Thập niên 60: Ăn Dưa Tiểu Thanh Niên Trí Thức
Thập niên 60: Ăn Dưa Tiểu Thanh Niên Trí Thức - Chương 44: Đông săn, đông bắt 5 (length: 7461)
Minh Giai đem hoa tiêu thủy lau lên lỗ tai Minh Du, hai tỷ muội chuẩn bị đi ngủ. Bên ngoài gió lạnh tàn sát, tuyết rơi đầy trời, trong phòng hơi nóng hầm hập, thời tiết này thích hợp nhất để ngủ.
Ngày thứ hai, Minh Giai thức dậy, nhìn đồng hồ đã 8 giờ, thấy bên ngoài tuyết vẫn còn rơi, bèn nằm lại trên kháng, định nằm thêm một lát. Tiện tay cầm lên cuốn sách giáo khoa sơ trung mua ở trạm phế phẩm xem lại, mẹ Minh đã gửi sách giáo khoa cao trung của hai tỷ muội đến, Minh Giai tính từ từ xem.
Đây là lần đầu tiên Minh Giai xem lại sách giáo khoa kể từ khi nghỉ học, mới đầu xem không vào, sau buộc mình phải xem, dần dần cũng nhập tâm, tiếng Nga thì không cần xem lại nữa.
Minh Giai xem được nửa giờ thì Minh Du tỉnh dậy, Minh Du thấy tỷ mình đang đọc sách, bèn mặc áo lông quần len rồi đi lục tủ quần áo, chờ Minh Du mặc quần áo chỉnh tề, liền cầm chiếc mũ mình đã mua về.
Minh Giai nhìn Minh Du trang điểm, khóe miệng giật giật, chỉ thấy Minh Du mặc bộ quần áo bông dày nhất đã mua ở cửa hàng quốc doanh khi mới đến, cả người bị quấn đến đi không nổi, trên tay là chiếc mũ kia, hai bên đều có thể che tai, dây lưng buộc ở trên cổ, cả người không cần lo mũ rơi.
Còn bộ của Minh Giai vẫn để ở đó, Minh Giai thừa dịp Minh Du ngày ngày chạy ra ngoài, đã đem lông nội gan tháo ra khâu vào trong áo bông, bình thường còn mặc áo giữ ấm, nếu ra ngoài thì khoác thêm áo khoác quân đội, vậy thì không cần mặc thêm gì khác.
Nhưng có một loại lạnh gọi là muội muội cảm thấy ngươi lạnh, Minh Du liếc qua Minh Giai, lại chạy về lấy bộ kia của Minh Giai ra, Minh Giai đặt ở trên giường, rồi nói sau.
Minh Du rửa mặt sạch, lau một lớp trân châu sương lên mặt, đội mũ, đeo khăn quàng, găng tay đầy đủ, khoác áo khoác quân đội, ôm mấy củ khoai lang rồi đi ra ngoài, Minh Giai nhìn mà sửng sốt.
Mặc dày như vậy ra ngoài không sợ ngã sấp sao, lỗ tai Minh Du còn ngứa, đành phải nhịn, cầm cái xẻng, xẻng ra một con đường, rồi chuẩn bị đi ra ngoài.
Mới ra khỏi cửa vài bước, Minh Giai xuyên qua cửa sổ liền thấy Minh Du đã ngã trên đất, cả người chậm rãi đứng dậy rồi đi tiếp, từ góc độ của Minh Giai nhìn, trông như một đống núi lớn đang di động.
Vừa xẻng xong đường mà còn có thể ngã, tuyết bên ngoài càng dày, đi đứng kiểu gì đây.
Minh Giai nghĩ nghĩ liền bỏ qua, tai đã nứt da mà vẫn có thể chạy ra ngoài, xem ra vẫn là không có chuyện gì.
Hai hôm sau tuyết ngừng, đội sản xuất trong thôn tổ chức đội ngũ đi săn bắt đầu xuất phát, Minh Giai nhìn đội ngũ ăn mặc chỉnh tề, chân mang giày đặc chế ở đây, trang điểm hôm đó của Minh Du so với những người này thật đúng là gặp sư phụ, đeo súng săn, bên cạnh còn có mấy con chó săn, trên người còn đeo mấy cái hành lý rồi xuất phát.
Minh Giai nhìn đội ngũ rời đi, liền định trở về, kết quả vừa thấy cửa ký túc xá thanh niên trí thức đối diện, tất cả đều đứng bên ngoài, không có gì không đúng, nhưng ánh mắt Hứa Hạo, Minh Giai thấy có vẻ âm u.
Xoay người trở về nhà, nghĩ ánh mắt này là sao, chẳng lẽ là ghi hận đại đội trưởng đã nói, nhưng như vậy thì bụng dạ cũng quá hẹp hòi.
Minh Giai lại nghĩ tới Hứa Hạo và Tô Mai Dương ở trong rừng hôm đó, càng nghĩ càng thấy không đúng. Hai ngày nay tuyết rơi, Minh Du không biết có tin tức gì không, mình thì không có cách nào.
Minh Giai đang làm cơm trưa, tính ăn nồi đất hôm đó, cá bên ngoài để sau làm, Minh Giai vừa mới chuẩn bị nồi, Minh Du liền trở về. Minh Giai thắc mắc hôm nay về sớm thế.
Không đợi Minh Giai hỏi, Minh Du liền kéo Minh Giai ra, Minh Giai vội vàng đặt nồi đất lên trên bếp, thêm củi rồi theo Minh Du đi ra ngoài.
Minh Du bảo Minh Giai ngồi lên kháng, kéo cửa ra nhìn hai bên, rồi cài then cửa, Minh Giai nhìn mà không nói nên lời, thật muốn nói: "Đại tỷ, cửa lớn đã bị tỷ khóa trái từ bên trong, tỷ làm vậy không phải thừa sao."
Sau khi làm xong những việc này, Minh Du cởi quần áo lên giường sưởi, bảo Minh Giai cũng cởi, Minh Giai đành làm theo, chờ Minh Giai lên xong, Minh Du đắp chăn lên người hai tỷ muội, lúc này mới bắt đầu nói chuyện.
Minh Giai xem tư thế nghiêm cẩn, thái độ đoan chính này, từ khi nào mà gặp qua Minh Du như vậy.
Minh Du ở trong chăn cọ cọ tai ngứa, mở miệng nói: "Tỷ, Hứa Hạo và Tô Mai Dương quả thật có vấn đề, không phải là quan hệ yêu đương".
Minh Giai tiếp tục nghe, "Tỷ, việc này phỏng chừng có chút nghiêm trọng" Minh Du nhíu nhíu mày.
"Hai ngày nay muội thăm dò được?" Minh Giai hồ nghi nhìn Minh Du, đây là nghe ngóng kiểu gì, nhanh như vậy.
Minh Du vì việc này, đành phải kể lại trải nghiệm của mình trong khoảng thời gian này. Từ hôm Minh Giai nói phải có sở trường riêng, Minh Du mới bắt đầu chạy ra ngoài, Minh Du nghĩ mình không thích đọc sách, chỉ thích ăn và mê chơi, liền định đi đến dưới gốc cây hòe lớn đầu thôn nghe các bà các cô trong thôn nói chuyện phiếm, xem trong khoảng thời gian này có thể làm gì.
Kết quả, thông tin không nghe thấy, bát quái trong thôn ngược lại nghe được rất nhiều, hôm nay nhà ai làm gì, hôm đó nhà ai làm gì, các bà các cô trong thôn thấy Minh Du nghe nghiêm túc còn có thể đáp lời, nên càng hăng say kể cho Minh Du nghe về tên du thủ du thực trong thôn, nhà ai có quả phụ, nhà ai có trẻ con đáng thương.
Cứ như vậy nghe ngóng 10 ngày, Minh Du nắm rõ thông tin trong thôn.
Minh Giai nhìn Minh Du, muội à, muội cũng thật lợi hại.
Minh Du tiếp tục nói: "Sau đó, muội thấy trong thôn thường có trẻ con ra ngoài, tay chân đông lạnh đỏ ửng đi tìm ăn, vừa hỏi thì biết mẹ kế không cho ăn no, muội liền đi tìm Vương Yêu Dân, ở đây muội cũng chỉ quen hắn một chút" Minh Du nghẹn ngào nói.
Minh Giai nghe cũng thấy không đành lòng, nhà Vương Yêu Dân ở phía sau có một căn phòng nhỏ, vốn là phòng để đồ, không dùng nên đã thu dọn lại, cho mấy đứa trẻ thường ngày ở trong đó, chỉ là củi hết nhanh, không có tuyết thì hai ngày muội lại chạy lên núi kiếm củi.
Minh Giai sờ sờ đầu Minh Du, Minh Du cọ cọ vào Minh Giai: "Mấy đứa trẻ này cũng rất nghiêm chỉnh, thấy gỗ nhà Vương Yêu Dân chất đống, liền thu dọn lại, Vương đại thúc sau khi thấy thì không nói gì, còn thường mang đồ ăn cho bọn chúng".
"Tỷ, muội thấy Vương đại thúc cũng là người thiện tâm, xem chừng có thể cho mấy đứa trẻ này theo học nghề mộc".
"Vậy thì tốt quá, cho cá không bằng chỉ cách bắt cá, bọn chúng có kỹ năng sinh tồn, thì sẽ không bị đói."
Minh Du gật đầu, Minh Giai nhìn muội muội đáng yêu, nghĩ thầm thật là trưởng thành, đều có thể giấu chuyện.
"Tỷ, tin tức về Hứa Hạo và Tô Mai Dương lần này là do mấy đứa trẻ này nói với muội".
Minh Giai thật sự cảm thấy không thể xem thường bất cứ ai, xem mấy đứa trẻ này giống như tai mắt báo tin vậy, đừng nghĩ trẻ con còn nhỏ không có ích gì, thật ra thông tin của trẻ con là nhanh nhạy nhất...
Ngày thứ hai, Minh Giai thức dậy, nhìn đồng hồ đã 8 giờ, thấy bên ngoài tuyết vẫn còn rơi, bèn nằm lại trên kháng, định nằm thêm một lát. Tiện tay cầm lên cuốn sách giáo khoa sơ trung mua ở trạm phế phẩm xem lại, mẹ Minh đã gửi sách giáo khoa cao trung của hai tỷ muội đến, Minh Giai tính từ từ xem.
Đây là lần đầu tiên Minh Giai xem lại sách giáo khoa kể từ khi nghỉ học, mới đầu xem không vào, sau buộc mình phải xem, dần dần cũng nhập tâm, tiếng Nga thì không cần xem lại nữa.
Minh Giai xem được nửa giờ thì Minh Du tỉnh dậy, Minh Du thấy tỷ mình đang đọc sách, bèn mặc áo lông quần len rồi đi lục tủ quần áo, chờ Minh Du mặc quần áo chỉnh tề, liền cầm chiếc mũ mình đã mua về.
Minh Giai nhìn Minh Du trang điểm, khóe miệng giật giật, chỉ thấy Minh Du mặc bộ quần áo bông dày nhất đã mua ở cửa hàng quốc doanh khi mới đến, cả người bị quấn đến đi không nổi, trên tay là chiếc mũ kia, hai bên đều có thể che tai, dây lưng buộc ở trên cổ, cả người không cần lo mũ rơi.
Còn bộ của Minh Giai vẫn để ở đó, Minh Giai thừa dịp Minh Du ngày ngày chạy ra ngoài, đã đem lông nội gan tháo ra khâu vào trong áo bông, bình thường còn mặc áo giữ ấm, nếu ra ngoài thì khoác thêm áo khoác quân đội, vậy thì không cần mặc thêm gì khác.
Nhưng có một loại lạnh gọi là muội muội cảm thấy ngươi lạnh, Minh Du liếc qua Minh Giai, lại chạy về lấy bộ kia của Minh Giai ra, Minh Giai đặt ở trên giường, rồi nói sau.
Minh Du rửa mặt sạch, lau một lớp trân châu sương lên mặt, đội mũ, đeo khăn quàng, găng tay đầy đủ, khoác áo khoác quân đội, ôm mấy củ khoai lang rồi đi ra ngoài, Minh Giai nhìn mà sửng sốt.
Mặc dày như vậy ra ngoài không sợ ngã sấp sao, lỗ tai Minh Du còn ngứa, đành phải nhịn, cầm cái xẻng, xẻng ra một con đường, rồi chuẩn bị đi ra ngoài.
Mới ra khỏi cửa vài bước, Minh Giai xuyên qua cửa sổ liền thấy Minh Du đã ngã trên đất, cả người chậm rãi đứng dậy rồi đi tiếp, từ góc độ của Minh Giai nhìn, trông như một đống núi lớn đang di động.
Vừa xẻng xong đường mà còn có thể ngã, tuyết bên ngoài càng dày, đi đứng kiểu gì đây.
Minh Giai nghĩ nghĩ liền bỏ qua, tai đã nứt da mà vẫn có thể chạy ra ngoài, xem ra vẫn là không có chuyện gì.
Hai hôm sau tuyết ngừng, đội sản xuất trong thôn tổ chức đội ngũ đi săn bắt đầu xuất phát, Minh Giai nhìn đội ngũ ăn mặc chỉnh tề, chân mang giày đặc chế ở đây, trang điểm hôm đó của Minh Du so với những người này thật đúng là gặp sư phụ, đeo súng săn, bên cạnh còn có mấy con chó săn, trên người còn đeo mấy cái hành lý rồi xuất phát.
Minh Giai nhìn đội ngũ rời đi, liền định trở về, kết quả vừa thấy cửa ký túc xá thanh niên trí thức đối diện, tất cả đều đứng bên ngoài, không có gì không đúng, nhưng ánh mắt Hứa Hạo, Minh Giai thấy có vẻ âm u.
Xoay người trở về nhà, nghĩ ánh mắt này là sao, chẳng lẽ là ghi hận đại đội trưởng đã nói, nhưng như vậy thì bụng dạ cũng quá hẹp hòi.
Minh Giai lại nghĩ tới Hứa Hạo và Tô Mai Dương ở trong rừng hôm đó, càng nghĩ càng thấy không đúng. Hai ngày nay tuyết rơi, Minh Du không biết có tin tức gì không, mình thì không có cách nào.
Minh Giai đang làm cơm trưa, tính ăn nồi đất hôm đó, cá bên ngoài để sau làm, Minh Giai vừa mới chuẩn bị nồi, Minh Du liền trở về. Minh Giai thắc mắc hôm nay về sớm thế.
Không đợi Minh Giai hỏi, Minh Du liền kéo Minh Giai ra, Minh Giai vội vàng đặt nồi đất lên trên bếp, thêm củi rồi theo Minh Du đi ra ngoài.
Minh Du bảo Minh Giai ngồi lên kháng, kéo cửa ra nhìn hai bên, rồi cài then cửa, Minh Giai nhìn mà không nói nên lời, thật muốn nói: "Đại tỷ, cửa lớn đã bị tỷ khóa trái từ bên trong, tỷ làm vậy không phải thừa sao."
Sau khi làm xong những việc này, Minh Du cởi quần áo lên giường sưởi, bảo Minh Giai cũng cởi, Minh Giai đành làm theo, chờ Minh Giai lên xong, Minh Du đắp chăn lên người hai tỷ muội, lúc này mới bắt đầu nói chuyện.
Minh Giai xem tư thế nghiêm cẩn, thái độ đoan chính này, từ khi nào mà gặp qua Minh Du như vậy.
Minh Du ở trong chăn cọ cọ tai ngứa, mở miệng nói: "Tỷ, Hứa Hạo và Tô Mai Dương quả thật có vấn đề, không phải là quan hệ yêu đương".
Minh Giai tiếp tục nghe, "Tỷ, việc này phỏng chừng có chút nghiêm trọng" Minh Du nhíu nhíu mày.
"Hai ngày nay muội thăm dò được?" Minh Giai hồ nghi nhìn Minh Du, đây là nghe ngóng kiểu gì, nhanh như vậy.
Minh Du vì việc này, đành phải kể lại trải nghiệm của mình trong khoảng thời gian này. Từ hôm Minh Giai nói phải có sở trường riêng, Minh Du mới bắt đầu chạy ra ngoài, Minh Du nghĩ mình không thích đọc sách, chỉ thích ăn và mê chơi, liền định đi đến dưới gốc cây hòe lớn đầu thôn nghe các bà các cô trong thôn nói chuyện phiếm, xem trong khoảng thời gian này có thể làm gì.
Kết quả, thông tin không nghe thấy, bát quái trong thôn ngược lại nghe được rất nhiều, hôm nay nhà ai làm gì, hôm đó nhà ai làm gì, các bà các cô trong thôn thấy Minh Du nghe nghiêm túc còn có thể đáp lời, nên càng hăng say kể cho Minh Du nghe về tên du thủ du thực trong thôn, nhà ai có quả phụ, nhà ai có trẻ con đáng thương.
Cứ như vậy nghe ngóng 10 ngày, Minh Du nắm rõ thông tin trong thôn.
Minh Giai nhìn Minh Du, muội à, muội cũng thật lợi hại.
Minh Du tiếp tục nói: "Sau đó, muội thấy trong thôn thường có trẻ con ra ngoài, tay chân đông lạnh đỏ ửng đi tìm ăn, vừa hỏi thì biết mẹ kế không cho ăn no, muội liền đi tìm Vương Yêu Dân, ở đây muội cũng chỉ quen hắn một chút" Minh Du nghẹn ngào nói.
Minh Giai nghe cũng thấy không đành lòng, nhà Vương Yêu Dân ở phía sau có một căn phòng nhỏ, vốn là phòng để đồ, không dùng nên đã thu dọn lại, cho mấy đứa trẻ thường ngày ở trong đó, chỉ là củi hết nhanh, không có tuyết thì hai ngày muội lại chạy lên núi kiếm củi.
Minh Giai sờ sờ đầu Minh Du, Minh Du cọ cọ vào Minh Giai: "Mấy đứa trẻ này cũng rất nghiêm chỉnh, thấy gỗ nhà Vương Yêu Dân chất đống, liền thu dọn lại, Vương đại thúc sau khi thấy thì không nói gì, còn thường mang đồ ăn cho bọn chúng".
"Tỷ, muội thấy Vương đại thúc cũng là người thiện tâm, xem chừng có thể cho mấy đứa trẻ này theo học nghề mộc".
"Vậy thì tốt quá, cho cá không bằng chỉ cách bắt cá, bọn chúng có kỹ năng sinh tồn, thì sẽ không bị đói."
Minh Du gật đầu, Minh Giai nhìn muội muội đáng yêu, nghĩ thầm thật là trưởng thành, đều có thể giấu chuyện.
"Tỷ, tin tức về Hứa Hạo và Tô Mai Dương lần này là do mấy đứa trẻ này nói với muội".
Minh Giai thật sự cảm thấy không thể xem thường bất cứ ai, xem mấy đứa trẻ này giống như tai mắt báo tin vậy, đừng nghĩ trẻ con còn nhỏ không có ích gì, thật ra thông tin của trẻ con là nhanh nhạy nhất...
Bạn cần đăng nhập để bình luận