Thập niên 60: Ăn Dưa Tiểu Thanh Niên Trí Thức
Thập niên 60: Ăn Dưa Tiểu Thanh Niên Trí Thức - Chương 111: Minh Giai đính hôn 4 (length: 7171)
Vào buổi chiều, hai bên gia đình ngồi trong viện Minh Giai thương lượng hôn sự của hai người, đôi bên đều rất hài lòng, mọi chuyện cứ theo trình tự mà tiến hành.
Phó nãi nãi trực tiếp đưa cho Minh Giai một cuốn sổ tiết kiệm, Minh Giai mở ra xem qua, hít sâu một hơi, liền vội vàng đưa sổ tiết kiệm cho Phó nãi nãi: "Phó nãi nãi, nhiều quá, ta không thể nhận".
Phó nãi nãi đẩy trở về: "Không nhiều, không nhiều, hai đứa tính toán thế nào nãi nãi cũng biết, đây là cho vợ chồng son các con an gia".
Minh Giai mặt đỏ bừng, còn muốn tiếp tục đẩy trở về.
Phó nãi nãi nghiêm mặt: "Cầm lấy, đừng có đẩy qua đẩy lại, không chỉ Đình Quân kết hôn, mà các huynh đệ khác của nó kết hôn cũng hưởng điều kiện này, cha nó đã sớm chuẩn bị xong xuôi, không cần lo lắng không có tiền".
Minh Giai đành phải nhận lấy, Phó Đình Tiêu nghe nãi nãi hắn nói mà muốn bật cười, cái gì gọi là không cần lo lắng không có tiền.
Minh mẫu ra hiệu cho Minh Du, Minh Du nhỏ giọng hỏi Minh Giai: "Tỷ, mẹ ta muốn biết có bao nhiêu tiền".
Minh Giai ghé sát vào nói: "1 vạn".
Minh Du hít vào một hơi, rồi nói với Minh mẫu. Minh mẫu thoáng chốc cảm thấy 3000 đồng trong tay có chút không đủ khả năng.
Phó nãi nãi xem biểu tình của Minh mẫu liền biết chuyện gì xảy ra: "Minh Giai mụ mụ à, mặc kệ bao nhiêu tiền thì đó cũng chỉ là cái tâm ý, hai đứa nó còn nhỏ, còn có thể k·i·ế·m tiền, chúng ta là người thân chỉ cần bày tỏ hết tâm ý của bản thân là được".
Minh mẫu cảm thấy lão thái thái này rất thấu hiểu, trong nháy mắt cất nỗi lo vào trong bụng, đưa 3000 đồng đã chuẩn bị xong cho Phó Đình Quân, Phó Đình Quân chuyển tay liền đưa cho Minh Giai.
Phó Bá Hiền cho 2000 đồng tiền lễ gặp mặt, Minh mẫu như c·h·ết lặng vì độ chịu chơi của nhà này.
Minh Giai cũng đều nhận hết, vậy là nghi thức đính hôn xem như hoàn thành.
Phó nãi nãi bọn họ chuẩn bị rời đi, mai phải ra ga tàu trở về, Minh phụ Minh mẫu cũng muốn đi theo, hai người họ đi mua vé tàu, cũng là ngày mai về.
Minh mẫu đều cảm thấy được một loại hài kịch, hai lần bà cho khuê nữ đính hôn đều là cùng thông gia cùng đi.
Lúc Phó nãi nãi đi, giữ chặt Minh Giai, lặng lẽ nói: "Nãi nãi nơi đó còn có đồ vật cũ gia truyền, hiện tại không tiện lấy ra, chờ khi nào con đến Kinh Thị, thì chọn mấy món mà đeo".
Minh Giai trong nháy mắt nhớ tới đồ vật trong không gian, lắc đầu: "Phó nãi nãi, không cần đâu ạ".
Phó nãi nãi cười một tiếng: "Còn gọi Phó nãi nãi à, gọi bà nội, con cái gì cũng không muốn, cho con thì con cầm là được, trưởng bối ban cho không thể từ chối".
Minh Giai đành phải tiếp thu: "Vâng ạ, nãi nãi".
Trên mặt Phó nãi nãi cười nở một đóa hoa.
Đợi mấy người đi rồi, chỉ còn lại Minh Giai, Phó Đình Quân, Phó Đình Quân lấy ra, lại cho Minh Giai một cuốn sổ tiết kiệm.
Minh Giai lấy ra nhìn nhìn, bên trong có hơn 3000 đồng, Phó Đình Quân sờ sờ ót: "Đây là tiền lương mấy năm nay của ta và tiền thưởng nhiệm vụ, mỗi tháng còn gửi cho nãi nãi một ít, nên chỉ còn lại như thế, con cầm hết đi".
Minh Giai không khách khí thu lại, hiện tại trong tay nàng có hơn 1 vạn 8 ngàn, ở niên đại này, nàng chính là một phú bà thực thụ.
"Chọn thời gian rồi gửi vào đi" Minh Giai nói.
Phó Đình Quân gật nhẹ đầu.
Minh Giai nhớ tới mẹ của Phó Đình Quân, trước đó Phó nãi nãi đã nói qua cho Minh Giai, ba của Phó Đình Quân là con thứ hai trong nhà, Phó Bá Hiền còn chịu qua chút khổ, đi theo bọn họ bôn ba ở trên chiến trường.
Nhưng Phó Trọng Hành thì không, khi đó Phó gia gia đã ổn định, chờ Phó Trọng Hành trưởng thành, Phó gia gia trực tiếp sắp xếp vào bộ đội, có Phó gia gia ở phía sau, một đường thuận buồm xuôi gió.
Mẹ của Phó Đình Quân cũng là con gái của chiến hữu Phó gia gia, hai nhà môn đăng hộ đối, Phó Trọng Hành không có ý kiến gì, hắn cũng không bài xích, cứ như vậy mà kết hôn.
Phó nãi nãi cảm thấy tính tình mẹ của Phó Đình Quân có chút mềm yếu, nhưng điều này cũng không đáng ngại, không ngờ rằng bà lại không chịu nổi nửa điểm sóng gió, còn chưa có xảy ra chuyện gì, mới chỉ đến nơi gian khổ một chút, đã không chịu nổi, điểm này không giống với người xuất thân từ gia đình quân nhân.
Minh Giai nghĩ rồi liền hỏi: "Mẹ ngươi biết không, hai chúng ta có cần chuẩn bị gì không?"
Phó Đình Quân lắc lắc đầu: "Nàng không biết, nàng cũng không cần biết, mẹ ta tính tình quá mềm yếu, không thích hợp cộng khổ, chỉ thích hợp cùng hưởng phúc."
"Hiện tại nàng đã gả cho một người có thể sủng ái nàng, nghe nói lại sinh thêm một đứa, ngày tháng trôi qua rất thoải mái, từ lúc nàng gả đi, mới đầu còn liên lạc với chúng ta, hiện tại đã hoàn toàn không liên lạc".
Khóe miệng Phó Đình Quân lộ ra nụ cười châm chọc: "Người trong nhà ta đều không nói không cho nàng liên hệ với chúng ta, mà chính nàng tự mình cắt đứt liên lạc."
"Khi ta còn nhỏ nhìn mẹ ta cùng ba ta, cha ta chỉ cần vừa ra nhiệm vụ, nàng chăm sóc ba người chúng ta liền bắt đầu thống khổ, luống cuống tay chân, cuối cùng Đại ca của ta bị bắt phải chăm sóc hai chúng ta, có đôi khi nếu không liền đưa đến chỗ gia gia nãi nãi."
"Mấy năm trước gặp nàng, vẻ mặt tươi tắn, nghĩ đến là thời gian trôi qua vô cùng tốt, chúng ta không can thiệp lẫn nhau là được."
Minh Giai gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, nàng hiểu ý của Phó Đình Quân.
"Vậy hai chúng ta ngày mai đi lĩnh chứng?" Phó Đình Quân đột nhiên hỏi.
Minh Giai oán trách nói: "Ngày mai gia gia nãi nãi cùng ba mẹ ta bọn họ về, sốt ruột cái gì, để sau đi."
Phó Đình Quân nói: "Sốt ruột a, bây giờ đã là trung tuần tháng 8, ta hận không thể lập tức cưới con, hai chúng ta kết hôn xong liền phải xuất phát."
"Vốn định tổ chức ở chỗ này, qua bên kia lại cùng người quen tụ họp, nhưng ta hiện tại vẫn ở ký túc xá, không muốn làm con phải chịu ủy khuất."
Minh Giai đang định nói chuyện, Phó Đình Quân lại nói: "Phải trở về nói một tiếng, để chuẩn bị đi thôi".
Minh Giai muốn cười, người này thật là một khắc cũng không thể chờ nổi.
Phó Đình Quân vào buổi tối trở về liền đưa ra yêu cầu, Trần đoàn trưởng đành phải cho chuẩn bị.
Ngày thứ hai tiễn gia gia nãi nãi, Minh phụ Minh mẫu mấy người, hai người kết hôn liền bắt đầu tiến hành.
Buổi tối Minh Du nhìn Minh Giai, buồn bực nói: "Tỷ, tỷ vừa kết hôn liền lập tức phải đi, lòng ta có chút hoảng sợ."
Minh Giai quay sang Minh Du: "Hoảng sợ cái gì, là ai nói còn không phải là thay đổi nơi khác để tiếp tục sinh sống và công tác sao?"
Trong mắt Minh Du đã ngấn lệ: "Ô ô ô, tỷ, lúc đó ta không biết tỷ muốn đi a, lời nói đuổi theo lời nói để an ủi tỷ, ai biết tỷ đi nhanh như vậy."
Nước mắt Minh Du từng viên lăn xuống, dùng chăn chùi chùi: "Tỷ, lần này tỷ đi, ta không thích ứng, rất không thích ứng".
Minh Giai vỗ vỗ lưng Minh Du: "Nhanh đừng khóc, cũng không phải cắt đứt liên lạc, sang năm em cũng muốn kết hôn rồi, nên thành thục đi."
"Ta đi rồi nhớ thận trọng từ lời nói đến việc làm, nên nói không nên nói trong lòng mình phải có chừng mực, em ở một mình cô đơn thì gọi Hạ Tĩnh đến."
Minh Du càng nghe Minh Giai nói, khóc càng dữ, nức nở nói không ra lời.
Minh Giai đành phải tiếp tục vỗ, đến khi muội muội ngủ thiếp đi.
Minh Giai nhìn Minh Du bất đắc dĩ, xong cùng Giang Hàn nói một tiếng, nhờ cậu ta để ý hai đứa, đừng để xảy ra chuyện gì là được.
Trong lòng Minh Giai suy nghĩ an bài sắp tới và chuyện của Minh Du, dần dần cũng ngủ thiếp đi...
Phó nãi nãi trực tiếp đưa cho Minh Giai một cuốn sổ tiết kiệm, Minh Giai mở ra xem qua, hít sâu một hơi, liền vội vàng đưa sổ tiết kiệm cho Phó nãi nãi: "Phó nãi nãi, nhiều quá, ta không thể nhận".
Phó nãi nãi đẩy trở về: "Không nhiều, không nhiều, hai đứa tính toán thế nào nãi nãi cũng biết, đây là cho vợ chồng son các con an gia".
Minh Giai mặt đỏ bừng, còn muốn tiếp tục đẩy trở về.
Phó nãi nãi nghiêm mặt: "Cầm lấy, đừng có đẩy qua đẩy lại, không chỉ Đình Quân kết hôn, mà các huynh đệ khác của nó kết hôn cũng hưởng điều kiện này, cha nó đã sớm chuẩn bị xong xuôi, không cần lo lắng không có tiền".
Minh Giai đành phải nhận lấy, Phó Đình Tiêu nghe nãi nãi hắn nói mà muốn bật cười, cái gì gọi là không cần lo lắng không có tiền.
Minh mẫu ra hiệu cho Minh Du, Minh Du nhỏ giọng hỏi Minh Giai: "Tỷ, mẹ ta muốn biết có bao nhiêu tiền".
Minh Giai ghé sát vào nói: "1 vạn".
Minh Du hít vào một hơi, rồi nói với Minh mẫu. Minh mẫu thoáng chốc cảm thấy 3000 đồng trong tay có chút không đủ khả năng.
Phó nãi nãi xem biểu tình của Minh mẫu liền biết chuyện gì xảy ra: "Minh Giai mụ mụ à, mặc kệ bao nhiêu tiền thì đó cũng chỉ là cái tâm ý, hai đứa nó còn nhỏ, còn có thể k·i·ế·m tiền, chúng ta là người thân chỉ cần bày tỏ hết tâm ý của bản thân là được".
Minh mẫu cảm thấy lão thái thái này rất thấu hiểu, trong nháy mắt cất nỗi lo vào trong bụng, đưa 3000 đồng đã chuẩn bị xong cho Phó Đình Quân, Phó Đình Quân chuyển tay liền đưa cho Minh Giai.
Phó Bá Hiền cho 2000 đồng tiền lễ gặp mặt, Minh mẫu như c·h·ết lặng vì độ chịu chơi của nhà này.
Minh Giai cũng đều nhận hết, vậy là nghi thức đính hôn xem như hoàn thành.
Phó nãi nãi bọn họ chuẩn bị rời đi, mai phải ra ga tàu trở về, Minh phụ Minh mẫu cũng muốn đi theo, hai người họ đi mua vé tàu, cũng là ngày mai về.
Minh mẫu đều cảm thấy được một loại hài kịch, hai lần bà cho khuê nữ đính hôn đều là cùng thông gia cùng đi.
Lúc Phó nãi nãi đi, giữ chặt Minh Giai, lặng lẽ nói: "Nãi nãi nơi đó còn có đồ vật cũ gia truyền, hiện tại không tiện lấy ra, chờ khi nào con đến Kinh Thị, thì chọn mấy món mà đeo".
Minh Giai trong nháy mắt nhớ tới đồ vật trong không gian, lắc đầu: "Phó nãi nãi, không cần đâu ạ".
Phó nãi nãi cười một tiếng: "Còn gọi Phó nãi nãi à, gọi bà nội, con cái gì cũng không muốn, cho con thì con cầm là được, trưởng bối ban cho không thể từ chối".
Minh Giai đành phải tiếp thu: "Vâng ạ, nãi nãi".
Trên mặt Phó nãi nãi cười nở một đóa hoa.
Đợi mấy người đi rồi, chỉ còn lại Minh Giai, Phó Đình Quân, Phó Đình Quân lấy ra, lại cho Minh Giai một cuốn sổ tiết kiệm.
Minh Giai lấy ra nhìn nhìn, bên trong có hơn 3000 đồng, Phó Đình Quân sờ sờ ót: "Đây là tiền lương mấy năm nay của ta và tiền thưởng nhiệm vụ, mỗi tháng còn gửi cho nãi nãi một ít, nên chỉ còn lại như thế, con cầm hết đi".
Minh Giai không khách khí thu lại, hiện tại trong tay nàng có hơn 1 vạn 8 ngàn, ở niên đại này, nàng chính là một phú bà thực thụ.
"Chọn thời gian rồi gửi vào đi" Minh Giai nói.
Phó Đình Quân gật nhẹ đầu.
Minh Giai nhớ tới mẹ của Phó Đình Quân, trước đó Phó nãi nãi đã nói qua cho Minh Giai, ba của Phó Đình Quân là con thứ hai trong nhà, Phó Bá Hiền còn chịu qua chút khổ, đi theo bọn họ bôn ba ở trên chiến trường.
Nhưng Phó Trọng Hành thì không, khi đó Phó gia gia đã ổn định, chờ Phó Trọng Hành trưởng thành, Phó gia gia trực tiếp sắp xếp vào bộ đội, có Phó gia gia ở phía sau, một đường thuận buồm xuôi gió.
Mẹ của Phó Đình Quân cũng là con gái của chiến hữu Phó gia gia, hai nhà môn đăng hộ đối, Phó Trọng Hành không có ý kiến gì, hắn cũng không bài xích, cứ như vậy mà kết hôn.
Phó nãi nãi cảm thấy tính tình mẹ của Phó Đình Quân có chút mềm yếu, nhưng điều này cũng không đáng ngại, không ngờ rằng bà lại không chịu nổi nửa điểm sóng gió, còn chưa có xảy ra chuyện gì, mới chỉ đến nơi gian khổ một chút, đã không chịu nổi, điểm này không giống với người xuất thân từ gia đình quân nhân.
Minh Giai nghĩ rồi liền hỏi: "Mẹ ngươi biết không, hai chúng ta có cần chuẩn bị gì không?"
Phó Đình Quân lắc lắc đầu: "Nàng không biết, nàng cũng không cần biết, mẹ ta tính tình quá mềm yếu, không thích hợp cộng khổ, chỉ thích hợp cùng hưởng phúc."
"Hiện tại nàng đã gả cho một người có thể sủng ái nàng, nghe nói lại sinh thêm một đứa, ngày tháng trôi qua rất thoải mái, từ lúc nàng gả đi, mới đầu còn liên lạc với chúng ta, hiện tại đã hoàn toàn không liên lạc".
Khóe miệng Phó Đình Quân lộ ra nụ cười châm chọc: "Người trong nhà ta đều không nói không cho nàng liên hệ với chúng ta, mà chính nàng tự mình cắt đứt liên lạc."
"Khi ta còn nhỏ nhìn mẹ ta cùng ba ta, cha ta chỉ cần vừa ra nhiệm vụ, nàng chăm sóc ba người chúng ta liền bắt đầu thống khổ, luống cuống tay chân, cuối cùng Đại ca của ta bị bắt phải chăm sóc hai chúng ta, có đôi khi nếu không liền đưa đến chỗ gia gia nãi nãi."
"Mấy năm trước gặp nàng, vẻ mặt tươi tắn, nghĩ đến là thời gian trôi qua vô cùng tốt, chúng ta không can thiệp lẫn nhau là được."
Minh Giai gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, nàng hiểu ý của Phó Đình Quân.
"Vậy hai chúng ta ngày mai đi lĩnh chứng?" Phó Đình Quân đột nhiên hỏi.
Minh Giai oán trách nói: "Ngày mai gia gia nãi nãi cùng ba mẹ ta bọn họ về, sốt ruột cái gì, để sau đi."
Phó Đình Quân nói: "Sốt ruột a, bây giờ đã là trung tuần tháng 8, ta hận không thể lập tức cưới con, hai chúng ta kết hôn xong liền phải xuất phát."
"Vốn định tổ chức ở chỗ này, qua bên kia lại cùng người quen tụ họp, nhưng ta hiện tại vẫn ở ký túc xá, không muốn làm con phải chịu ủy khuất."
Minh Giai đang định nói chuyện, Phó Đình Quân lại nói: "Phải trở về nói một tiếng, để chuẩn bị đi thôi".
Minh Giai muốn cười, người này thật là một khắc cũng không thể chờ nổi.
Phó Đình Quân vào buổi tối trở về liền đưa ra yêu cầu, Trần đoàn trưởng đành phải cho chuẩn bị.
Ngày thứ hai tiễn gia gia nãi nãi, Minh phụ Minh mẫu mấy người, hai người kết hôn liền bắt đầu tiến hành.
Buổi tối Minh Du nhìn Minh Giai, buồn bực nói: "Tỷ, tỷ vừa kết hôn liền lập tức phải đi, lòng ta có chút hoảng sợ."
Minh Giai quay sang Minh Du: "Hoảng sợ cái gì, là ai nói còn không phải là thay đổi nơi khác để tiếp tục sinh sống và công tác sao?"
Trong mắt Minh Du đã ngấn lệ: "Ô ô ô, tỷ, lúc đó ta không biết tỷ muốn đi a, lời nói đuổi theo lời nói để an ủi tỷ, ai biết tỷ đi nhanh như vậy."
Nước mắt Minh Du từng viên lăn xuống, dùng chăn chùi chùi: "Tỷ, lần này tỷ đi, ta không thích ứng, rất không thích ứng".
Minh Giai vỗ vỗ lưng Minh Du: "Nhanh đừng khóc, cũng không phải cắt đứt liên lạc, sang năm em cũng muốn kết hôn rồi, nên thành thục đi."
"Ta đi rồi nhớ thận trọng từ lời nói đến việc làm, nên nói không nên nói trong lòng mình phải có chừng mực, em ở một mình cô đơn thì gọi Hạ Tĩnh đến."
Minh Du càng nghe Minh Giai nói, khóc càng dữ, nức nở nói không ra lời.
Minh Giai đành phải tiếp tục vỗ, đến khi muội muội ngủ thiếp đi.
Minh Giai nhìn Minh Du bất đắc dĩ, xong cùng Giang Hàn nói một tiếng, nhờ cậu ta để ý hai đứa, đừng để xảy ra chuyện gì là được.
Trong lòng Minh Giai suy nghĩ an bài sắp tới và chuyện của Minh Du, dần dần cũng ngủ thiếp đi...
Bạn cần đăng nhập để bình luận