Ta, Ta Ta Ta Ta Ta, Đến Từ Thời Không Khác Nhau

Chương 158: Chúng ta trước đây gặp qua

Chương 158: Chúng ta đã từng gặp nhau
"Cái này, cái này làm gì có chuyện thích hợp hay không, thích mới là quan trọng nhất."
Tiểu Lộ có chút suy tư rồi nói.
Mộ Hiểu Yên là ai? Mộ Hiểu Yên là thiên kim Mộ Thị Tập Đoàn.
Đừng nói là nàng muốn học võ đạo, chỉ cần nàng chịu đi, các danh giáo lớn trên thế giới tùy ý nàng chọn lựa.
Dù sao có Mộ Thị Tập Đoàn chống lưng cho nàng, cả một đời cẩm y ngọc thực vinh hoa phú quý, không có gì trở ngại.
"Thật ghen tị với ngươi, có được thiên phú võ đạo tốt như vậy."
Mộ Hiểu Yên nhìn Tiểu Lộ, trong đôi mắt đẹp mang theo vẻ hâm mộ.
Võ đạo là một nghề, cần có thiên phú.
Khởi điểm của Tiểu Lộ, chính là thứ mà cả đời này nàng không thể nào chạm tới.
Tiểu Lộ nghe Mộ Hiểu Yên nói xong, khóe miệng giật giật: "Có gì tốt mà ghen tị."
Phải là ta ghen tị với ngươi mới đúng!
So với gia sản trăm tỷ, một chút thiên phú võ đạo kia có là gì!
Mộ Hiểu Yên cười cười, sau đó ánh mắt nàng mang theo một chút chờ mong, thăm dò hỏi:
"Ngươi còn nhớ rõ không, rất lâu trước kia chúng ta đã từng gặp nhau."
"Có, có sao?"
Tiểu Lộ thần sắc có chút kinh ngạc, cũng có chút mờ mịt.
Hắn và nữ thần trước kia đã từng gặp gỡ?
Không đúng, khoảnh khắc hoàn mỹ như vậy hắn làm sao có thể lãng quên!
Chẳng lẽ. . . Nữ thần nhìn thấy là Tô Thần khác?
Cái kia cũng không đúng!
Hỏa Tử, A Tang, đều là sau sinh nhật 18 tuổi của hắn, mới xuất hiện ở thế giới này.
Bao gồm cả Mộc Đầu cũng như vậy, đều là xuất hiện vào ngày sinh nhật 18 tuổi của hắn.
Thấy Tiểu Lộ biểu hiện ra vẻ mặt mờ mịt, Mộ Hiểu Yên cười một tiếng.
Dù sao thời gian quá xa xưa, có lẽ hắn đã sớm quên.
. . .
Đông Giang Tỉnh, trên hoang đảo nhỏ.
Một đám người thần sắc kinh hỉ, nhìn những tinh thể lấp lánh trên nham thạch của hoang đảo.
Bọn họ làm sao cũng không nghĩ tới, nơi vốn dĩ phải có hung thú bảo vệ, vậy mà không có một ai, cứ như vậy hiện ra trước mặt bọn họ.
"Ha ha ha, phát tài rồi, phát tài rồi!"
"Ngươi nói xem chờ ta đem những thứ này chở về, sẽ kiếm được bao nhiêu tiền?"
"Không biết, dù sao mỗi ngày thay đổi người mẫu trẻ khác nhau cũng đủ."
Mấy tên võ giả cao hứng bừng bừng thảo luận, làm thế nào để đem những tinh thể này về phân phối.
Đúng lúc này, một âm thanh lạnh lùng truyền đến.
"Đem đồ vật đặt xuống!"
Mấy tên võ giả nghe xong quay người nhìn, là một thiếu niên trên người mặc quần áo rách nát, lạnh lùng.
"Ha ha, ở đâu ra tiểu quỷ đầu!"
Tên võ giả đầu trọc cầm đầu, thấy là một tiểu tử niên kỷ trên dưới 20 tuổi, trong ánh mắt mang theo vài phần khinh miệt và trào phúng.
"Ta phát hiện trước!"
Hỏa Tử lạnh nhạt mở miệng nói.
Vì những tinh thể này, hắn bị đám hung thú vây công, không ngờ mấy người này lại nhặt được tiện nghi.
Lời này vừa nói ra, lập tức mấy tên võ giả nhìn nhau, rồi đều phá lên cười to.
"Ha ha ha, người trẻ tuổi, lần đầu tiên làm võ giả à, ai nói cho ngươi biết trước nhìn thấy chính là của ngươi?"
"Không được, tiểu tử này thật có ý tứ, ngốc nghếch đáng yêu, chẳng lẽ là từ mấy trường đại học võ giả đi ra!"
"Ha ha, nói không chừng còn chưa tốt nghiệp đại học võ giả đâu."
Mấy tên võ giả kẻ nói một câu, người thêm một câu, tràn đầy sự khinh thường đối với Hỏa Tử.
"Trong giới võ giả, quyết định bằng nắm đấm."
Võ giả đầu trọc cười ha hả, giơ cánh tay tráng kiện của mình lên, phía trên hình xăm màu xanh cực kỳ chói mắt.
Phối hợp với khuôn mặt hung ác của hắn, xác thực có mấy phần sát khí.
"Có đúng không."
Hỏa Tử thần sắc lạnh nhạt, dậm chân về phía trước.
Giờ khắc này, mấy tên võ giả đầu trọc, thần sắc đều thay đổi trở nên tức giận.
Tiểu tử này không hiểu tiếng người, đúng không!
"Mẹ kiếp, xử lý hắn!"
Một tên gầy gò, nhếch miệng lộ ra nụ cười dữ tợn, vuốt ve con dao găm trong tay, nhanh chóng xông tới.
Xoẹt!
Đột nhiên, một đạo ánh sáng màu xanh lấp lóe.
Bắp đùi tên gầy bị kiếm quang xẹt qua, máu tươi văng tung tóe, hắn thống khổ ngã xuống đất, ôm chân, gào thét thảm thiết.
Những người khác thấy cảnh này, cũng bối rối, thần sắc kinh sợ, nhìn Hỏa Tử cầm kiếm quang trong tay.
"Đồ tốt!"
Võ giả đầu trọc nhìn kiếm quang trong tay Hỏa Tử, ánh mắt càng thêm tham lam.
So với thanh kiếm quang này, những tinh thạch kia có đáng bao nhiêu tiền.
"Tiểu tử, để lại kiếm quang, tha cho ngươi một mạng!"
Những võ giả khác, cũng để mắt tới kiếm quang trong tay Hỏa Tử, mắt đỏ ngầu hận không thể trực tiếp cướp đoạt.
Bọn họ cũng không phải là võ giả chính đạo, đều là đám lính đánh thuê liếm máu trên lưỡi đao, dựa vào tiếp các loại nhiệm vụ phát tài.
Chỉ cần là có thể kiếm tiền, các loại nhiệm vụ bọn họ đều có thể nhận!
"Muốn?"
Hỏa Tử đưa tay dập tắt lưỡi kiếm.
Chuôi kiếm quang, xoay tròn trong tay hắn.
"Tiểu tử, ngươi thật ngông cuồng!"
Võ giả đầu trọc thân hình mặc dù khôi ngô, thế nhưng động tác không hề chậm chạp.
Chỉ thấy thân ảnh hắn di chuyển, đã xông về phía Hỏa Tử, hai ngón tay như móc câu chộp về phía yết hầu Hỏa Tử.
Có thể thấy thực lực của hắn không yếu, Hỏa Tử cũng không biết tên trọc đầu này có thực lực gì, hắn cũng không có hứng thú biết.
Coong!
Tay của võ giả đầu trọc, bị Hỏa Tử tinh chuẩn nắm lấy cổ tay.
Tốc độ nhanh chóng khiến mấy võ giả khác đang chuẩn bị xem kịch vui, sắc mặt đều thay đổi, rung động.
"A! !"
Sau một khắc, tiếng kêu thảm thiết thê lương của võ giả đầu trọc vang vọng.
Hỏa Tử trực tiếp bẻ gãy cổ tay của hắn, võ giả đầu trọc quỳ trên mặt đất thống khổ ôm lấy cánh tay bị vặn gãy, gào thét thảm thiết.
Một màn này, khiến mấy tên võ giả khác nhìn đến lạnh sống lưng.
Gặp quỷ, hắn rốt cuộc là có thực lực gì! !
Có thể đơn giản đánh ngã lão đại của bọn họ như vậy, trên toàn Đại Lam, cũng không nhiều hơn hai bàn tay.
"Giao ra."
Hỏa Tử ánh mắt lạnh lùng, nhìn về phía tên võ giả đang cầm ba lô chứa đầy tinh thạch.
Đối mặt với đôi mắt này, tên võ giả kia chỉ cảm thấy chân mình run rẩy.
Tiểu tử này rốt cuộc có lai lịch gì. . .
"Cho, cho ngươi. . ."
Tên võ giả không do dự, trực tiếp đem ba lô chứa tinh thạch ném về phía Hỏa Tử.
Hỏa Tử đưa tay tiếp nhận ba lô.
Thế nhưng, ngay lúc này, mấy tên võ giả khác cực kỳ ăn ý, cùng nhau hướng về phía Hỏa Tử phát động tấn công.
Hỏa Tử cầm ba lô, ánh mắt vẫn như cũ bình tĩnh.
Một ngọn lửa, bắt đầu lượn lờ quanh người hắn.
Trong nháy mắt mấy tên võ giả công kích hắn, tạo thành vòng lửa đỏ thẫm, đánh tới.
"A! !"
Tiếng kêu thảm thiết thay nhau nổi lên.
Một tên võ giả toàn thân bốc hỏa, bị sóng lửa khủng bố hất tung xuống đất.
Trên người bọn họ lửa cháy, đau đớn đến mức bọn họ chỉ có thể lăn lộn trên mặt đất, mưu đồ dập tắt lửa.
Tên võ giả đầu trọc xách đao chuẩn bị đánh lén Hỏa Tử, nhìn thấy cảnh này nháy mắt kinh hãi.
Giờ khắc này, hắn mới nhớ tới thân phận thật sự của thanh niên trước mắt!
Một tên võ giả danh tiếng vang dội gần đây trong giới võ giả Đại Lam.
Không biết tên thật.
Chỉ biết ngoại hiệu là Viêm Vương!
Nghe nói, là một dị năng giả có khả năng điều khiển hỏa diễm.
Thế nhưng hiện tại tên đã lên dây, không bắn không được!
Đôi mắt võ giả đầu trọc lóe lên một tia âm tàn, cầm đao bổ về phía sau gáy Hỏa Tử.
Hắn không tin, với thực lực võ giả cấp năm của hắn, không giải quyết được một mao đầu tiểu tử trên dưới 20 tuổi, nếu không có dị năng khống hỏa, cho dù từ trong bụng mẹ bắt đầu tu luyện, có thể mạnh đến mức nào!
Xoẹt!
Sau một khắc!
Hỏa diễm từ mi tâm của hắn xuyên thẳng ra sau đầu, giống như một dải lụa dài bắn ra, máu tươi vẩy ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận