Ta, Ta Ta Ta Ta Ta, Đến Từ Thời Không Khác Nhau

Chương 153: Đại tiểu thư

Chương 153: Đại tiểu thư
"Hai người kia là người của Đế Đô Đại Học."
"Cô bé kia trông xinh xắn thật đấy, có phải không?"
"Nói nhảm, ta đâu có mù, đẳng cấp có thể sánh ngang với Mộ Hiểu Yên lớp chúng ta."
Bởi vì sự xuất hiện của ba người, các học sinh trong trường võ đạo cũng bắt đầu xì xào bàn tán.
Không có cách nào khác, thân phận Đế Đô Đại Học, lại thêm dung nhan có thể xưng tuyệt sắc của cô bé kia, muốn không gây chú ý cũng khó.
Tiểu Lộ đang luyện đá chân, đối diện với hắn là Trần Vĩ đang cầm bia đỡ.
Đệ nhất thiên tài hệ võ đạo, hiện tại chủ động phụ trợ cho Tiểu Lộ, thật sự là có chút hấp dẫn ánh mắt của những người xung quanh.
"Thần ca, có cảm giác cô bé kia, cứ nhìn ngươi mãi không?"
Trần Vĩ cầm bia đỡ, ánh mắt không khỏi liếc nhìn về phía cô bé của Đế Đô Đại Học kia một cái.
Mặc dù không phải loại hình hắn thích, thế nhưng cũng không thể không tán thưởng một câu, cô bé này lớn lên thật sự rất xinh đẹp.
"Nhìn lầm thôi, ta có quen nàng đâu."
Tiểu Lộ từ tốn nói.
Hắn đưa mắt nhìn về phía cô bé mặc đồng phục Đế Đô Đại Học kia.
Ân, lớn lên rất xinh đẹp.
Thế nhưng, trong lòng hắn vĩnh viễn không ai sánh bằng Mộ Hiểu Yên!
Bất quá hắn quả thật có thể cảm giác được, ánh mắt của cô bé này, vô tình hay cố ý đánh giá hắn.
Quỷ tha ma bắt, cô nương này không phải là vừa gặp đã yêu rồi đấy chứ!
Tiểu Lộ đang nghĩ ngợi lung tung, một chân đá vào bia đỡ, khiến Trần Vĩ liên tục lùi về phía sau mấy bước.
"Thần ca, ngươi nhẹ tay chút đi!"
Trần Vĩ lắc lắc cánh tay tê dại nói.
Tiểu Lộ vội vàng nói: "Ngại quá, ta sẽ bớt lực."
"Vậy ngươi có thể khống chế một chút, ta đây không đánh lại ngươi đâu."
Trần Vĩ trở nên cẩn thận, nói.
Nghe đến đây, Tiểu Lộ lộ ra ánh mắt nghi hoặc: "Hai chúng ta đã đánh nhau sao?"
"Không phải, Thần ca, ngươi quên rồi sao, là tại Ức Đạt quảng trường, ngươi đã đấm một quyền vào mặt ta, mắt gấu mèo của ta 7 ngày rồi còn chưa hết sưng."
Trần Vĩ trên mặt lộ ra vẻ bất đắc dĩ.
Trước đây hắn và Tô Thần không có tiếp xúc gì, bây giờ sau khi tiếp xúc, hắn mới cảm thấy, người này chẳng khác gì bị nhân cách phân liệt.
Trong nháy mắt, Tiểu Lộ hiểu ra.
Hóa ra Hoàng Mao này trước đó đã tiếp xúc với một Tô Thần khác!
Cũng không biết hắn đụng phải Hỏa Tử hay là A Tang.
Trách không được, vừa gặp mặt, tiểu tử này liền đặc biệt ân cần với hắn.
"Khụ khụ, ta đều đã nhớ ra rồi."
Tiểu Lộ ho khan một tiếng nói.
"Đừng quên đấy, lúc đó, ngươi còn ném Vương Vũ Hinh vào bồn hoa."
"Đậu phộng, ta ném nàng!"
Tiểu Lộ nghe xong khóe miệng giật giật.
Căn cứ vào lời kể của Trần Vĩ, không có gì bất ngờ xảy ra, lúc đó Trần Vĩ gặp người kia hẳn là Hỏa Tử.
Vương Vũ Hinh tiện nhân kia, vốn dĩ đã nhìn hắn không vừa mắt, như vậy chẳng phải càng làm cho hai bên kết thù!
Ngược lại hắn không quan tâm Vương Vũ Hinh, chủ yếu là nữ nhân này có thể là khuê mật kiêm cẩu đầu quân sư của Mộ Hiểu Yên!
Vạn nhất lại ra nói huyên thuyên, bôi nhọ thanh danh của hắn, vậy hình tượng của hắn trong lòng Mộ Hiểu Yên chẳng phải sẽ sụp đổ.
Vì vậy, Tiểu Lộ vô thức nhìn về phía Vương Vũ Hinh.
Nhưng nghênh đón hắn lại là một ánh mắt khinh thường.
"Huấn luyện tự do kết thúc, tất cả mau trở về, bắt đầu kiểm tra thể chất!"
Vương Man Tử cầm còi đột nhiên thổi, âm thanh bén nhọn vang vọng khắp trường võ đạo.
Thế nhưng, nghênh đón lại là từng tiếng oán than dậy đất của học sinh.
Không còn cách nào, kiểm tra thể chất tuyệt đối là điều bọn họ sợ nhất, nhất là sau kỳ nghỉ hè dài, tất cả đều lười biếng đi rất nhiều, có mấy ai còn duy trì rèn luyện chứ.
"Sư đệ, hình như những học sinh này của ngươi đều thiếu nợ thiếu một chút cần cù."
Người đàn ông trung niên mặc đường trang, trong lời nói tràn đầy khinh thường.
Những học sinh kém cỏi này, nếu giao cho hắn dạy, hắn còn lâu mới muốn.
Rác rưởi, chẳng làm nên trò trống gì.
Vương Man Tử dường như không nghe thấy lời hắn nói, lấy còi ra thổi tiếp: "Lằng nhà lằng nhằng cái gì! Mau xếp hàng đi."
Lúc này, các học sinh Võ Đạo Ban mới lục tục bắt đầu xếp hàng, tiến hành kiểm tra thể chất.
Người đàn ông trung niên mặc đường trang, khóe miệng lộ ra vẻ mỉa mai, tiếp tục nói: "Lười biếng, khó làm nên việc lớn..."
"Tần Phượng đạo sư, nếu như không có việc gì, mời ra ngoài cho!"
Vương Man Tử trán nổi gân xanh, chỉ thiếu điều hét lên bảo hắn cút xéo.
Tần Phượng ánh mắt kinh ngạc nhìn Vương Man Tử, sau đó khóe miệng nhếch lên một nụ cười: "Ha ha, ta còn tưởng rằng ngươi sẽ coi ta như không khí chứ."
"Học sinh Trấn Nam Đại Học, không hề kém cạnh học sinh Đế Đô Đại Học các ngươi, đừng có mà ở trước mặt ta tỏ vẻ cao cao tại thượng."
Trong ánh mắt Vương Man Tử mang theo một ít hỏa khí.
Tần Phượng nghe xong không nhịn được cười: "Nếu Trấn Nam Đại Học không hề kém cạnh Đế Đô Đại Học, vậy lúc trước vì sao ngươi nộp đơn đầu tiên xin vào làm đạo sư Đế Đô Đại Học?"
Hắn hiện tại nói lời này chẳng khác gì xát muối vào vết sẹo của người ta.
Lúc trước, hắn và Vương Tu hai người, cùng nhau nộp đơn xin vào làm đạo sư hệ võ đạo của Đế Đô Đại Học.
Thế nhưng, cuối cùng Đế Đô Đại Học lại chọn Tần Phượng, mà không phải Vương Tu hắn.
"Con mẹ nó ngươi làm thế nào có được chức vị này, tự ngươi rõ ràng!"
Vương Man Tử nhìn Tần Phượng, vẻ mặt nghiến răng nghiến lợi.
"Đều là đạo sư cả, chú ý tố chất."
Tần Phượng cười ha hả nói: "Đều là sư huynh đệ đồng môn, đã nhiều năm như vậy, chút ân oán nhỏ nhặt này còn nhớ rõ sâu đậm đến vậy, ngươi bây giờ tại Trấn Nam Đại Học dạy đám thứ phẩm này, chẳng phải rất tốt sao."
"Ngươi còn dám hồ liệt, đừng trách ta không khách khí."
Vương Man Tử trán nổi đầy gân xanh.
Sớm nhiều năm trước, hắn đã muốn đấm một quyền vào mặt tên vương bát đản này rồi.
Hắn đã không tính toán, lại không nghĩ tới tên vương bát đản này hùng hổ dọa người, hết lần này đến lần khác khiêu khích.
Tần Phượng cười cười, không nói thêm gì nữa.
Mặc dù hắn là sư huynh, thế nhưng nếu thật sự đánh nhau, chưa chắc có thể đánh thắng Vương Man Tử.
"Chúng ta là người Đế Đô Đại Học phái tới giao lưu, cứ coi như tham quan bình thường thôi."
Tần Phượng thấy Vương Man Tử hình như có ý muốn đuổi người, vội vàng cười ha hả nói.
Vương Man Tử hừ một tiếng, buông nắm đấm vừa giơ lên, suýt chút nữa thì không nhịn được.
Hai học sinh Đế Đô Đại Học, lại không hề nghe thấy Vương Man Tử cùng Tần Phượng đấu khẩu.
Hai người đang đánh giá trường võ đạo, tản bộ giống như đi tham quan.
"Đại tiểu thư, nơi này thật sự quá bình thường."
Nam sinh Đế Đô Đại Học, liếc nhìn những học sinh nơi này nói.
Bề ngoài, hắn và cô bé kia là bạn học, thế nhưng thân phận chân chính của hắn là vệ sĩ của cô bé này.
Vì bảo vệ an toàn cho cô bé trong trường học, hắn mới được đặc biệt xếp vào Đế Đô Đại Học.
Hôm nay tới Trấn Nam Đại Học học tập giao lưu, cũng là ý của vị đại tiểu thư này.
Được gọi là đại tiểu thư, nữ sinh Đế Đô Đại Học, khóe miệng lại nở một nụ cười: "Rốt cuộc có phải bình thường hay không, không nỗ lực tìm hiểu, làm sao có thể biết được."
Trong lúc nói chuyện, nàng đưa mắt lần nữa nhìn về phía Tiểu Lộ đang xếp hàng kiểm tra thể chất, lộ ra ánh mắt hứng thú.
Trần Vĩ hình như cảm giác được điều gì, lặng lẽ huých vai Tiểu Lộ.
"Thần ca, ta lấy tóc của ta ra đảm bảo, cô nương này thật sự là đang nhìn ngươi!"
"Nhìn lầm rồi."
Tiểu Lộ ngáp một cái nói.
Trong mắt hắn chỉ có Mộ Hiểu Yên, nữ nhân dù xinh đẹp đến mấy cũng chỉ là liễu yếu đào tơ.
Liền tính có người xinh đẹp giống Mộ Hiểu Yên, vậy ngươi có nhiều tiền như Mộ Hiểu Yên không? !
Bạn cần đăng nhập để bình luận