Ta, Ta Ta Ta Ta Ta, Đến Từ Thời Không Khác Nhau

Chương 563: Tránh mưa

**Chương 563: Tránh Mưa**
Mây đen dày đặc như chì không ngừng vần vũ, thỉnh thoảng gió lạnh từng đợt thổi qua.
Đã là tiết trời đầu xuân, không có gì bất ngờ xảy ra, tiếp theo sẽ có một trận mưa xuân kéo đến.
Xuyên qua cầu vượt, Tiểu Lộ và Mộ Hiểu Yên yên tĩnh bước đi.
Hai người bước chân rất chậm, nhưng lại vô cùng ăn ý, yên lặng đi mà không trò chuyện quá nhiều.
"Hình như trời sắp mưa."
Mộ Hiểu Yên ngẩng đầu nhìn bầu trời, đôi mắt đẹp khẽ chớp, cặp mắt kia trong veo long lanh.
"Ừ."
Tiểu Lộ khẽ gật đầu, nhìn gò má tinh xảo không tì vết của nàng, khóe miệng nâng lên nụ cười nói: "Thời gian trôi qua thật nhanh, nhớ lần trước, hai chúng ta cùng nhau tản bộ, vẫn là khi tuyết đầu mùa."
Thời gian quả thực trôi qua rất nhanh.
Quan hệ giữa hai người họ, dường như cũng không có tiến triển gì nhiều.
Mộ Hiểu Yên ăn mặc rất đơn giản, nhưng gu thời trang lại cực kỳ tốt, có lẽ là do bản thân nàng vốn đã rất xinh đẹp, dáng người lại đẹp, nên quần áo mặc trên người nàng đều mang một cảm giác tao nhã.
Trước đây Tiểu Lộ, có lẽ không cảm nhận được gì.
Nhưng sau vài ngày sống sung túc, Tiểu Lộ có thể nhận ra, những bộ quần áo Mộ Hiểu Yên mặc trên người đều là hàng hiệu rất đắt tiền.
Mà hắn ăn mặc thì tuềnh toàng hơn nhiều, mãi mãi chỉ có ba màu trắng, xám, đen, đối với gu thời trang hay loại hình, càng là trước nay chưa từng cân nhắc qua.
Cho nên, rất nhiều khi, hắn đều cảm thấy mình và Mộ Hiểu Yên không cùng một thế giới, tựa như hai đường thẳng song song.
Giống như hiện tại, Mộ Hiểu Yên ở rất gần hắn, nhưng cũng khiến Tiểu Lộ cảm thấy nàng rất xa.
Xa xôi đến mức, khiến bản thân căn bản không dám chạm tới khoảng cách kia.
"Tiếp theo, chúng ta hẳn là sẽ có một khoảng thời gian rất dài không thể gặp mặt."
Mộ Hiểu Yên nhìn hắn, nhẹ nhàng cười nói.
Tiểu Lộ lắc điện thoại nói: "Dù sao đều có phương thức liên lạc, có thể trò chuyện mà."
Lúc này Mộ Hiểu Yên, có chút trầm mặc.
Sau đó, nàng lấy ra điện thoại, có chút ngượng ngùng nói: "Nếu không, ngươi thêm ta một lần nữa đi. . ."
"Có ý gì?"
Tiểu Lộ sau khi nghe được hơi sững sờ.
Sau đó, hắn nhìn khung trò chuyện của hai người trong điện thoại của mình.
Lại bị chặn rồi sao?
"Trước đây, khi ta còn rất nhỏ, có một nữ nhân, đánh tiếng dân mạng cùng ta chắp nối, kết quả lại thừa cơ từ ta trong miệng moi móc hành động lộ tuyến của cha ta, kết quả lần đó, cha ta suýt chút nữa bị một đám võ giả phục kích. Sau đó, cha ta liền giám sát tài khoản của ta... Từ đó về sau, ta rất ít khi để người khác thêm phương thức liên lạc của ta."
Mộ Hiểu Yên mở miệng, bất đắc dĩ nhẹ nhàng nói.
Thân là con gái nhà giàu nhất, thoạt nhìn phong quang vô hạn, kỳ thật rất nhiều chuyện bình thường, nàng đều phải làm việc hết sức cẩn thận.
Trên thế giới này, người nhòm ngó tài sản của phụ thân nàng, không hề ít.
"Rất ít khi để người khác thêm phương thức liên lạc của ngươi. . ."
Tiểu Lộ nghe xong, hơi có chút kinh ngạc.
"Ừ ừ."
Mộ Hiểu Yên nhẹ gật đầu nói.
Trên thực tế, từ nhỏ đến lớn, rất nhiều bạn bè cùng lớp, trừ những người hiểu rõ ngọn nguồn như Vương Vũ Hinh, những người khác căn bản không có phương thức liên lạc của hắn, thậm chí trong danh bạ người cũng ít đến đáng thương.
"Vậy, vậy tại sao mỗi lần ta thêm phương thức liên lạc của ngươi, ngươi đều đồng ý?"
Tiểu Lộ theo bản năng nói.
Hắn đã từng thêm phương thức liên lạc của Mộ Hiểu Yên.
Mặc dù không quấy rối vài câu liền sẽ bị chặn, nhưng mỗi lần hắn dùng một tài khoản nhỏ khác để xin thêm lại, Mộ Hiểu Yên vẫn luôn đồng ý.
Nghe Tiểu Lộ nói, Mộ Hiểu Yên mặt hơi đỏ lên, nhẹ nhàng bước về phía trước vài bước, chắp tay sau lưng quay đầu nhìn hắn: "Ngươi đoán xem."
Mắt ngọc mày ngài dáng dấp có chút động lòng người, khiến tim Tiểu Lộ đều đi theo có chút rung động.
Đoán gì chứ?
Nhìn Mộ Hiểu Yên, Tiểu Lộ cảm thấy đầu óc mình như bị đứng hình.
Thật xinh đẹp!
Hình như, hiện tại trong đầu chỉ có thể nhớ lại câu nói kia.
Mộ Hiểu Yên bước nhanh đi hai bước.
Ở phần mềm trò chuyện chủ yếu của thế giới song song này, khi xin kết bạn, có thể thiết lập mật mã xác nhận.
Mà mật mã xác nhận này, Mộ Hiểu Yên thiết lập xong, chỉ có một người biết.
Cho nên mỗi một lần nhìn thấy người xin kết bạn mới, nàng không cần đoán liền biết người kia là ai.
"Thêm ta vào số này đi."
Mộ Hiểu Yên lấy điện thoại ra, chạm nhẹ vào điện thoại của Tiểu Lộ.
Tiếp đó, trong điện thoại của Tiểu Lộ, liền hiện lên một dãy số xin kết bạn.
"Trong số này, chỉ có một mình ngươi." Mộ Hiểu Yên nhìn hắn, nhẹ nhàng nói.
Chỉ có một mình ta?
Lúc này Tiểu Lộ, cảm giác đầu óc mình có chút không theo kịp.
Hắn cũng không phải kẻ ngốc, dù cho có không hiểu chuyện yêu đương, cũng có thể nghe ra được sự mập mờ trong lời nói của Mộ Hiểu Yên.
Mộ Hiểu Yên là một cô gái rất dịu dàng, điềm tĩnh, mà còn rất kín đáo, tâm tư của nàng đã biểu hiện rất rõ ràng.
Chẳng lẽ, Mộ Hiểu Yên cũng thích hắn?
Đầu Tiểu Lộ cảm giác có chút choáng váng, phảng phất tất cả đều có chút mộng ảo, tất cả đều thay đổi đến có chút không quá chân thật.
"Ngươi làm sao vậy?"
Mộ Hiểu Yên nhìn hắn, ôn nhu hỏi.
"Không, không có gì."
Tiểu Lộ cất điện thoại đi, nói: "Vậy sau này, ta liên hệ với ngươi bằng số này, ngươi có thể đừng vô duyên vô cớ chặn ta."
"Ừ."
Mộ Hiểu Yên khẽ gật đầu một cái.
Hai người lại lần nữa khôi phục, trạng thái sóng vai bước đi.
Mùa xuân đã đến gần, gió đã bớt đi mấy phần rét lạnh, dịu dàng hơn.
"Lần này, hình như trời muốn mưa thật rồi."
Mộ Hiểu Yên ngẩng đầu nhìn mây đen càng ngày càng dày đặc nói.
Nàng vừa dứt lời, những hạt mưa lớn như hạt đậu, bắt đầu rơi lã chã từ trên bầu trời xuống.
"Mau, đi nhanh đi." Mộ Hiểu Yên đưa tay che mưa.
Hai người không có mục đích tản bộ, bây giờ còn cách trường học một khoảng rất xa, xung quanh thậm chí không có chỗ trú mưa.
Cứ như vậy một đường trở về, hai người họ rất có thể sẽ bị ướt sũng.
"Mau quay lại cầu vượt thôi, ít nhất ở đó có thể tránh mưa."
Tiểu Lộ đến gần Mộ Hiểu Yên, sau một khắc, hắn dùng năng lực không gian, tạo ra một hình dạng giống như chiếc ô ở trên không.
Những hạt mưa lã chã trên bầu trời, tại khoảnh khắc sắp rơi xuống, đều tản ra các hướng khác, tạo thành một vùng chân không hình nấm dưới ngón tay Tiểu Lộ.
Muốn dùng dị năng không gian để tránh mưa, đối với Tiểu Lộ mà nói rất đơn giản.
Mà vào lúc này, Mộ Hiểu Yên nhẹ nhàng nhích lại gần hắn, cảm giác ấm áp mềm mại, mang theo một mùi thơm cơ thể nhàn nhạt thấm vào người.
"Mưa không xuống được sao?"
Mộ Hiểu Yên giơ tay lên, hiếu kỳ ngẩng đầu nhìn bầu trời.
Tiểu Lộ đưa tay nhìn một chút vùng chân không to lớn do chính mình tạo ra, đừng nói là trú hai người, cho dù trú mười người cũng đủ.
Trong nháy mắt, Tiểu Lộ hận không thể cho đầu mình một quyền.
Lúc này dùng năng lực không gian tránh mưa làm gì chứ!
Vì vậy, hắn vội vàng hạ tay xuống, những giọt nước mưa nhanh chóng trút xuống, rơi trên người họ.
Soạt!
Tiểu Lộ giật áo khoác màu đen của mình ra, che kín đầu Mộ Hiểu Yên.
"Đi mau!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận