Ta, Ta Ta Ta Ta Ta, Đến Từ Thời Không Khác Nhau

Chương 490: Đông Giang thái tử gia

Chương 490: Đông Giang Thái Tử Gia
Hắn đang khen mình sao?
Hình như là vậy.
Thế nhưng Tiểu Lộ nghe xong, ít nhiều có chút châm chọc.
"Không tệ a, Tiểu Tô, không nghĩ tới ngươi còn có thiên phú diễn xuất."
Đạo diễn rất đúng lúc khen ngợi.
Kịch bản không hề phức tạp, thế nhưng Tiểu Lộ biểu hiện rất có thiên phú.
Đối mặt ống kính không hề luống cuống, mà còn có thể làm cho chính mình không nhìn ống kính, khi diễn xuất cũng rất tự nhiên, nhìn thế nào cũng không giống như là lần đầu tiên quay phim.
"Tạm được."
Tiểu Lộ hắng giọng nói.
Hắn không có cảm giác chính mình đang diễn, chỉ là gần như đem hành động trước đây của chính mình thuật lại một lần.
"Ca ca ngươi gần đây đang giận dỗi, không thì hai đoạn này cứ để ngươi diễn đi?"
Đạo diễn trông mong nhìn Tiểu Lộ.
Nói thật, từ đáy lòng mà nói, hắn càng thích Tiểu Lộ diễn nhân vật này.
Lúc đầu chẳng qua là cảm thấy Tần Thần tiểu tử này có vẻ ngoài sáng sủa, có cảm giác thiếu niên, thế nhưng, sau khi xác định rõ nhân vật, tiểu tử này căn bản không diễn được.
Không có chút nền tảng diễn kịch nào, mà còn không đủ kính nghiệp.
Không có cách nào, người ta vốn là ca sĩ, là hắn ba lần đến mời mới tới được, chịu thiệt cũng chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt.
Thế nhưng không nghĩ tới, Tần Thần có người em trai này giống hệt hắn, vậy mà lại vô cùng phù hợp với nhân vật.
"Cái này. . ."
Tiểu Lộ hơi nhíu mày, tỏ vẻ không tình nguyện.
Đạo diễn cười ha hả giơ mấy ngón tay: "Ta cho ngươi con số này!"
"Thành giao!"
Tiểu Lộ thần sắc quả quyết, đáp ứng ngay.
Vốn cho rằng tới đây chỉ là làm thế thân võ thuật cho Tinh Tử, không nghĩ tới còn có thể thay luôn công việc của hắn... Có vẻ như, có chút không đạo đức.
Nghe giống như kẻ vong ân phụ nghĩa vậy.
Bất quá, rất thoải mái!
"Bất quá công tác tư tưởng phía ca ca ngươi..." Đạo diễn có chút do dự, nhìn Tiểu Lộ.
Để đệ đệ của mình thay mình diễn, cho dù ai trong lòng cũng không dễ chịu.
Huống chi, đây là Tần Thần cực kỳ kiêu ngạo.
Hắn có thể chịu đựng được mới là lạ.
"Được rồi, ta quay đầu sẽ nói chuyện tử tế với hắn."
Tiểu Lộ tỏ vẻ không quan trọng.
Hắn là người tương đối thành thật.
Sau khi gặp Tinh Tử, sẽ rất thành khẩn nói thẳng với hắn, ngươi không thích hợp diễn kịch, về sau vẫn là chuyên tâm đi viết mấy bài hát cũ rích kia đi.
Công việc diễn kịch kiếm tiền, vẫn là giao cho ta đi!
Cảm giác này, nghĩ thôi đã thấy thoải mái!
. . .
"Này này, Tần Thần, ngươi đừng nhỏ mọn như vậy, đạo diễn là ai, ngươi không phải không biết, hắn rất thích nghiêm túc trong mấy chuyện nhỏ nhặt."
A Lan theo sát phía sau, nắm lấy cánh tay Tinh Tử.
Tinh Tử mười phần nén giận, nhìn A Lan trầm giọng nói: "Ta biết, ta chỉ là muốn yên tĩnh một chút."
Rõ ràng, hắn thực sự không thể nắm bắt được nhân vật.
Diễn kịch so với hắn tưởng tượng còn khó hơn nhiều, nhất là đối với hắn, người không có kinh nghiệm diễn xuất mà nói.
Huống chi, hắn hiện tại đã không còn là Đông Giang thái tử gia như trước.
Không có thân phận, không có địa vị.
Nhiều nhất bất quá là một người viết nhạc.
Có chút nổi tiếng, nhưng không nhiều.
Tình huống hiện tại, không cho phép hắn ngang ngược như trước.
"Được rồi, nổi giận làm gì, đạo diễn có thể coi trọng ngươi, một tiểu tử không có kinh nghiệm, tính tình còn lớn, ngươi nên vui vẻ mới phải."
A Lan vỗ vỗ vai Tinh Tử nói.
Mặc dù bình thường hai người bọn họ hay đấu đá, cũng có chút không ưa nhau.
Thế nhưng xét về thân phận, hai người họ là chiến hữu cùng một chiến hào.
"Vậy lát nữa, ta sẽ xin lỗi đạo diễn."
Tinh Tử hít sâu một hơi nói.
Để hắn nhận sai, trước kia căn bản không dám nghĩ tới.
Thế nhưng hiện tại, không có thân phận Đông Giang thái tử gia, không thể hô mưa gọi gió, dần dần hắn cũng nhận rõ hiện thực.
Cũng cảm thấy chính mình trước kia, thực sự không phải là người tốt.
Hắn năm nay chưa tới 20 tuổi, phẩm tính đều phải từ từ tôi luyện, từ từ sửa đổi.
"Đừng nói, tiểu tử ngươi hiện tại thật sự thay đổi không ít."
A Lan hơi xúc động nói.
Còn nhớ rõ lần đầu gặp Tần Thần.
Vừa ngạo mạn vừa phách lối, như con nhím, toàn thân đầy gai, còn tự cho mình là siêu phàm, quả thực làm cho người ta chán ghét đến cực điểm.
Cũng chỉ có Trần Di, mới có thể kiên nhẫn, dịu dàng ở chung với hắn.
"Được rồi, ta tỉnh táo một chút sẽ về, ngươi đừng đi theo ta."
Tinh Tử phất tay nói.
A Lan không nhịn được liếc hắn một cái: "Ai mà thích đi theo ngươi, nhanh lên, đoàn làm phim còn đang đợi kìa."
Sau khi A Lan rời đi, Tinh Tử ngồi ở ven hồ trên ghế nằm, lặng lẽ nhìn mặt hồ ngẩn người.
Đúng lúc này, một chiếc xe sang trọng màu đen cực kỳ phong cách, trên mặt đất kéo ra một vệt sáng rực rỡ, vững vàng dừng ở chỗ đỗ xe.
Ánh mắt Tinh Tử không khỏi nhìn sang, lập tức nhướng mày.
Chiếc xe này hắn vẫn tương đối quen thuộc.
Ở thế giới song song ban đầu, hắn cũng có một chiếc, giá gốc hơn 2000 vạn.
Xe dừng hẳn, một tên hộ vệ áo đen đeo kính râm, vội vàng đi tới phía trước ghế lái, cẩn thận mở cửa xe.
Một người đàn ông ăn mặc rất sành điệu bước ra từ xe sang trọng.
"Đây chính là phim trường à, ta còn tưởng rằng xa hoa cỡ nào, không nghĩ tới lại tồi tàn như thế."
Thanh niên nhìn qua khoảng 20 tuổi, ăn mặc rất lưu manh, thế nhưng nhìn kỹ sẽ phát hiện, quần áo trên người hắn đều cực kỳ đắt đỏ.
Tinh Tử nhận ra được, bộ quần áo này cộng lại, thật không đơn giản.
"Tần thiếu, ủy khuất ngài rồi."
Bảo tiêu cũng một bộ dáng điệu siểm nịnh, nói với thanh niên.
"Đi thôi, xem thử xem sao."
Thanh niên này tiện tay ném chìa khóa xe cho bảo tiêu, đi tới.
Bên cạnh phim trường là một khách sạn có tiếng.
Cô gái phục vụ ở cửa rất xinh xắn, đáng yêu, nhìn thấy khách hàng tiến đến liền vội vàng khom người: "Hoan nghênh quý khách!"
"Ha ha, cô nhóc này thật là non, vừa mới trưởng thành nhỉ."
Thanh niên cười ha hả nói xong, tiện tay nhéo má cô gái phục vụ.
Người phục vụ cũng bị dọa sợ, liên tục lùi ra sau: "Tiên sinh, xin ngài tự trọng."
"Cô nhóc, nên biết rõ thân phận của mình."
Bảo tiêu ồm ồm nói.
Giọng của hắn rất hùng hậu, khí thế kinh người.
Trong nháy mắt, cô gái sợ đến tái mặt.
Nàng làm sao gặp qua tình huống này?
"Sao nào, ta chính là không tự trọng, thì sao?"
Thanh niên nhếch miệng cười tà, lúc này, bàn tay của hắn đã luồn vào cổ áo cô gái: "Ngươi nói đi, tiểu muội muội?"
Cô gái phục vụ nước mắt lưng tròng, sợ đến mức không dám lên tiếng, cắn răng chịu đựng thanh niên sàm sỡ.
Sưu!
Đúng lúc này, một chai nước khoáng trên không trung lao tới, đập vào thanh niên.
"Thiếu gia cẩn thận!"
Bảo tiêu kịp phản ứng thì đã muộn.
Chai nước khoáng trúng ngay mặt thanh niên.
"Mẹ nó, ai làm!"
Thanh niên quay đầu, đầy mắt sát khí.
"Ta!"
Tinh Tử ngẩng cao đầu, nhìn hắn.
Người này đúng là súc sinh, nhỏ như vậy cũng muốn động thủ!
Đồ cặn bã!
"Thiếu gia, để ta xử hắn!"
Bảo tiêu nắm chặt nắm đấm, cũng bừng bừng lửa giận, đây đúng là hắn sơ suất.
Thanh niên giơ tay, ngăn cản bảo tiêu.
Hắn nhếch miệng cười tà, nhìn Tinh Tử: "Giao cho ta, ta phải làm cho hắn biết, thanh danh của Đông Giang thái tử gia!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận