Thập niên 60: Ăn Dưa Tiểu Thanh Niên Trí Thức
Thập niên 60: Ăn Dưa Tiểu Thanh Niên Trí Thức - Chương 91: Minh Du đính hôn 1 (length: 7628)
Minh Du từ trường học trở về, còn chưa vào nhà, liền ở bên ngoài bắt đầu gọi: "Tỷ, tỷ, ba mẹ tới chưa?"
Minh mẫu nghe tiếng Minh Du, ra mở cửa. Minh Du vừa nhìn thấy Minh mẫu, vội vàng chạy tới ôm chầm lấy Minh mẫu, ô ô khóc nức nở.
Vốn ban đầu chỉ là vì nhìn thấy Minh mẫu mà mừng đến phát khóc, sau đó nhớ tới những chuyện xảy ra từ khi mình xuống nông thôn, gần hai năm không gặp cha mẹ, tiếng khóc càng lớn hơn.
Tiếng khóc kia càng về sau càng ủy khuất, còn khóc đến nấc cụt. Minh mẫu vỗ vỗ lưng Minh Du.
"Được rồi, được rồi, đừng khóc, không phải đã đến rồi sao, chị ngươi còn không khóc như ngươi, sao lại khóc dữ vậy?"
Minh Du rời khỏi lòng Minh mẫu, vừa lau nước mắt vừa nấc. Minh mẫu trực tiếp kéo Minh Du vào phòng.
Minh Du đi rửa mặt, một phen nước mũi nước mắt giàn giụa, cũng may mà Minh mẫu không ghét bỏ.
Minh Du rửa mặt xong, mắt vẫn còn đỏ hoe, nhìn Minh phụ và Minh mẫu, gọi một tiếng ba mẹ.
Minh Hoa từ phòng bếp ló đầu ra gọi: "Nhị tỷ."
Nước mắt Minh Du lại không kìm được mà chảy xuống. Minh mẫu nhanh chóng kéo Minh Du qua, để ngồi lên ghế, cầm khăn mặt lau nước mắt cho Minh Du.
Minh Du vội vàng nhận lấy, tự mình lau, nắm chặt khăn mặt trong tay: "Ba mẹ, mọi người đến khi nào, định ở lại bao lâu?"
Minh phụ nói: "Mới đến không lâu, xin nghỉ nửa tháng, có thể ở lại bốn năm ngày."
Minh Du buột miệng: "Sao lại ít vậy?"
Minh mẫu gõ nhẹ vào đầu Minh Du: "Con tưởng không cần làm việc à, thời gian này cũng là cố gắng gạt ra, nếu không con đừng xuống nông thôn nữa, theo ba mẹ về nhà đi."
Mắt Minh Du sáng lên, sau đó lại ảm đạm xuống: "Ba mẹ, con mà đi lúc này thì tỷ tỷ làm sao bây giờ, để tỷ tỷ một mình ở trong này cũng không được."
Minh mẫu vui mừng nhìn Minh Du, thật sự là đã trưởng thành.
Minh phụ hừ một tiếng: "Sợ là không nỡ xa đối tượng của con thôi."
Minh mẫu trừng mắt nhìn Minh phụ một cái, Minh phụ quay đầu không nói, bưng chén trà lên uống một ngụm.
Minh mẫu xoay người hỏi Minh Du về công việc và cuộc sống, Minh Du đều kể cho Minh mẫu nghe.
Sau đó Minh mẫu hỏi đến đối tượng của Minh Giai, Minh Du liền đỏ mặt, đối với cha mẹ nói những chuyện này có chút ngượng ngùng.
Minh phụ đang uống nước, tay lập tức dừng lại, vểnh tai lên nghe.
Minh mẫu kéo Minh Du, không cho nàng trốn. Minh Du liền kể hai người quen biết thế nào, nàng đã thổ lộ ra sao cho Minh mẫu nghe.
Minh mẫu vui mừng gật gật đầu, nhị khuê nữ này vẫn có chút phong thái của mình. Minh phụ hiện tại cũng vì nam đồng chí kia mà rầu rĩ, làm sao lại gặp phải nhị khuê nữ của mình.
Minh mẫu lại hỏi đến tình hình của Minh Giai, Minh Giai làm sao lại quen biết với người làm lính.
Minh Du liền kể chuyện hai người đã cứu người làm lính kia, người lính kia trực tiếp coi trọng tỷ tỷ, tỷ tỷ cũng đồng ý.
"Ý là đối tượng của con quen còn sớm hơn cả chị con?" Minh phụ lập tức rút ra thông tin từ lời nói của Minh Du.
Minh Du che kín mặt, khẽ gật đầu, đúng là nói nhiều quá thì sai nhiều.
Minh phụ suýt nữa thì tức đến bệnh tim, hai khuê nữ này sao đứa nào cũng có chủ ý.
Lúc này, Minh Giai và Minh Hoa bưng cơm ra, năm người cùng ăn cơm. Minh Du ăn mì: "Tỷ, hôm nay mì này làm ngon thật, rất dai."
Minh Giai nhướng mày: "Hôm nay là Minh Hoa nhào bột."
Minh Du lập tức gắp cho Minh Hoa một đũa rau hẹ trứng bác, nháy mắt nhìn Minh Hoa.
Minh Hoa không biết nên ăn hay không nên ăn, bất quá nhìn Nhị tỷ bộ dạng đơn thuần, ăn đi, cũng chỉ có mấy ngày nay.
Cơm nước xong nghỉ ngơi một lát, buổi chiều Minh phụ liền cùng Minh Hoa lên núi lấy củi cho hai tỷ muội Minh Giai.
Minh mẫu kéo hai tỷ muội đi hợp tác xã, nhìn thấy cái gì cũng muốn mua, nhất là thịt, trực tiếp đem toàn bộ ngân phiếu mang đến mua hết, kết quả là không có nhiều thịt như vậy.
Minh mẫu còn có chút tiếc nuối, Minh Giai khẽ giật giật khóe miệng.
Ba mẹ con từ hợp tác xã trở về, mang theo bao lớn bao nhỏ, vừa lúc gặp thanh niên trí thức tan làm trở về, hai nhóm người gặp nhau ở cửa khu nhà thanh niên trí thức.
Quách Ái Bân nhìn Minh Giai, Minh Giai giới thiệu: "Đây là mẹ ta, mẹ ta cùng ba ta đến thăm chúng ta."
Quách Ái Bân gọi một tiếng: "Bá mẫu hảo." Những người khác ở khu thanh niên trí thức cũng theo đó mà gọi.
Minh mẫu cười nói: "Các ngươi hảo, các ngươi hảo, vậy các ngươi cứ bận bịu, chúng ta về đây."
Quách Ái Bân khẽ gật đầu, nhìn ba mẹ con bước vào trong, lúc này mới xoay người lại.
Tiếp đó, Minh phụ và Minh Hoa mỗi ngày buổi sáng đều lên núi tìm củi, buổi chiều liền bắt đầu chẻ củi, sân của hai tỷ muội chất đầy củi.
Tưởng Thanh Vân vốn muốn tới chào hỏi, kết quả Minh Du không cho, nói rằng, ngươi chờ phụ mẫu ngươi đến rồi hãy nói.
Tưởng Thanh Vân đành phải chờ, sau khi Minh phụ và Minh mẫu đến hai ngày, cha mẹ Tưởng Thanh Vân cũng tới.
Hai vợ chồng không mang theo gì, trực tiếp cầm tiền và phiếu đến. Tưởng mẫu vừa đến đã hưng phấn ôm Tưởng Thanh Vân: "Nhi tử nha, nàng dâu của ta đâu?"
Tưởng Thanh Vân nhìn mẫu thân hưng phấn, ấn trán, có chút đau đầu. Tưởng phụ ho một tiếng, Tưởng Thanh Vân lập tức nghiêm chỉnh thái độ.
"Mẹ, đừng vội, chúng ta thu xếp ổn thỏa rồi nói, người ở đây, chạy đi đâu được."
Tưởng mẫu sau khi nghe xong vẫn không ngăn được sự hưng phấn, vỗ vỗ Tưởng Thanh Vân: "Nhi tử, con được đấy, giỏi hơn ca ca con nhiều lắm."
Sau đó Tưởng mẫu vẻ mặt oán trách nói: "Cứ suốt ngày công việc, công việc, bảo tìm đối tượng đến giờ vẫn chưa tìm, cũng không biết bao lâu mới có thể kết hôn."
"Nhi tử, ta trông mong có cháu bế là dựa vào con, chờ hai đứa sinh con, ta liền xin nghỉ, chuyên tâm chăm sóc, dù sao chúng ta cũng không thiếu tiền."
Tưởng Thanh Vân vội vàng nói: "Thôi mà mẹ, việc này còn chưa đâu vào đâu, chờ sau này hãy nói."
Tưởng mẫu đứng im, ủy khuất nói với Tưởng phụ: "Nhuận Khiêm ca, anh quản con trai anh đi, nó bắt nạt em."
Tưởng Thanh Vân thân thể cứng đờ, vội vàng đẩy cửa ra: "Mẹ, chúng ta đến rồi, mau vào đi."
Tưởng mẫu hừ một tiếng, vào phòng, nhìn quanh, nghĩ thầm cũng may, hai nam sinh có thể quét dọn phòng này sạch sẽ đã là không tệ rồi.
Tưởng Thanh Vân trước hết để cho cha mẹ thu thập đồ đạc rồi ăn cơm, sau đó liền đi tìm Minh Du để bàn bạc.
Tưởng mẫu lần này cũng đi theo, Tưởng Thanh Vân không ngăn được, đành để bà đi cùng.
Minh Giai, ba mẹ con, Minh phụ và Minh Hoa đang ngồi nói chuyện phiếm, khi Tưởng Thanh Vân gõ cửa, Minh Hoa chuẩn bị đi mở cửa, Minh Du vội đứng lên nói: "Ta... ta đi mở cửa."
Minh Du dẫn Tưởng Thanh Vân và Tưởng mẫu vào phòng, Minh Giai liền nhìn thấy Minh Du mặt đỏ bừng.
Minh Giai nhìn mà chỉ muốn cười, bình thường không sợ trời không sợ đất, mấy ngày nay ngược lại bắt đầu có tâm thái của tiểu nữ nhi.
Đây là lần đầu tiên Minh phụ gặp Tưởng Thanh Vân, nghe Tưởng Thanh Vân gọi một tiếng bá phụ, Minh phụ tỏ vẻ có chút hưởng thụ.
Tiếp theo đó, liền được chứng kiến tài ăn nói và năng lực xử sự của Tưởng Thanh Vân, Minh phụ càng ngày càng hài lòng. Thế nhưng nghĩ lại thì không được, đây là muốn cưới khuê nữ nhà mình.
Lần này chủ yếu là muốn Tưởng mẫu ở lại đây, nếu không ở bên kia không tiện. Minh mẫu liền bảo Minh phụ và Minh Hoa cũng sang bên kia, hai người họ ở lại đây cũng không tiện.
Minh phụ vẻ mặt oán trách, nhìn biểu tình của Tưởng Thanh Vân lại càng không đúng. Lúc ba người rời đi, Minh Du nháy mắt với Tưởng Thanh Vân.
Tưởng Thanh Vân tỏ vẻ đã nhận được. Cả ba người Minh Giai đều nhìn thấy, tỏ vẻ không thể chấp nhận nổi...
Minh mẫu nghe tiếng Minh Du, ra mở cửa. Minh Du vừa nhìn thấy Minh mẫu, vội vàng chạy tới ôm chầm lấy Minh mẫu, ô ô khóc nức nở.
Vốn ban đầu chỉ là vì nhìn thấy Minh mẫu mà mừng đến phát khóc, sau đó nhớ tới những chuyện xảy ra từ khi mình xuống nông thôn, gần hai năm không gặp cha mẹ, tiếng khóc càng lớn hơn.
Tiếng khóc kia càng về sau càng ủy khuất, còn khóc đến nấc cụt. Minh mẫu vỗ vỗ lưng Minh Du.
"Được rồi, được rồi, đừng khóc, không phải đã đến rồi sao, chị ngươi còn không khóc như ngươi, sao lại khóc dữ vậy?"
Minh Du rời khỏi lòng Minh mẫu, vừa lau nước mắt vừa nấc. Minh mẫu trực tiếp kéo Minh Du vào phòng.
Minh Du đi rửa mặt, một phen nước mũi nước mắt giàn giụa, cũng may mà Minh mẫu không ghét bỏ.
Minh Du rửa mặt xong, mắt vẫn còn đỏ hoe, nhìn Minh phụ và Minh mẫu, gọi một tiếng ba mẹ.
Minh Hoa từ phòng bếp ló đầu ra gọi: "Nhị tỷ."
Nước mắt Minh Du lại không kìm được mà chảy xuống. Minh mẫu nhanh chóng kéo Minh Du qua, để ngồi lên ghế, cầm khăn mặt lau nước mắt cho Minh Du.
Minh Du vội vàng nhận lấy, tự mình lau, nắm chặt khăn mặt trong tay: "Ba mẹ, mọi người đến khi nào, định ở lại bao lâu?"
Minh phụ nói: "Mới đến không lâu, xin nghỉ nửa tháng, có thể ở lại bốn năm ngày."
Minh Du buột miệng: "Sao lại ít vậy?"
Minh mẫu gõ nhẹ vào đầu Minh Du: "Con tưởng không cần làm việc à, thời gian này cũng là cố gắng gạt ra, nếu không con đừng xuống nông thôn nữa, theo ba mẹ về nhà đi."
Mắt Minh Du sáng lên, sau đó lại ảm đạm xuống: "Ba mẹ, con mà đi lúc này thì tỷ tỷ làm sao bây giờ, để tỷ tỷ một mình ở trong này cũng không được."
Minh mẫu vui mừng nhìn Minh Du, thật sự là đã trưởng thành.
Minh phụ hừ một tiếng: "Sợ là không nỡ xa đối tượng của con thôi."
Minh mẫu trừng mắt nhìn Minh phụ một cái, Minh phụ quay đầu không nói, bưng chén trà lên uống một ngụm.
Minh mẫu xoay người hỏi Minh Du về công việc và cuộc sống, Minh Du đều kể cho Minh mẫu nghe.
Sau đó Minh mẫu hỏi đến đối tượng của Minh Giai, Minh Du liền đỏ mặt, đối với cha mẹ nói những chuyện này có chút ngượng ngùng.
Minh phụ đang uống nước, tay lập tức dừng lại, vểnh tai lên nghe.
Minh mẫu kéo Minh Du, không cho nàng trốn. Minh Du liền kể hai người quen biết thế nào, nàng đã thổ lộ ra sao cho Minh mẫu nghe.
Minh mẫu vui mừng gật gật đầu, nhị khuê nữ này vẫn có chút phong thái của mình. Minh phụ hiện tại cũng vì nam đồng chí kia mà rầu rĩ, làm sao lại gặp phải nhị khuê nữ của mình.
Minh mẫu lại hỏi đến tình hình của Minh Giai, Minh Giai làm sao lại quen biết với người làm lính.
Minh Du liền kể chuyện hai người đã cứu người làm lính kia, người lính kia trực tiếp coi trọng tỷ tỷ, tỷ tỷ cũng đồng ý.
"Ý là đối tượng của con quen còn sớm hơn cả chị con?" Minh phụ lập tức rút ra thông tin từ lời nói của Minh Du.
Minh Du che kín mặt, khẽ gật đầu, đúng là nói nhiều quá thì sai nhiều.
Minh phụ suýt nữa thì tức đến bệnh tim, hai khuê nữ này sao đứa nào cũng có chủ ý.
Lúc này, Minh Giai và Minh Hoa bưng cơm ra, năm người cùng ăn cơm. Minh Du ăn mì: "Tỷ, hôm nay mì này làm ngon thật, rất dai."
Minh Giai nhướng mày: "Hôm nay là Minh Hoa nhào bột."
Minh Du lập tức gắp cho Minh Hoa một đũa rau hẹ trứng bác, nháy mắt nhìn Minh Hoa.
Minh Hoa không biết nên ăn hay không nên ăn, bất quá nhìn Nhị tỷ bộ dạng đơn thuần, ăn đi, cũng chỉ có mấy ngày nay.
Cơm nước xong nghỉ ngơi một lát, buổi chiều Minh phụ liền cùng Minh Hoa lên núi lấy củi cho hai tỷ muội Minh Giai.
Minh mẫu kéo hai tỷ muội đi hợp tác xã, nhìn thấy cái gì cũng muốn mua, nhất là thịt, trực tiếp đem toàn bộ ngân phiếu mang đến mua hết, kết quả là không có nhiều thịt như vậy.
Minh mẫu còn có chút tiếc nuối, Minh Giai khẽ giật giật khóe miệng.
Ba mẹ con từ hợp tác xã trở về, mang theo bao lớn bao nhỏ, vừa lúc gặp thanh niên trí thức tan làm trở về, hai nhóm người gặp nhau ở cửa khu nhà thanh niên trí thức.
Quách Ái Bân nhìn Minh Giai, Minh Giai giới thiệu: "Đây là mẹ ta, mẹ ta cùng ba ta đến thăm chúng ta."
Quách Ái Bân gọi một tiếng: "Bá mẫu hảo." Những người khác ở khu thanh niên trí thức cũng theo đó mà gọi.
Minh mẫu cười nói: "Các ngươi hảo, các ngươi hảo, vậy các ngươi cứ bận bịu, chúng ta về đây."
Quách Ái Bân khẽ gật đầu, nhìn ba mẹ con bước vào trong, lúc này mới xoay người lại.
Tiếp đó, Minh phụ và Minh Hoa mỗi ngày buổi sáng đều lên núi tìm củi, buổi chiều liền bắt đầu chẻ củi, sân của hai tỷ muội chất đầy củi.
Tưởng Thanh Vân vốn muốn tới chào hỏi, kết quả Minh Du không cho, nói rằng, ngươi chờ phụ mẫu ngươi đến rồi hãy nói.
Tưởng Thanh Vân đành phải chờ, sau khi Minh phụ và Minh mẫu đến hai ngày, cha mẹ Tưởng Thanh Vân cũng tới.
Hai vợ chồng không mang theo gì, trực tiếp cầm tiền và phiếu đến. Tưởng mẫu vừa đến đã hưng phấn ôm Tưởng Thanh Vân: "Nhi tử nha, nàng dâu của ta đâu?"
Tưởng Thanh Vân nhìn mẫu thân hưng phấn, ấn trán, có chút đau đầu. Tưởng phụ ho một tiếng, Tưởng Thanh Vân lập tức nghiêm chỉnh thái độ.
"Mẹ, đừng vội, chúng ta thu xếp ổn thỏa rồi nói, người ở đây, chạy đi đâu được."
Tưởng mẫu sau khi nghe xong vẫn không ngăn được sự hưng phấn, vỗ vỗ Tưởng Thanh Vân: "Nhi tử, con được đấy, giỏi hơn ca ca con nhiều lắm."
Sau đó Tưởng mẫu vẻ mặt oán trách nói: "Cứ suốt ngày công việc, công việc, bảo tìm đối tượng đến giờ vẫn chưa tìm, cũng không biết bao lâu mới có thể kết hôn."
"Nhi tử, ta trông mong có cháu bế là dựa vào con, chờ hai đứa sinh con, ta liền xin nghỉ, chuyên tâm chăm sóc, dù sao chúng ta cũng không thiếu tiền."
Tưởng Thanh Vân vội vàng nói: "Thôi mà mẹ, việc này còn chưa đâu vào đâu, chờ sau này hãy nói."
Tưởng mẫu đứng im, ủy khuất nói với Tưởng phụ: "Nhuận Khiêm ca, anh quản con trai anh đi, nó bắt nạt em."
Tưởng Thanh Vân thân thể cứng đờ, vội vàng đẩy cửa ra: "Mẹ, chúng ta đến rồi, mau vào đi."
Tưởng mẫu hừ một tiếng, vào phòng, nhìn quanh, nghĩ thầm cũng may, hai nam sinh có thể quét dọn phòng này sạch sẽ đã là không tệ rồi.
Tưởng Thanh Vân trước hết để cho cha mẹ thu thập đồ đạc rồi ăn cơm, sau đó liền đi tìm Minh Du để bàn bạc.
Tưởng mẫu lần này cũng đi theo, Tưởng Thanh Vân không ngăn được, đành để bà đi cùng.
Minh Giai, ba mẹ con, Minh phụ và Minh Hoa đang ngồi nói chuyện phiếm, khi Tưởng Thanh Vân gõ cửa, Minh Hoa chuẩn bị đi mở cửa, Minh Du vội đứng lên nói: "Ta... ta đi mở cửa."
Minh Du dẫn Tưởng Thanh Vân và Tưởng mẫu vào phòng, Minh Giai liền nhìn thấy Minh Du mặt đỏ bừng.
Minh Giai nhìn mà chỉ muốn cười, bình thường không sợ trời không sợ đất, mấy ngày nay ngược lại bắt đầu có tâm thái của tiểu nữ nhi.
Đây là lần đầu tiên Minh phụ gặp Tưởng Thanh Vân, nghe Tưởng Thanh Vân gọi một tiếng bá phụ, Minh phụ tỏ vẻ có chút hưởng thụ.
Tiếp theo đó, liền được chứng kiến tài ăn nói và năng lực xử sự của Tưởng Thanh Vân, Minh phụ càng ngày càng hài lòng. Thế nhưng nghĩ lại thì không được, đây là muốn cưới khuê nữ nhà mình.
Lần này chủ yếu là muốn Tưởng mẫu ở lại đây, nếu không ở bên kia không tiện. Minh mẫu liền bảo Minh phụ và Minh Hoa cũng sang bên kia, hai người họ ở lại đây cũng không tiện.
Minh phụ vẻ mặt oán trách, nhìn biểu tình của Tưởng Thanh Vân lại càng không đúng. Lúc ba người rời đi, Minh Du nháy mắt với Tưởng Thanh Vân.
Tưởng Thanh Vân tỏ vẻ đã nhận được. Cả ba người Minh Giai đều nhìn thấy, tỏ vẻ không thể chấp nhận nổi...
Bạn cần đăng nhập để bình luận