Ta, Ta Ta Ta Ta Ta, Đến Từ Thời Không Khác Nhau

Chương 98: Đạo nghĩa

**Chương 98: Đạo nghĩa**
Đêm xuống, gió lạnh rít gào.
Bờ sông, bọt nước ào ạt vỗ vào bờ.
Nơi này vị trí hẻo lánh, ánh sáng mờ ảo, đến một chiếc đèn đường cũng không có.
"Tha mạng, tha mạng!"
"Chu Dịch, hai chúng ta đều là đối thủ cũ nhiều năm, không cần thiết phải đuổi cùng giết tận."
"Chu Dịch, là ta lão Trần có lỗi với ngươi, nhưng ngươi ít nhất cũng phải buông tha cho con ta, năm nay nó mới hai mươi lăm, mới từ trường học ra ngoài không có mấy năm, cái gì cũng đều không hiểu."
"Ba! Ba! Cứu con a!"
"Tha mạng! Cường Thắng ca! Sai, ta thật sự sai rồi, ta không nên ra tay với anh!"
Tiếng kêu thảm thiết thê lương, vang vọng.
Mặt nước sông đã nổi lên một tầng màu đỏ.
Chỉ là đêm nay, quá mức u ám, liền màu đỏ tươi trong nước cũng không nhìn rõ.
Vương Cường Thắng vết thương chằng chịt, khập khiễng đi tới, đi tới bờ sông.
Mênh mông vô bờ nước sông, thông với bờ bên kia, nhưng tối đen thăm thẳm, hắn không nhìn thấy bờ.
Xoạch!
Bật lửa được đốt lên.
Tóc Chu Dịch cũng bị mồ hôi thấm ướt, nhưng bao nhiêu vẫn giữ chút phong thái ôn tồn lễ độ thường ngày.
Hắn đốt một điếu thuốc, chậm rãi rít.
Sau đó hắn đưa hộp thuốc lá cho Vương Cường Thắng: "Làm một điếu không?"
Vương Cường Thắng không từ chối, nhận lấy.
Chu Dịch bật lửa, tự tay châm thuốc cho hắn.
Nhưng Vương Cường Thắng mới hít vài hơi, đã không nhịn được ho khan.
Trận đại chiến này, hắn bị thương rất nặng, phổi đều bị đánh xuyên, lúc này hút thuốc chẳng khác gì xát muối lên vết thương.
"Thuốc xịn!"
Vương Cường Thắng rít mạnh một hơi lớn, sặc đến nỗi ho khan không ngừng, nước mắt cũng chảy ra.
"Ha ha, đúng không!"
Chu Dịch nhếch miệng cười.
Một đám thủ hạ, đang đổ xăng lên mặt đất.
Chờ đám thủ hạ tản ra, hắn ném chiếc bật lửa trong tay tới.
Ầm ầm! Lửa lớn bùng cháy!
Ầm ầm.
Lửa lớn bốc lên mùi khét lẹt khó ngửi, lan tràn trong không khí.
Vương Cường Thắng kinh ngạc nhìn biển lửa trước mắt, không nói một lời.
"Đi thôi, trước dẫn anh đi xử lý vết thương trên người, tiểu tử anh cũng liều mạng quá, bọn chúng có súng đấy."
Chu Dịch vỗ vai Vương Cường Thắng, vừa cười vừa nói: "May mắn không có bị đạn bắn trúng."
"Đi đâu?"
Vương Cường Thắng nhàn nhạt hỏi.
Chu Dịch nhìn hắn: "Về sau đi theo ta."
Vương Cường Thắng nhìn vào đôi mắt Chu Dịch, gật đầu: "Được."
...
"Khụ khụ!"
Trên xe, Vương Cường Thắng hút thuốc, bị sặc đến ho khan không ngừng.
A Chính ngồi ở ghế lái, vội nói: "Đại ca, anh bị thương thành thế này rồi, đừng hút thuốc nữa."
"Không sao, phổi là bệnh cũ."
Vương Cường Thắng dùng ngón tay búng tàn thuốc, thông qua kính chiếu hậu quan sát sắc mặt A Chính.
"Lão đại, sao vậy?"
A Chính không nhịn được hỏi.
Vương Cường Thắng chậm rãi nói: "Tuổi lớn rồi, hay nhớ lại chuyện xưa."
"Ha ha, xác thực, chúng ta từng bước đi đến ngày hôm nay thật không dễ dàng."
A Chính vừa cười vừa nói: "Khi đó tôi còn lang thang đầu đường xó chợ, cả ngày theo đám thiếu niên bất lương lêu lổng, bữa đói bữa no, làm sao tưởng tượng nổi sẽ có ngày hôm nay."
Vương Cường Thắng nghiêm túc nói: "Lúc trước Đại Giang Tập Đoàn, nếu không có anh ở bên trong làm nội gián, nội ứng ngoại hợp, chúng ta sẽ không dễ dàng chiếm được cha con Trần thị như vậy."
"Haizz, hai cha con Trần thị kia đúng là lũ vương bát đản, táng tận lương tâm, đáng đời phải chết! Bây giờ tôi nghĩ lại, có khi lúc trước chúng ta ra tay còn quá nhẹ..."
A Chính tâm trạng kích động, cũng theo đó chửi bới om sòm.
Dù đã qua mười mấy năm, thậm chí gần hai mươi năm.
Nhắc tới chuyện cũ, hắn vẫn phẫn uất.
"Chuyện Chu lão đại, cũng vậy."
Vương Cường Thắng tiếp tục nói.
Nhắc tới Chu lão đại, sắc mặt A Chính ngưng lại, ánh mắt phức tạp.
"Lúc trước nếu không phải có anh, tôi không thể giải quyết được Chu Dịch."
Vương Cường Thắng đưa tay nghiền nát đầu mẩu thuốc, chậm rãi nói.
A Chính, lần này không đáp lời.
Đối với những kẻ lăn lộn giang hồ như bọn hắn, bạc tình bạc nghĩa, là phải bị cắt đứt tay chân.
Ban đầu là Chu lão đại Chu Dịch, thu nhận hai người bọn họ.
Cuối cùng, cũng là bọn hắn giải quyết Chu Dịch, tiếp quản thế lực của Chu Dịch.
"Đại ca, có bao giờ anh nghĩ, những điều chúng ta kiên trì, có thật sự cần thiết không?"
A Chính khàn giọng hỏi.
"Ta không biết." Vương Cường Thắng lắc đầu.
"Lão đại, lần này Hắc Lang bọn họ tuyệt đối sẽ không từ bỏ ý đồ, tôi cảm thấy hợp tác với bọn họ, mới là đường ra của chúng ta..."
A Chính còn chưa dứt lời, đã bị Vương Cường Thắng ngắt lời.
"Anh còn lôi những thứ này ra, tôi liền ném anh xuống sông."
A Chính ngây người, cuối cùng thở dài.
Ở Trấn Nam thị, bọn họ là rắn đầu đất.
Nhưng A Chính hiểu, đám rắn đầu đất này không đấu lại đám người Hắc Lang kia.
...
"Tiểu Lộ, hôm nay sao hào phóng vậy?"
A Tang trong miệng ngấu nghiến đầy cơm, hiếu kỳ hỏi.
Trên bàn bày đầy đồ ăn, vậy mà lần này lại gọi năm món!
Tuy tất cả đều là đồ làm sẵn.
Nhưng đối với A Tang mà nói, đã là quá thỏa mãn.
Bởi vì bình thường Tiểu Lộ rất keo kiệt, đối với người khác đã ki bo, đối với bản thân mình cũng vậy.
"Ta ngày nào không hào phóng!"
Tiểu Lộ xúc cơm, nghĩa chính ngôn từ nói.
Hôm nay hào phóng như vậy cũng có nguyên nhân, Vương Cường Thắng không lấy năm vạn.
Không thể nói là không lấy!
Năm vạn này, chính hắn kiếm ra!
Lúc trước Vương Cường Thắng nói đi hai vòng, kết quả xe hắn bị nổ, còn phải đối mặt với một đám cướp!
Nói đến năm vạn này, có thể nói là hắn thật sự dùng mạng đổi lấy.
"Nấc!"
Tiểu Lộ ăn xong hai bát cơm, sờ bụng tròn xoe: "Ngày mai chúng ta nghỉ một ngày."
"Nghỉ một ngày làm gì?"
A Tang vừa xúc cơm, vừa hiếu kỳ hỏi.
Hắn đã ăn mười chén, nhưng vẫn chưa nhét đầy bụng.
"Nghỉ một ngày chính là nghỉ một ngày, không cần làm công, chúng ta đi du lịch, có thể... có thể đi công viên miễn phí gần đây chơi."
Tiểu Lộ suy nghĩ rồi nói.
Thời buổi này, hễ liên quan đến du lịch, thì đều tốn tiền.
"À."
A Tang tiếp tục ăn cơm, miệng nhai nhồm nhoàm, mơ hồ trả lời.
"Không phải, đối mặt kế hoạch du lịch, ngươi không vui sao?"
"Vui vẻ a."
"Vậy tại sao ngươi không biểu hiện ra?"
"Ta không thể hiện ra được..."
"Ngươi, nói chuyện với ngươi chẳng khác nào đàn gảy tai trâu, trình độ quá khác biệt! Ta đi tìm Hỏa Tử, mai ba chúng ta cùng đi chơi!"
Tiểu Lộ bật dậy, đứng lên.
Sau đó hắn lấy điện thoại ra, gọi cho Hỏa Tử.
"Alo!"
Đầu dây bên kia, truyền đến giọng Hỏa Tử.
Tiểu Lộ hỏi: "Hỏa Tử ca, đi đâu rồi, mấy ngày không thấy anh."
"Ta đang kiếm tiền... Xẹt xẹt! Ngao! Ngao! Đùng đùng đùng!!"
Tiểu Lộ hoảng sợ nhìn điện thoại.
Hỏa Tử, rốt cuộc đang làm gì?
Vừa rồi hắn dường như nghe thấy tiếng sói tru thê lương, còn có cả tiếng đạn...
"Ta hiện tại đang bận, cúp máy trước."
Hỏa Tử nói xong, trực tiếp cúp máy.
"Kế hoạch tạm hủy." Tiểu Lộ nhún vai nói.
Vào lúc này, chuông điện thoại đột nhiên vang lên.
Tiểu Lộ lấy điện thoại ra xem, hơi nhíu mày.
Vương Cường Thắng!
Bạn cần đăng nhập để bình luận