Thập niên 60: Ăn Dưa Tiểu Thanh Niên Trí Thức
Thập niên 60: Ăn Dưa Tiểu Thanh Niên Trí Thức - Chương 03: Độn hóa 2 (length: 7464)
Minh Giai từ sau khi Minh Hồng Thâm rời đi, liền ôm đầu gối khóc suốt một buổi sáng ở phòng khách. Biết rõ cha mẹ l·y ·h·ô·n rồi sẽ có một ngày như vậy, nhưng vẫn không khống chế được sự cô độc của bản thân.
Minh Giai đã cố gắng để trở nên độc lập, tự mình xử lý đủ loại sự tình trong cuộc sống, nhưng không ngờ khi thời khắc này đến, tim lại đau đến không thở nổi. Từ nay về sau mình sẽ chỉ có một mình.
Biết mình sắp phải xuyên không đến cái niên đại rung chuyển kia, trong lòng từng đợt hoảng sợ. Những gì viết trên sách vở, trên tư liệu chỉ là những dòng chữ, nhưng thực tế phải tự mình trải nghiệm mới có cảm xúc. Điều duy nhất có thể làm là chuẩn bị thêm nhiều vật tư để nâng cao khả năng đối mặt với nguy hiểm.
Minh Giai không muốn tự mình nấu cơm, giữa trưa liền đặt phần cơm hộp mình thường ăn. Sau khi ăn xong, trước tiên đem quần áo, giày dép, túi xách trong phòng chứa đồ thu dọn, đóng gói vào không gian, đem tất cả những vật phẩm quen dùng bỏ vào trong không gian phòng.
Vài năm nay, Minh Giai đã lần lượt trang trí phòng không gian theo dáng vẻ mà mình thích nhất, có thể trực tiếp đi vào bằng ý thức hoặc thân thể.
Đợi đến buổi chiều khi người xem nhà đến, Minh Giai đã đem toàn bộ đồ đạc chuyển vào trong không gian, chỉ để lại một vài thứ thường dùng. Những vật dụng như nội thất, đồ điện trong nhà không mang đi. Khách thuê rất hài lòng với căn phòng này, giấy tờ chứng nhận cũng đều mang theo. Hai người buổi chiều liền hoàn thành thủ tục sang tên, tiền cũng được chuyển vào tài khoản ngân hàng của Minh Giai.
Minh Giai nói đồ đạc trong phòng mình còn chưa thu dọn xong hết, cần thêm mấy ngày nữa. Khách thuê nói không vội, Minh Giai liền trở về nhà.
Buổi tối xem xét hậu cần, phát hiện ngày mai hàng sẽ được giao đến. Nghĩ xem còn có gì chưa mua rồi chìm vào giấc ngủ say.
Ngày thứ hai, kéo rèm cửa sổ ra, vươn vai duỗi vòng eo thon, nhìn ngày mới sáng sủa ngoài cửa sổ, tâm trạng Minh Giai cũng theo đó mà vui vẻ hẳn lên. Đi vào phòng tắm rửa mặt xong liền lái xe đến trung tâm thương mại gần đó. Chiếc xe này là món quà sinh nhật cha mẹ tặng cho Minh Giai năm 18 tuổi, là một chiếc Porsche chạy hoàn toàn bằng điện.
Đầu tiên là đến trung tâm thương mại gần nhà nhất, tổng cộng có 8 tầng, đi xuống tầng -1 mua chút đồ ăn mình thích. Nhìn đồ ăn trong tay, nghĩ sau này sẽ không được ăn nên muốn mua nhiều một chút, nhưng nghĩ lại thời hạn sử dụng khi đặt trong không gian chỉ có một tuần, lập tức đồ ăn vặt trong tay đều không còn thơm ngon nữa.
Minh Giai ngồi thang máy lên tầng một, nhìn thấy siêu thị. Nghĩ đã lâu không dạo siêu thị, nhìn trên giá hàng nào là Cola, Sprite, nước trái cây, khoai tây chiên, snack, bánh quy… liền đi tìm người phụ trách siêu thị, muốn mua đủ loại đồ ăn vặt, mỗi loại một trăm thùng.
Người phụ trách siêu thị nói: "Cô nương, cô định làm gì vậy, ở chỗ ta không điều được nhiều hàng như vậy đâu."
Minh Giai nói: "Ta muốn tự mở siêu thị, thấy sản phẩm ở chỗ chúng ta không tệ, nên muốn mua nhiều một chút."
Người phụ trách siêu thị nói: "Cô nương, đồ vật trong siêu thị chúng ta đều là tự sản tự tiêu, chúng ta có một quy trình hoàn chỉnh, thứ lỗi cho ta không thể đồng ý yêu cầu của cô."
Minh Giai nói: "Vậy ta có thể mua nhiều nhất là mấy thùng? Mấy thứ kia của chúng ta thực sự rất ngon, ta có thể mua nhiều một chút để dành ăn được không?"
"Cô nương, mỗi loại nhiều nhất là năm thùng," người phụ trách nói.
"Vậy được rồi, vậy thì mỗi loại năm thùng, ta muốn mấy loại này, ngài giúp ta chuyển đến địa chỉ này," Minh Giai vừa chỉ vào mấy món đồ gần đó vừa nói.
Minh Giai trả tiền xong rồi đi ra khỏi siêu thị, nhìn thấy cửa hàng trang sức hoàng kim gần đó, nghĩ “thịnh thế đồ cổ, loạn thế hoàng kim”, liền hỏi nhân viên giá vàng gần đây là bao nhiêu, mua mấy chiếc vòng tay vàng ruột đặc cùng đồ trang sức ngọc.
Muốn mua thêm, nhưng nhìn vẻ mặt cảnh giác của nhân viên bán hàng như sắp báo cảnh sát, nghĩ đến tin tức gần đây, liền dừng tay, định bụng lát nữa sẽ đến ngân hàng gần đó mua vàng thỏi.
Nghĩ lại sữa rửa mặt cùng đồ trang điểm cũng không thể thiếu, liền đi đến tầng 3 khu chuyên doanh đồ trang điểm mua năm thùng mỹ phẩm, đồ trang điểm, còn có loại Bách Tước Linh, kem bảo vệ da, trân châu sương mang hơi thở cổ điển, mỗi loại năm thùng.
Sau khi mua xong mấy thứ này đều nhờ nhân viên cửa hàng chuyển đến kho, vừa lúc chuyển phát nhanh đã đến kho hàng. Lên kho đem toàn bộ đồ đạc thu vào không gian, nhìn vật tư tràn đầy trong không gian, Minh Giai có loại cảm giác vui thích khi tích trữ đồ. Tranh thủ lúc này vẫn còn thời gian, vẫn còn đồ vật quan trọng chưa làm, đó chính là lương thực.
Đi đến khu chợ gần đó, tìm người phụ trách, nói mình muốn mở một siêu thị, muốn mua 5000 túi gạo, 5000 túi bột mì, dầu thực vật, nước mắm, xì dầu, dầu hào, hoa tiêu, bát giác, bột nêm, ớt khô các loại 1000 thùng, đậu nành, đậu đen, đậu xanh, đậu đỏ mỗi loại 1000 túi, đường đỏ, trứng gà, bánh khảo, đường phèn, đường cát trắng mỗi loại 1000 túi.
Nhìn thấy gần chợ là chợ cá cảnh và cây, nghĩ đến đất đai trong không gian, liền mua hạt giống rau dưa thường thấy, vài loại cây ăn quả thường ăn, tính toán trồng vào trong không gian.
Từ chợ cá cảnh và cây ra về thì trời đã tối, chiếc Porsche dưới ánh đèn đường càng lộ vẻ cô đơn. Minh Giai lái xe chờ đèn xanh đèn đỏ, nhìn ngã tư đường xe cộ tấp nập, như nước chảy không ngừng, có cảm giác không biết đêm nay là năm nào.
Mở khóa cửa bằng vân tay, bật đèn, thay giày ở cửa ra vào, đi vào phòng tắm tắm rửa, vừa lau tóc vừa đi ra. Nhìn những tòa nhà cao tầng đèn đuốc sáng trưng ngoài cửa sổ, bất giác hứng thú, từ trong tủ rượu lấy ra một bình rượu vang đỏ, rót cho mình một ly, ngồi xuống trước cửa sổ sát đất.
Hà hơi lên cửa sổ, tay trái vẽ lên cửa sổ những hình thù mờ ảo mà chính mình cũng không hiểu, tay phải nâng ly rượu uống một hơi cạn sạch, đem hai má từ từ áp sát cửa sổ, nước mắt theo khóe mắt lăn dài, khiến nốt ruồi son ở đuôi mắt phải càng thêm quyến rũ.
Ánh mặt trời xuyên qua bức màn không kéo kín hắt lên giường, thân ảnh hơi nhô lên trên giường khẽ động. Minh Giai đưa cánh tay ra khỏi chăn, đầu đau như búa bổ, ôm lấy cái đầu say rượu của mình. Đêm qua lại mơ thấy cảnh tượng những năm sáu mươi.
Lần này rõ ràng hơn, nhìn thấy một dãy nhà ngang, người đến người đi, ồn ào náo nhiệt, đủ loại tiếng ồn, tiếng trẻ con khóc, tiếng hàng xóm cãi nhau, làm cho cả đêm không ngủ đủ giấc.
Đây đã là lần thứ hai mơ thấy cảnh tượng như vậy, phải nhanh chóng tích trữ vật tư. Mấy lần mua đồ này còn thừa 60 triệu, đại khái đồ vật đã mua gần đủ, chỉ còn sót lại mấy thứ vụn vặt. Sau khi mua xong lần này dự định đi du lịch khắp cả nước xem sao, xem còn có thể mua thêm được thứ gì nữa không.
Minh Giai liền rời giường bắt đầu hành trình hôm nay. Trước tiên đi xuống tiệm ăn sáng dưới lầu lấp đầy ngũ tạng lục phủ của mình. Uống sữa đậu nành nóng hổi, cắn một miếng bánh bao thủy tinh nhân đậm đà liền bùng nổ hương vị, cả người đều cảm thấy thư thái.
Lái xe đến ngân hàng gần đó mua 10 thỏi vàng. Nhìn thấy gần đó có cửa hàng bán quần áo thời xưa, liền vào đi dạo một vòng. Sợi tổng hợp, vải dệt kim, vải nhung, trang phục kiểu quân đội, áo sơ mi hoa, sơ mi, đủ loại màu sắc hình dạng len dạ các loại 1000 kiện. Chủ quán thấy mua nhiều, còn tặng kèm cả áo len, tất cả đều nhờ chuyển phát nhanh đến kho hàng.
Minh Giai nhìn chiếc áo len này có chút bất đắc dĩ cười khổ...
Minh Giai đã cố gắng để trở nên độc lập, tự mình xử lý đủ loại sự tình trong cuộc sống, nhưng không ngờ khi thời khắc này đến, tim lại đau đến không thở nổi. Từ nay về sau mình sẽ chỉ có một mình.
Biết mình sắp phải xuyên không đến cái niên đại rung chuyển kia, trong lòng từng đợt hoảng sợ. Những gì viết trên sách vở, trên tư liệu chỉ là những dòng chữ, nhưng thực tế phải tự mình trải nghiệm mới có cảm xúc. Điều duy nhất có thể làm là chuẩn bị thêm nhiều vật tư để nâng cao khả năng đối mặt với nguy hiểm.
Minh Giai không muốn tự mình nấu cơm, giữa trưa liền đặt phần cơm hộp mình thường ăn. Sau khi ăn xong, trước tiên đem quần áo, giày dép, túi xách trong phòng chứa đồ thu dọn, đóng gói vào không gian, đem tất cả những vật phẩm quen dùng bỏ vào trong không gian phòng.
Vài năm nay, Minh Giai đã lần lượt trang trí phòng không gian theo dáng vẻ mà mình thích nhất, có thể trực tiếp đi vào bằng ý thức hoặc thân thể.
Đợi đến buổi chiều khi người xem nhà đến, Minh Giai đã đem toàn bộ đồ đạc chuyển vào trong không gian, chỉ để lại một vài thứ thường dùng. Những vật dụng như nội thất, đồ điện trong nhà không mang đi. Khách thuê rất hài lòng với căn phòng này, giấy tờ chứng nhận cũng đều mang theo. Hai người buổi chiều liền hoàn thành thủ tục sang tên, tiền cũng được chuyển vào tài khoản ngân hàng của Minh Giai.
Minh Giai nói đồ đạc trong phòng mình còn chưa thu dọn xong hết, cần thêm mấy ngày nữa. Khách thuê nói không vội, Minh Giai liền trở về nhà.
Buổi tối xem xét hậu cần, phát hiện ngày mai hàng sẽ được giao đến. Nghĩ xem còn có gì chưa mua rồi chìm vào giấc ngủ say.
Ngày thứ hai, kéo rèm cửa sổ ra, vươn vai duỗi vòng eo thon, nhìn ngày mới sáng sủa ngoài cửa sổ, tâm trạng Minh Giai cũng theo đó mà vui vẻ hẳn lên. Đi vào phòng tắm rửa mặt xong liền lái xe đến trung tâm thương mại gần đó. Chiếc xe này là món quà sinh nhật cha mẹ tặng cho Minh Giai năm 18 tuổi, là một chiếc Porsche chạy hoàn toàn bằng điện.
Đầu tiên là đến trung tâm thương mại gần nhà nhất, tổng cộng có 8 tầng, đi xuống tầng -1 mua chút đồ ăn mình thích. Nhìn đồ ăn trong tay, nghĩ sau này sẽ không được ăn nên muốn mua nhiều một chút, nhưng nghĩ lại thời hạn sử dụng khi đặt trong không gian chỉ có một tuần, lập tức đồ ăn vặt trong tay đều không còn thơm ngon nữa.
Minh Giai ngồi thang máy lên tầng một, nhìn thấy siêu thị. Nghĩ đã lâu không dạo siêu thị, nhìn trên giá hàng nào là Cola, Sprite, nước trái cây, khoai tây chiên, snack, bánh quy… liền đi tìm người phụ trách siêu thị, muốn mua đủ loại đồ ăn vặt, mỗi loại một trăm thùng.
Người phụ trách siêu thị nói: "Cô nương, cô định làm gì vậy, ở chỗ ta không điều được nhiều hàng như vậy đâu."
Minh Giai nói: "Ta muốn tự mở siêu thị, thấy sản phẩm ở chỗ chúng ta không tệ, nên muốn mua nhiều một chút."
Người phụ trách siêu thị nói: "Cô nương, đồ vật trong siêu thị chúng ta đều là tự sản tự tiêu, chúng ta có một quy trình hoàn chỉnh, thứ lỗi cho ta không thể đồng ý yêu cầu của cô."
Minh Giai nói: "Vậy ta có thể mua nhiều nhất là mấy thùng? Mấy thứ kia của chúng ta thực sự rất ngon, ta có thể mua nhiều một chút để dành ăn được không?"
"Cô nương, mỗi loại nhiều nhất là năm thùng," người phụ trách nói.
"Vậy được rồi, vậy thì mỗi loại năm thùng, ta muốn mấy loại này, ngài giúp ta chuyển đến địa chỉ này," Minh Giai vừa chỉ vào mấy món đồ gần đó vừa nói.
Minh Giai trả tiền xong rồi đi ra khỏi siêu thị, nhìn thấy cửa hàng trang sức hoàng kim gần đó, nghĩ “thịnh thế đồ cổ, loạn thế hoàng kim”, liền hỏi nhân viên giá vàng gần đây là bao nhiêu, mua mấy chiếc vòng tay vàng ruột đặc cùng đồ trang sức ngọc.
Muốn mua thêm, nhưng nhìn vẻ mặt cảnh giác của nhân viên bán hàng như sắp báo cảnh sát, nghĩ đến tin tức gần đây, liền dừng tay, định bụng lát nữa sẽ đến ngân hàng gần đó mua vàng thỏi.
Nghĩ lại sữa rửa mặt cùng đồ trang điểm cũng không thể thiếu, liền đi đến tầng 3 khu chuyên doanh đồ trang điểm mua năm thùng mỹ phẩm, đồ trang điểm, còn có loại Bách Tước Linh, kem bảo vệ da, trân châu sương mang hơi thở cổ điển, mỗi loại năm thùng.
Sau khi mua xong mấy thứ này đều nhờ nhân viên cửa hàng chuyển đến kho, vừa lúc chuyển phát nhanh đã đến kho hàng. Lên kho đem toàn bộ đồ đạc thu vào không gian, nhìn vật tư tràn đầy trong không gian, Minh Giai có loại cảm giác vui thích khi tích trữ đồ. Tranh thủ lúc này vẫn còn thời gian, vẫn còn đồ vật quan trọng chưa làm, đó chính là lương thực.
Đi đến khu chợ gần đó, tìm người phụ trách, nói mình muốn mở một siêu thị, muốn mua 5000 túi gạo, 5000 túi bột mì, dầu thực vật, nước mắm, xì dầu, dầu hào, hoa tiêu, bát giác, bột nêm, ớt khô các loại 1000 thùng, đậu nành, đậu đen, đậu xanh, đậu đỏ mỗi loại 1000 túi, đường đỏ, trứng gà, bánh khảo, đường phèn, đường cát trắng mỗi loại 1000 túi.
Nhìn thấy gần chợ là chợ cá cảnh và cây, nghĩ đến đất đai trong không gian, liền mua hạt giống rau dưa thường thấy, vài loại cây ăn quả thường ăn, tính toán trồng vào trong không gian.
Từ chợ cá cảnh và cây ra về thì trời đã tối, chiếc Porsche dưới ánh đèn đường càng lộ vẻ cô đơn. Minh Giai lái xe chờ đèn xanh đèn đỏ, nhìn ngã tư đường xe cộ tấp nập, như nước chảy không ngừng, có cảm giác không biết đêm nay là năm nào.
Mở khóa cửa bằng vân tay, bật đèn, thay giày ở cửa ra vào, đi vào phòng tắm tắm rửa, vừa lau tóc vừa đi ra. Nhìn những tòa nhà cao tầng đèn đuốc sáng trưng ngoài cửa sổ, bất giác hứng thú, từ trong tủ rượu lấy ra một bình rượu vang đỏ, rót cho mình một ly, ngồi xuống trước cửa sổ sát đất.
Hà hơi lên cửa sổ, tay trái vẽ lên cửa sổ những hình thù mờ ảo mà chính mình cũng không hiểu, tay phải nâng ly rượu uống một hơi cạn sạch, đem hai má từ từ áp sát cửa sổ, nước mắt theo khóe mắt lăn dài, khiến nốt ruồi son ở đuôi mắt phải càng thêm quyến rũ.
Ánh mặt trời xuyên qua bức màn không kéo kín hắt lên giường, thân ảnh hơi nhô lên trên giường khẽ động. Minh Giai đưa cánh tay ra khỏi chăn, đầu đau như búa bổ, ôm lấy cái đầu say rượu của mình. Đêm qua lại mơ thấy cảnh tượng những năm sáu mươi.
Lần này rõ ràng hơn, nhìn thấy một dãy nhà ngang, người đến người đi, ồn ào náo nhiệt, đủ loại tiếng ồn, tiếng trẻ con khóc, tiếng hàng xóm cãi nhau, làm cho cả đêm không ngủ đủ giấc.
Đây đã là lần thứ hai mơ thấy cảnh tượng như vậy, phải nhanh chóng tích trữ vật tư. Mấy lần mua đồ này còn thừa 60 triệu, đại khái đồ vật đã mua gần đủ, chỉ còn sót lại mấy thứ vụn vặt. Sau khi mua xong lần này dự định đi du lịch khắp cả nước xem sao, xem còn có thể mua thêm được thứ gì nữa không.
Minh Giai liền rời giường bắt đầu hành trình hôm nay. Trước tiên đi xuống tiệm ăn sáng dưới lầu lấp đầy ngũ tạng lục phủ của mình. Uống sữa đậu nành nóng hổi, cắn một miếng bánh bao thủy tinh nhân đậm đà liền bùng nổ hương vị, cả người đều cảm thấy thư thái.
Lái xe đến ngân hàng gần đó mua 10 thỏi vàng. Nhìn thấy gần đó có cửa hàng bán quần áo thời xưa, liền vào đi dạo một vòng. Sợi tổng hợp, vải dệt kim, vải nhung, trang phục kiểu quân đội, áo sơ mi hoa, sơ mi, đủ loại màu sắc hình dạng len dạ các loại 1000 kiện. Chủ quán thấy mua nhiều, còn tặng kèm cả áo len, tất cả đều nhờ chuyển phát nhanh đến kho hàng.
Minh Giai nhìn chiếc áo len này có chút bất đắc dĩ cười khổ...
Bạn cần đăng nhập để bình luận