Ta, Ta Ta Ta Ta Ta, Đến Từ Thời Không Khác Nhau

Chương 202: Bồi ta kiếm

**Chương 202: Bồi ta kiếm**
Răng rắc!
Hỏa Tử dùng sức mở tung cánh cửa xe Long Địch đã rách nát, vừa định bước vào trong.
"Dừng lại!"
Đúng lúc này, A Đào ôm trường kiếm xông tới, chặn đường Hỏa Tử.
"Chuyện gì?"
Hỏa Tử lạnh nhạt hỏi, nhìn nàng.
"Tự ý xông vào nhà dân, còn phạm tội phóng hỏa, ngươi đã bị truy nã!"
A Đào tay cầm trường kiếm, chầm chậm rút kiếm ra khỏi vỏ.
Lúc này, Thang Bạch thở không ra hơi chạy tới, thấy cảnh này sợ đến mức tóc tai dựng đứng cả lên.
"Này này này, A Đào, đừng hành động theo cảm tính, ai dạy ngươi thế hả!"
Thang Bạch kinh hãi nói.
Ngươi có chút thực lực cỏn con mà dám chặn đường người này!
"Tránh ra!"
Hỏa Tử lạnh lùng nói, cặp mắt lạnh như băng nhìn chằm chằm cô gái xinh đẹp trước mặt.
A Đào không nói nhảm, cầm trường kiếm, nháy mắt lao tới tấn công Hỏa Tử, vung kiếm chém xuống, tách ra một vệt sáng lạnh lẽo trong đêm tối.
Xoẹt!
Trường kiếm gãy làm đôi, một đoạn thân kiếm rơi xuống xoay tròn trên không trung, cắm vào mặt đất.
Đôi mắt đẹp vốn không chút cảm xúc của A Đào, tại khoảnh khắc này, đồng tử giãn to.
Đối diện nàng, Hỏa Tử cầm một thanh kiếm quang màu lam đang tỏa sáng rực rỡ, nàng thậm chí còn không kịp nhìn rõ Hỏa Tử ra tay thế nào.
Trong khoảnh khắc trường kiếm và kiếm quang va chạm.
Thanh trường kiếm sắc bén liền bị kiếm quang chém thành hai nửa!
Thanh trường kiếm này chém sắt như chém bùn, nhìn qua đã biết là chí bảo hiếm có.
Nhưng mà, thanh kiếm quang này lại là sản phẩm khoa học kỹ thuật đỉnh cao hiện nay, chỉ riêng chi phí chế tạo đã lên tới hơn trăm triệu, đối với v·ũ k·hí lạnh truyền thống mà nói tuyệt đối là đòn đả kích trí mạng.
Soạt!
Hỏa Tử ấn chốt bấm của chuôi kiếm quang, thân kiếm màu lam biến mất, hắn đem chuôi kiếm về vị trí cũ bên hông.
A Đào ngồi xổm xuống, ôm một nửa chuôi kiếm, khuôn mặt nhỏ nhắn đẫm nước mắt.
Thấy Hỏa Tử không ra tay với A Đào, Thang Bạch cũng thở phào nhẹ nhõm.
Xét về thực lực, A Đào là võ giả cấp sáu.
Thậm chí còn cùng cấp bậc với Phương gia lão gia tử.
Thế nhưng, vừa rồi Phương gia lão gia tử bị Hỏa Tử đạp đầu cầu xin tha mạng.
A Đào nếu thật sự chọc giận người này, kết cục e rằng cũng không tốt đẹp hơn chút nào.
Trước đó, để truy bắt Hỏa Tử, bọn họ đã điều động mấy vị người chấp pháp cao cấp, đều không ngoại lệ thất bại.
Cho tới nay, vị Tô Thần này rốt cuộc có thực lực gì, bọn họ vẫn không có khái niệm.
Ong ong!
Động cơ Long Địch gầm rú, Hỏa Tử đạp ga chuẩn bị rời đi.
Đúng lúc này, A Đào đột nhiên giang hai tay, chặn trước đầu xe.
"Tránh ra!"
"Không cho!"
Trong đôi mắt đẹp của A Đào còn vương nước mắt, mặt đầy quật cường nhìn hắn: "Ngươi bồi ta kiếm!"
Hỏa Tử nhìn nàng qua gương chiếu hậu, lạnh lùng nói: "Không thể nào!"
Trong lúc nói chuyện, hắn chuyển số xe.
Kéo dài khoảng cách với A Đào, sau đó đạp mạnh chân ga, bánh xe ma sát trên mặt đất đến mức bốc khói.
"A Đào, mau tránh ra!"
Thang Bạch sợ hãi, tên hỗn trướng này định đâm c·h·ết A Đào sao!
Đột nhiên, Hỏa Tử nhả chân phanh, lao thẳng về phía A Đào.
A Đào vẫn đứng chặn đường, dường như không hề có cảm xúc sợ hãi, không tránh không né.
Thang Bạch cả người dọa đến tê dại, chiếc xe này mà đâm vào người, làm gì còn đường sống, cho dù là võ giả không c·h·ết cũng tàn phế.
Thế nhưng, ngay khi Hỏa Tử điều khiển chiếc Long Địch sắp lao tới A Đào.
Một bên thân xe đột nhiên nhấc lên, Long Địch dựng đứng hai bánh, lách qua A Đào với tốc độ cực nhanh.
"Đậu phộng, lái xe bốc đầu!"
Thang Bạch trợn mắt há mồm.
Tiểu tử này, làm thế nào thực hiện được động tác điều khiển có độ khó cao như vậy ở trên mặt đất bằng phẳng?
Không khoa học chút nào!
Đông!
Hỏa Tử khéo léo điều khiển chiếc Long Địch lách qua A Đào, tốc độ không hề giảm, tiếp tục phóng đi, thoáng chốc đã không thấy cả đèn hậu.
Thang Bạch qùy rạp xuống đất, sợ hãi đến mức thở hổn hển từng ngụm.
Trong khoảnh khắc vừa rồi, hắn thật sự cho rằng Hỏa Tử sẽ đâm c·h·ết A Đào.
"Tiểu Thang, hắn làm gãy kiếm của ta!"
A Đào trước nay luôn bình tĩnh, cảm xúc không chút gợn sóng, có chút tủi thân nói với Thang Bạch.
Thang Bạch không nói hai lời, giơ tay đánh vào đầu A Đào.
"Đòi kiếm cái gì, vừa rồi ngươi xém chút nữa thì mất mạng, có biết không! Ngươi thật sự cho rằng tiểu tử này nhân từ nương tay à! Ngươi nếu có chuyện gì, ta biết ăn nói làm sao với biểu cô!"
"Ta đ·á·n·h không lại hắn..."
Nhìn bộ dạng ủy khuất của A Đào, Thang Bạch thở dài.
Tuy nhiên hắn cũng hiểu, nha đầu này có trái tim thuần khiết.
"Được rồi, hôm nay ngươi làm rất tốt, tên kia là một con quái vật, ngươi đừng có luôn muốn so đo với hắn."
Thang Bạch an ủi.
A Đào năm nay mới 19 tuổi, đã là võ giả cấp sáu.
Trong lứa tuổi này tuyệt đối là tồn tại vô địch, là kỳ tài võ học trăm năm khó gặp.
Nhưng không có cách nào, gia hỏa mà nàng đối mặt, dù 18 tuổi, nhỏ hơn A Đào một tuổi.
Nhưng đến từ một thế giới khác, căn bản không thể dùng thực lực của nhân loại để so sánh hắn.
"Cha cho ta kiếm gãy rồi."
A Đào ôm thanh kiếm gãy, thấp giọng nức nở.
"Ta, ta xem một chút, không có chuyện gì, nhất định có thể sửa lại cho ngươi."
Thang Bạch không còn cách nào, đành phải dỗ dành nha đầu này.
Không chỉ là kiếm gãy, vừa rồi mạng của ngươi cũng suýt chút nữa thì không còn.
...
Trấn Nam Đại Học.
Võ đạo trường.
Hôm nay lại là buổi học thực chiến, đối với loại giờ học này, Tiểu Lộ thông thường sẽ không trốn học.
Hắn tương lai muốn trở thành võ giả, đối với những buổi học văn hóa nhàm chán vô dụng, lớp học thực chiến mới là quan trọng nhất.
Đông đông đông!
Người đối luyện với hắn vẫn là Trần Vĩ.
Không biết tại sao, từ khi học kỳ này bắt đầu, Trần Vĩ liền chủ động lẽo đẽo theo sau hắn.
Chỉ cần vừa lên lớp thực chiến, hắn liền chủ động tới cùng Tiểu Lộ phân vào một tổ.
Đông đông đông!
Tiểu Lộ đơn giản cùng Trần Vĩ so chiêu.
Nhưng Trần Vĩ hiển nhiên không phải đối thủ, không quá mấy hiệp liền bị Tiểu Lộ nhẹ nhàng quật ngã xuống đất.
"Thần ca, nghỉ ngơi một chút, nghỉ ngơi một chút..."
Trần Vĩ nằm trên đệm, thở hổn hển, đồng thời có chút nghi hoặc.
Nói thật, hiện tại Tô Thần rất lợi hại, hai ba chiêu liền có thể dễ dàng đánh bại hắn.
Nhưng mà lại không còn cảm giác không thể chiến thắng mạnh mẽ như trước kia, hơn nữa, cũng không có loại cảm giác áp bách k·h·ủ·n·g b·ố đến mức khiến người ta phải cúng bái.
"Về phương diện kình khí, võ quán Trần gia các ngươi dạy thế nào?"
Tiểu Lộ đưa tay kéo Trần Vĩ dậy, hỏi.
Trần Vĩ cười nói: "Cái này càng tùy thuộc vào mỗi người, kình khí không phải ai cũng có thể tu luyện thành công... Cái kia, Thần ca, ta có việc đi trước."
Trong lúc nói chuyện, Trần Vĩ vội vàng rời đi.
Tiểu Lộ thở dài, quay đầu lại.
Quả nhiên, Lạc Tình đang chắp tay sau lưng, cười tủm tỉm nhìn hắn: "Tô Thần, ta mua nước cho ngươi này."
"Không cần, đừng đến làm phiền ta!"
Tiểu Lộ cầm khăn mặt lau mồ hôi, khập khiễng đi đến một bên ghế ngồi.
Lạc Tình nhíu mày: "Chân của ngươi bị sao vậy?"
Trong lúc nói chuyện, nàng không đợi Tiểu Lộ đồng ý, trực tiếp kéo ống quần của Tiểu Lộ lên.
Trên chân Tiểu Lộ, một mảng bầm tím do tụ máu.
Lúc này Lạc Tình mới nhớ tới, ngày hôm qua lúc hắn đ·á·n·h nhau với Phương Bác, bị Phương Bác đánh trúng chân.
Bạn cần đăng nhập để bình luận