhìn thấy Dương Đào thì chào hỏi, còn thấy Minh Giai thì chỉ cười cười.
Dương Đào thấy vẻ mặt Minh Giai không thèm để ý, bèn hỏi: "Các nàng đối xử với ngươi như vậy, ngươi không hề để tâm sao?"
Minh Giai lắc lắc đầu: "Không thèm để ý. Trước kia các nàng gõ cửa ta không mở, vậy bây giờ đối xử với ta như thế, ta cũng không có gì phải để ý."
Khóe miệng Dương Đào giật giật, nàng suy nghĩ không biết Minh Giai đây là đang khen mình hay là đang hạ thấp mình nữa.
Hai người đi về một hướng khác.
Những người bên kia vừa thấy Minh Giai và Dương Đào đi về một hướng khác, lập tức tụ lại một chỗ: "Này, người nhà của Phó doanh trưởng thật là kiêu ngạo, một chút cũng không thèm phản ứng người khác."
"Còn có Dương Đào, khi nào lại thân thiết với người nhà Phó doanh trưởng như vậy, trước đây không phải đều đi theo sau chúng ta sao?"
"Ai mà biết được, người ta có người để chơi cùng, không cần đi theo chúng ta nữa."
Bên cạnh, một nữ đồng chí nhíu nhíu mày: "Thôi đi, đừng nói xấu sau lưng người ta. Mình làm thế nào thì tự mình biết, các ngươi gõ cửa không phải cũng chỉ vì thấy người ta xinh đẹp hay sao?"
"Người ta không cho ngươi xem, cũng không có gì sai."
"Này, ngươi nói cái gì vậy? Ta chỉ xem một chút thì sao? Đẹp thì phải để cho người khác ngắm chứ, có gì phải che giấu."
"Kia cũng không phải là ngươi nhìn chằm chằm người ta rồi còn chuyên môn gõ cửa nhà người ta, có tố chất hay không vậy?"
"Ta chính là không có tố chất, ta thích xem thì sao, ngươi quản được ta à?"
Nữ đồng chí kia không muốn phản ứng, không nói thêm nửa câu, cầm thùng đi tìm một hướng khác mà tìm kiếm.
Minh Giai và Dương Đào đi về một phía khác, chỉ có hai người, không có những người khác. Dương Đào ghé sát vào nói: "Nơi này là chỗ ta thường xuyên đến, đồ vật còn nhiều, những người khác đều không biết."
Dương Đào lại nói cho Minh Giai biết, trong cát, hang hốc nào có con trai, cần mang muối để bắt. Hang hốc nào có sò hến, chỉ cần lấy xẻng xúc là được.
Cua xanh và bạch tuộc thường thấy nhiều ở trong khe đá.
Minh Giai gật đầu, hai người tách ra bắt. Minh Giai nhìn xa xa trên biển có một dải màu đen dài trôi nổi, đến gần nhìn kỹ thì ra là rong biển, còn có cả rễ.
Vội vàng nhặt lấy nhét vào trong thùng.
Đến cuối cùng, khi chuẩn bị trở về, trong thùng của Minh Giai toàn là rong biển, còn có hai con bạch tuộc, mấy con ốc mắt mèo.
Sau khi trở về, Minh Giai đem hải sản rửa sạch rồi hấp lên, sau đó đi sửa sang lại vườn rau, tính toán trồng rau.
Phó Đình Quân giữa trưa trở về, hai người ăn một bữa tiệc hải sản lớn, chỉ cần hấp lên là đã đủ thơm ngon, chấm thêm xì dầu và dấm chua thì càng tuyệt vời.
Buổi chiều Phó Đình Quân không cần đến quân đội, tiếp tục sửa sang lại phòng ở, nhìn vào trong sân, xem chừng sắp mưa.
Nói với Minh Giai: "Mấy ngày nữa đi nhặt đá, đem đường lát lại một chút, không cần quá nhiều, đủ lát hai lối đi là được."
Minh Giai gật đầu, Phó Đình Quân vừa làm việc vừa thương lượng với Minh Giai: "Chúng ta đến đây cũng đã được gần một tuần lễ, phòng ốc cũng thu dọn không sai biệt lắm, xem xem bao giờ thì tân gia được."
"Hậu Thần đã muốn ăn cơm ở nhà ta hai bữa rồi, mỗi ngày đều giục ta."
Minh Giai đưa cho Phó Đình Quân một viên gạch, bật cười: "Vậy thì cần thêm một lát nữa mới có thể xong xuôi."
Phó Đình Quân dự tính một chút: "Ngày mai là có thể hoàn công."
Minh Giai nghĩ nghĩ: "Vậy ngày mai ta sẽ đi nhặt đá, đem đường lát lại một chút, ngày kia mời mọi người ăn cơm được không?"
"Cần chuẩn bị món gì?" Minh Giai hỏi.
Phó Đình Quân nói: "Vậy thì dời sang ngày mốt đi, hải sản ở đây rất nhiều, trong căn tin đều có cả."
"Đi hỏi nhà ăn xem có mấy con cá không, lại đi cắt chút thịt, làm thêm mấy món chay nữa là được rồi."
Minh Giai gật đầu, chờ Phó Đình Quân đem mái nhà làm xong rồi đi xuống, Minh Giai quay về rửa rong biển.
Lúc ngủ, Phó Đình Quân hỏi Minh Giai: "Hôm đó đặt làm nội thất có nói khi nào giao hàng không?"
Minh Giai vỗ vỗ đầu: "Ngươi vừa nhắc ta mới nhớ, không sai biệt lắm, nói là khoảng mười ngày nửa tháng là có."
"Vậy ngày mai đi hỏi thử xem, nếu chuyển được thì chuyển về luôn."
Minh Giai gật đầu, hai người đi ngủ.
Sáng ngày thứ hai, Phó Đình Quân rời giường, không suy nghĩ gì mà đi thẳng ra ngoài, Minh Giai không hề hay biết.
Phó Đình Quân đi nhặt đá trước, sau đó mới đi đến đội sản xuất kéo nội thất về, chuyện này đúng là chọc vào tổ ong vò vẽ.
Khi Phó Đình Quân kéo đồ về, đúng lúc nhà trên khu gia thuộc đang nấu cơm, thấy những người khác xem hình thức chưa từng thấy qua nên cũng muốn đi xem cùng.
Mọi người ồn ào nói chuyện ở ngoài cửa, Minh Giai đang nấu cơm trong bếp, nghe thấy tiếng ồn ngoài cửa. Vừa bước ra khỏi cửa phòng thì nhìn thấy Phó Đình Quân dẫn một đám người vào sân.
Những người trong khu gia thuộc thấy Phó Đình Quân không trả lời, bèn hỏi Minh Giai: "Người nhà của Phó doanh trưởng, tôi thấy đồ nội thất nhà chị có chút khác biệt, muốn xem một chút được không?"
Minh Giai thấy Phó Đình Quân bị vây quanh: "Không được tốt lắm, các ngươi có gì muốn hỏi thì cứ hỏi người làm nội thất, anh ấy hiểu rõ hơn chúng ta nhiều."
Minh Giai nói xong liền đẩy người đi ra ngoài...
Bạn cần đăng nhập để bình luận