Thập niên 60: Ăn Dưa Tiểu Thanh Niên Trí Thức

Thập niên 60: Ăn Dưa Tiểu Thanh Niên Trí Thức - Chương 11: Về trường học (length: 7486)

Ngày hôm đó, sau khi mua xong đồ ăn, Minh Giai nằm ở nhà mấy ngày. Còn hơn mười ngày nữa là đến Tết, Minh mẫu liền tính toán giặt giũ quần áo, chăn đệm, bảo Minh Giai ôm chăn ra phơi ở giàn phơi đồ dưới lầu.
Minh Giai đang định ôm chăn đi, thì cửa bỗng nhiên bị mở ra. Minh Du vội vàng xông vào, thiếu chút nữa đụng vào Minh Giai đang ôm chăn.
Minh mẫu nhanh chóng lại đây, "Nhị muội, làm việc không cần lỗ mãng như vậy, con xem, tỷ tỷ sắp bị con đụng ngã rồi." Minh mẫu oán trách nói.
"Con biết rồi mụ mụ, thật xin lỗi, tỷ tỷ." Đợi Minh mẫu đi rồi, Minh Du thè lưỡi.
Xoay người kéo Minh Giai qua ngồi ở ghế sô pha gỗ, Minh Giai ôm chăn không hiểu ra sao, cứ như vậy bị kéo qua.
Ngồi vào ghế sô pha, Minh Du hưng phấn nói: "Tỷ, Lưu Hiểu và Từ Hạo kết hôn rồi."
"Hai người bọn họ kết hôn, muội hưng phấn cái gì?" Minh Giai nghi ngờ hỏi.
"Tỷ, không phải, Lưu Hiểu là mang thai mới kết hôn, bụng kia đều lớn rồi. Trước đó làm quần áo thì không lộ, hôm nay mặc lên bụng một chút liền lộ ra, muốn đi thay quần áo đã không kịp, người tham gia hôn lễ đều thấy được. Cha mẹ Từ Hạo còn đang che giấu nói là dạo gần đây ăn nhiều, nên lộ bụng, nhưng người sáng suốt vừa thấy đó chính là mang thai."
"Tỷ, tỷ không biết sắc mặt mụ mụ của Từ Hạo khó coi cỡ nào đâu, mặt lúc trắng lúc đỏ, y như bảng pha màu vậy, toàn bộ hôn lễ cứ thế hoàn thành trong bầu không khí quỷ dị đó." Nói xong, nhịn không được ha ha cười lên.
Minh Giai nhìn muội muội có chút không biết nói gì, chỉ có thể đáp lời.
Minh Du nhìn tỷ tỷ, "Tỷ, tỷ có chút không thú vị, bất quá ta không so đo." Minh Du trước sau như một, cho rằng bản thân mình vẫn là người có năng lực mạnh nhất.
"Tỷ, còn có một tin tức, chính là chúng ta phải về trường học."
"Ân? Sao đột nhiên muốn về trường học?" Minh Giai ngồi ngay ngắn, nghĩ thầm, đã sắp đến Tết rồi, lúc này lại cho về trường học, không phải là có chuyện gì đó chứ?
"Nghe nói là cho chúng ta về trường học thu dọn đồ đạc, hình như nói là làm tốt nghiệp sớm, những chuyện này không rõ lắm."
"A, khi nào thì về trường học, trường học bây giờ thế nào rồi?" Năm ngoái liền hủy bỏ thi đại học, tốt nghiệp trung học ở nhà sống bằng tiền dành dụm, có quan hệ thì vào xưởng hoặc là đi lính, nhiều thanh niên chờ sắp xếp việc làm như vậy ở lại trong thành, phỏng chừng chính sách thanh niên trí thức xuống nông thôn cũng sắp ban hành rồi, Minh Giai nghĩ.
"Nói là hai ngày này, tỷ, chúng ta đi thì đi xe đạp đi, không thì hai chúng ta không chuyển hết được những quyển sách kia."
Minh Giai nhìn tâm tư nhỏ của muội muội, "Muội có thể lên được xe đạp không? Đừng nói là muội đi lấy xe đạp, ta sợ muội kéo cả xe lẫn người ngã xuống."
"Tỷ, tỷ không thể nói điểm gì tỷ thích nghe à?" Minh Du chu mỏ nói.
Minh Giai nhìn muội muội trước mắt, Minh Giai tuy rằng cùng Minh Du là song sinh, có chút tương tự nhau, nhưng tướng mạo và khí chất của hai người lại khác biệt hoàn toàn. Không có nhận nhầm tỷ tỷ và muội muội, Minh Giai là xinh đẹp, có diện mạo đại khí, đôi mắt là mắt đào hoa. Còn muội muội là hoạt bát đáng yêu, đôi mắt là mắt hạnh, trên mặt còn mang theo chút trẻ con, mắt phải cũng không có nốt ruồi son.
"Nếu ta nói điều muội thích nghe thì ta sẽ phải cùng muội gặp họa. Muội nhanh dẹp bỏ ý nghĩ không thiết thực đó đi, ngày mai bảo ca ca xin nghỉ một lát, giúp hai chúng ta đi dọn sách, ta đi phơi chăn đây."
Nói xong, Minh Giai liền ôm chăn đi. Đi nửa đường, nhớ ra, lại quay đầu thăm dò nói: "Nếu muội đã về rồi thì đừng đi nữa, ở nhà hỗ trợ làm việc đi."
Để lại Minh Du một mình yên lặng vẽ vòng.
Buổi trưa Minh Cừ sẽ không về nhà, đơn vị có cơm, ăn cơm nước xong ở nhà ăn đơn vị liền nghỉ ngơi một lát, giữa trưa thì chỉ có ba mẹ con cùng nhau ăn cơm, ăn xong lại tiếp tục làm việc.
Đợi đến tối, lúc ăn cơm, Minh Du đem chuyện này nói với ca ca, Minh Cừ sau khi nghe xong nói là bảo các nàng ngày mai đi trước, hắn đến đơn vị xin phép xong sẽ đi đón các nàng.
Lúc này, Đại tẩu của Minh Giai lên tiếng: "Mẹ, hôm nay con nghe được một tin tức, không biết thật giả." Đại tẩu Minh Giai có một gương mặt tròn trịa, cười rộ lên ngọt ngào, là bạn học thời đại học của Minh Cừ, nhà ở tỉnh Z, vừa tới không có công tác, Minh Cừ sau khi đi làm quen biết nhiều người, tìm quan hệ, đem Đại tẩu Minh Giai an bài vào làm ở quản lý đường phố.
Ở quản lý đường phố công việc này, tin tức sẽ tương đối nhanh nhạy.
"Tin tức gì?" Minh mẫu hỏi.
"Nghe bọn họ nói có một chính sách là thanh niên trí thức xuống nông thôn, trong nhà có con cái tốt nghiệp, đang chờ sắp xếp việc làm thì cần phải đi xuống nông thôn, nếu là tự nguyện báo danh, hình như còn có phí an trí gì đó, hai năm gần đây nghe nói ở những nơi khác đã có người đi nông thôn rồi."
"Ân? Ở trong thành phố sung sướng không muốn, lại đi nông thôn chịu khổ chịu tội, có vấn đề à?" Minh mẫu đầy mặt nghi hoặc.
Đại tẩu Minh Giai tên là Điền Vi, bất đắc dĩ trả lời: "Không chỉ vậy, còn có người hô lớn khẩu hiệu, cao hứng phấn chấn muốn xuống nông thôn."
"Thật đúng là thế giới rộng lớn, chuyện gì lạ cũng có." Minh mẫu lắc đầu.
"Vậy Giai Giai và Du Du vừa lúc đuổi kịp rồi, không được, không thể đi xuống nông thôn, Hữu Vi, Minh Cừ, hai con xem có chỗ nào có cương vị thích hợp, nhờ vả quan hệ, tìm người quen cũng được, phải làm sao để Giai Giai và Du Du ở lại."
Minh Giai bất đắc dĩ nói: "Mẹ, trong thành cung ứng khan hiếm như vậy, hàng năm có nhiều người tốt nghiệp như vậy, trừ khi xử lý bệnh tật để con cái phấn chấn, với lại tìm quan hệ nhường cho con em vào xưởng hoặc là đi lính, nhưng có thể an bài được mấy người chứ? Còn rất nhiều, rất nhiều người tốt nghiệp không phải vẫn đi xuống thôn sao?"
"Nhưng không được, nghe nói ở nông thôn xập xệ, bẩn thỉu, nhiều chuyện, hai đứa lại xinh đẹp như vậy, ở nông thôn du thủ du thực lại nhiều, lỡ như hai đứa xảy ra chuyện gì thì ta sống làm sao?"
"Chưa nói đến những việc này, nghe nói ở nông thôn một năm sản xuất đều ở dưới ruộng, dựa vào công điểm để ăn cơm, trong nhà chỉ vẻn vẹn có chút ít tiền tài phát ra từ việc nuôi gà. Hai đứa lại không biết làm việc nhà nông, cũng chưa từng thấy qua làm việc nhà nông, đâu phải chỉ nói suông là được."
"Mẹ, có gì đâu, con và tỷ tỷ hai người, sao có thể không làm được, mẹ coi thường chúng con rồi." Minh Du tự tin nói.
"Con đó, đồ gỗ mục, chưa trải qua sự đời sao dám nói bừa, không được, nếu không, một trong hai đứa hãy nhận công việc của ta đi."
"Mẹ, công việc này của mẹ một tháng ít nhất phải kiếm được 15 đồng, hai chúng con tùy tiện ai chống đỡ công việc của mẹ, thì tiền kiếm được chỉ có thể bắt đầu từ mức thấp nhất, tiểu đệ còn phải đi học, trong nhà còn phải chi tiêu, không được đâu mẹ." Minh Giai nhìn người mẹ khi tuyệt vọng thì cái gì cũng dám thử, nói.
"Mẹ, mẹ có thể đi ra ngoài hỏi thăm một chút về chuyện xuống nông thôn, sau đó lại hỏi thăm xem nơi nào có bầu không khí tương đối tốt, lại có sản vật phong phú. Đương nhiên, công việc cũng phải tiếp tục tìm, con và muội muội cũng đi xem thử." Minh Giai nói.
Minh mẫu còn muốn nói tiếp, nhưng bị Minh phụ đánh gãy.
"Thôi được rồi, cứ theo lời Minh Giai nói mà làm, Minh Giai phân tích rất có lý, ăn cơm trước, cơm nước xong lại cẩn thận bàn bạc."
Nói xong, liền bắt đầu ăn cơm trong bát, Minh mẫu liếc Minh phụ một cái, cúi đầu hung hăng ăn cơm.
Đệ đệ của Minh Giai, Minh Hoa, tròng mắt đảo qua đảo lại, không biết đang suy nghĩ gì, cuối cùng không nói gì.
Bạn cần đăng nhập để bình luận