Ta, Ta Ta Ta Ta Ta, Đến Từ Thời Không Khác Nhau

Chương 34: Ít cái này 1cm có thể chết sao?

**Chương 34: Thiếu 1cm này có c·h·ế·t không?**
"Ba, ba tìm con có chuyện gì vậy ạ?"
Mộ Hiểu Yên nhìn về phía phụ thân, khẽ khàng hỏi.
Có lẽ bởi vì Mộ Đông Lai từ lâu đã quen ở vị trí cao, nên t·r·ê·n người luôn toát ra một cảm giác áp bách mơ hồ.
Vì vậy, từ nhỏ Mộ Hiểu Yên đã có chút sợ hãi phụ thân.
"Đổi chuyên ngành đi, võ đạo hệ không t·h·í·c·h hợp với con, quay đầu ta sẽ nói với hiệu trưởng của các con một tiếng."
Mộ Đông Lai nhìn con gái, chậm rãi nói.
Hắn cũng không hiểu tại sao con gái mình lại vô lý như vậy, trường Đại học Trấn Nam có nhiều khoa như thế không chọn, lại cứ chọn võ đạo hệ.
"Không được!"
Mộ Hiểu Yên, người luôn luôn nhu nhược, đột nhiên ngẩng đầu, kiên quyết cự tuyệt.
Mộ Đông Lai nhìn dáng vẻ quật cường của con gái, thở dài nói: "Con căn bản không t·h·í·c·h hợp học võ."
Bình thường mà nói, võ đạo hệ là do những học sinh có năng khiếu lựa chọn.
Con gái của hắn đối với t·h·i·ê·n phú tu luyện võ học, gần như có thể nói là không có.
Ai có thể ngờ, sau khi t·h·i đại học xong, vậy mà con bé lại chọn võ đạo hệ này.
"Con có thể nghiêm túc học!"
Mộ Hiểu Yên dùng đôi bàn tay trắng nõn, nắm lấy mép váy nói.
Nàng từ nhỏ đã là một cô bé ngoan ngoãn, đối kháng với phụ thân, áp lực thật sự rất lớn.
Mộ Đông Lai có chút đau đầu: "Học làm sao, chỉ bằng thành tích đứng thứ nhất từ dưới lên của con à?"
Mộ Hiểu Yên yếu ớt nói: "Thứ hai từ dưới lên ạ..."
"Còn người vừa mới đ·á·n·h Lý Hổ kia, là thứ nhất từ dưới lên sao?"
Mộ Đông Lai nhíu mày hỏi.
Hiển nhiên hắn đã biết được thân ph·ậ·n của Tiểu Lộ.
Kỳ thật, Mộ Đông Lai vẫn luôn biết đến Tô Thần.
Dù sao có một kẻ biến thái, ở trong trường học suốt ngày q·uấy r·ối con gái của hắn, làm phụ thân không có lý do gì không biết.
n·g·ư·ợ·c lại, biểu hiện của Tô Thần hôm nay đã khiến Mộ Đông Lai không thể tưởng tượng được.
Một học sinh năm hai đại học võ đạo hệ, thế mà có thể dễ dàng vẩy n·g·ư·ợ·c lại một võ giả cấp ba.
Loại học sinh có thực lực như thế này, nếu như là đứng thứ nhất từ dưới lên, đây tuyệt đối là một trò cười.
Chỉ có thể nói, Tô Thần vẫn luôn giấu dốt.
Tiểu t·ử này cũng không đơn giản.
Mộ Hiểu Yên muốn nói chuyện, nhưng lại không biết nên mở miệng thế nào.
Tô Thần vẫn luôn che giấu thực lực của mình, nàng biết rõ.
Học kỳ I, thành tích của nàng đứng thứ nhất từ dưới lên trong toàn hệ.
Bị rất nhiều nữ sinh trong hệ sau lưng đồn đại, là bình hoa chỉ được cái mã ngoài.
Về sau, thành tích của Tô Thần luôn đứng c·h·ót, xếp ngay dưới nàng, mỗi môn đều vừa đủ điểm qua.
Có điều đứng thứ hai từ dưới lên không quá chói mắt như đứng bét, từ đó về sau, những lời đồn đại không hay về nàng cũng t·h·iếu đi rất nhiều.
"Ba, cho con thêm chút thời gian nữa."
Mộ Hiểu Yên kiên định nói.
Mộ Đông Lai nhìn con gái, khẽ thở dài một tiếng: "Thôi được rồi, con muốn học gì thì học, ta không quản nữa."
Thân là con gái của Mộ Đông Lai hắn, cho dù không đi học, hắn cũng có thể đảm bảo cho con gái cả một đời vinh hoa phú quý.
Mặc dù không hiểu tại sao Mộ Hiểu Yên lại cố chấp với võ đạo hệ như thế, nhưng tất nhiên nàng đã kiên trì, vậy thì cứ t·ù·y t·i·ệ·n đi.
Mộ Đông Lai đưa tay đẩy gọng kính vàng: "c·ô·ng ty còn có chút việc phải xử lý, ta đi trước đây."
"Ba định đến thăm mẹ sao?" Mộ Hiểu Yên hỏi.
Mộ Đông Lai lộ vẻ do dự: "Lần sau đi, c·ô·ng ty còn có việc."
Nói xong, Mộ Đông Lai không quay đầu lại, rời khỏi phòng.
Mộ Hiểu Yên thở dài.
Nàng t·h·e·o hành lang, đi tới một căn phòng khác.
Đây là một phòng ngủ, t·r·ê·n g·i·ư·ờ·n·g nằm một người phụ nữ xinh đẹp.
Gương mặt của bà có vài phần giống Mộ Hiểu Yên, cũng là một mỹ nhân, chỉ là khóe mắt có thêm mấy phần nếp nhăn của năm tháng.
Mộ Hiểu Yên có thể sở hữu dung mạo xuất chúng như vậy, cũng là do gen di truyền ưu tú của cha mẹ nàng.
Đi tới bên g·i·ư·ờ·n·g, Mộ Hiểu Yên nhẹ nhàng nắm lấy tay người phụ nữ.
"Mẹ ơi, con đến thăm mẹ đây..."
. .
Căn hộ cũ nát.
"Tiểu Lộ, chúng ta có còn đi giao đồ ăn nữa không?"
A Tang ôm một thau cơm, cầm một cái muỗng lớn, đang nhét cơm trắng vào trong miệng.
"Không đi, dựa vào việc giao đồ ăn thì đến khi nào mới có thể tích lũy đủ một trăm ức."
Tiểu Lộ nằm t·r·ê·n g·i·ư·ờ·n·g bắt chéo chân, chơi điện thoại.
Hắn đang tìm kiếm xem có cơ hội kinh doanh nào không.
Giao đồ ăn là k·i·ế·m tiền cực khổ, kiếm được quá chậm.
Nghe thấy âm thanh A Tang đang hì hục ăn cơm ở bên cạnh, Tiểu Lộ bất đắc dĩ nói: "Ăn ít cơm thôi, đó là để kéo dài tính m·ạ·n·g, không phải để cho ngươi dùng làm đồ ăn vặt!"
"Vâng ạ."
A Tang lưu luyến không nỡ đặt thau cơm xuống, liếm liếm hạt cơm dính ở khóe miệng.
Kỳ thật, hắn cũng giống như người bình thường, ăn hai bát cơm cũng có thể s·ố·n·g.
Sở dĩ ăn nhiều như thế... chủ yếu là để trải nghiệm niềm vui khi được ăn cơm thỏa thích!
Dạ dày của A Tang giống như một cái hang không đáy, bao nhiêu cơm cũng không đủ hắn ăn.
Đúng lúc này, Tiểu Lộ đang cầm điện thoại đột nhiên ngồi bật dậy, trong ánh mắt đều tỏa sáng.
"Tất chân làm mẫu, cái này có thể được, một ngày 800 tệ, thanh toán cuối ngày."
A Tang lộ ra ánh mắt hiếu kỳ: "Nam nhân cũng có thể x·u·y·ê·n tất chân sao?"
"Ngươi thì hiểu cái gì."
Tiểu Lộ nghiêm túc nói: "Rất nhiều nam nhân có đôi chân thon dài hơn cả nữ sinh, đường cong bắp t·h·ị·t còn mượt mà hơn, mà mấu chốt nhất chính là, nam nhân làm mẫu tất chân thì rẻ hơn!"
Sau đó, Tiểu Lộ đặt ánh mắt lên người A Tang, q·u·a·n s·á·t trên dưới một phen.
"Ta không được, chân của ta quá lớn."
Nói xong, A Tang kéo ống quần lên.
Tiểu Lộ vội vàng nói: "Thử xem thôi, cạo lông chân đi là được, quay đầu ta mời ngươi đi ăn tiệc buffet..."
Sau đó, hắn im lặng.
Bắp chân và bắp đùi của A Tang, đường cong bắp t·h·ị·t cực kỳ rõ ràng, vừa nhìn đã biết là chân đàn ông.
"Không phải, chân của ngươi sao lại nhiều bắp t·h·ị·t như vậy." Tiểu Lộ nhíu mày.
"Ta còn có cơ bụng!"
A Tang vén áo len lên.
Rõ ràng là tám múi cơ bụng, chỉnh tề, đường cong mượt mà.
Tiểu Lộ: "..."
Vì cái gì mà Zombie lại có thể sở hữu tám múi cơ bụng rõ ràng như thế!
Chuyện này không hợp lý!
Hiển nhiên, với A Tang thì không thể thực hiện được.
"Mà Hỏa t·ử đâu rồi?"
Tiểu Lộ hỏi.
A Tang lắc đầu: "Không biết, hắn sáng sớm đã đi ra ngoài rồi."
"Người này thần thần bí bí, cả ngày cũng không biết làm cái gì." Tiểu Lộ khẽ thở dài một cái.
Đương nhiên, đừng nghĩ đến việc bảo Hỏa t·ử x·u·y·ê·n tất chân để làm mẫu.
Đầu của hắn sẽ bị Hỏa t·ử đấm một phát xuyên qua mất.
Trong lúc bất đắc dĩ, Tiểu Lộ nhìn xuống chân mình, rất dài, cũng khá trắng.
Nếu thực sự thử, cạo lông chân đi là được.
Hình như không có ai t·h·í·c·h hợp hơn hắn.
"Thôi vậy, tám trăm tệ cơ mà, tôn nghiêm của nam nhân đáng giá mấy đồng."
Tiểu Lộ thở dài, sau đó mở khung trò chuyện, liên lạc với bộ phận chăm sóc khách hàng của xưởng tất chân.
Chăm sóc khách hàng Sóng Sa: [Thưa tiên sinh, chiều cao của ngài là bao nhiêu ạ?]
joker: [185]
Chăm sóc khách hàng Sóng Sa: [Thưa tiên sinh, mời ngài thành thật một chút, chúng tôi là xưởng tất chân, yêu cầu rất cao về độ chính x·á·c của số liệu ạ]
joker: [180]
Chăm sóc khách hàng Sóng Sa: [Thưa tiên sinh, mời ngài thành thật một chút ạ]
joker: [Thật sự là 180!!! Đến cái này mà cũng nghi ngờ sao?]
Sau đó Tiểu Lộ cầm điện thoại chĩa vào chân mình, chụp một bức ảnh, gửi qua.
Rất nhanh, bộ phận chăm sóc khách hàng của xưởng tất chân đã phản hồi.
Chăm sóc khách hàng Sóng Sa: [Căn cứ số liệu biểu thị, chiều cao của ngài là 179, không phù hợp với chúng tôi...]
Chơi thật!
Tiểu Lộ giận không kìm được, bật dậy khỏi g·i·ư·ờ·n·g.
Đồ c·h·ó, chênh lệch 1cm mà ngươi tính ra được hay sao!
t·h·iếu 1cm đó thì làm sao?
Làm sao?
Làm sao?
Làm sao?
Chặn, xóa, tố cáo luôn cho rồi!
"Nói đùa, thật sự cho rằng ta muốn làm mẫu tất chân chắc, ta chỉ là muốn thử xem cái ngành nghề này có chính đáng hay không thôi! Ngành nghề rác rưởi, cho ta tiền ta cũng không làm!"
Tiểu Lộ p·h·ẫ·n nộ nói.
Sau đó lại nằm xuống g·i·ư·ờ·n·g, lật người, lướt tiếp các thông báo tuyển dụng trả lương cuối ngày.
Không bao lâu, ánh mắt của hắn sáng lên.
"Cái này tốt, thử t·h·u·ố·c, lương trả cuối ngày... Má ơi! Một ngàn!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận