Ta, Ta Ta Ta Ta Ta, Đến Từ Thời Không Khác Nhau

Chương 44: Cầm tiền vũ nhục người

**Chương 44: Cầm tiền vũ nhục người**
Loại vương bát đản này, cậy vào việc bản thân có chút quyền lực trong tay, giở trò ngáng chân người khác.
Tiểu Lộ sẽ không nhẫn nhịn hắn!
Trực tiếp để A Tang lên tiếng.
A Tang nhận được mệnh lệnh, lập tức nhe răng trợn mắt, lao về phía nhân viên bảo an.
"Đến, đến đây, cắn ta đi!"
Nhân viên bảo an nhìn thấy dáng vẻ tức giận của Tiểu Lộ, vẻ mặt khinh thường liếc qua A Tang.
Ngay sau đó, A Tang há miệng, ngoạm về phía đầu của nhân viên bảo an.
"Này, này, ta chỉ nói đùa thôi!"
Tiểu Lộ sợ đến mức hồn vía lên mây.
Miệng của A Tang, sắc bén đến mức có thể gặm được thép, hơn nữa còn mang độc.
Tên hỗn đản này tuy rằng có chút buồn nôn, nhưng tội không đáng chết.
Nhân viên bảo an giật nảy mình, hắn không ngờ tên tiểu tử tóc bạc này lại dám dùng miệng cắn thật!
Theo bản năng, hắn giơ gậy cao su lên.
Răng rắc!
Lực cắn của A Tang cực kỳ kinh người.
Gậy cao su trực tiếp bị hắn dùng răng sắc bén cắn đứt.
Bịch một tiếng.
Tên nhân viên bảo an kia trực tiếp ngồi bệt xuống đất, mặt mày sợ hãi.
Gặp quỷ rồi, răng của tên tiểu tử này làm bằng sắt thép hay sao?
"A Tang, A Tang, được rồi, được rồi."
Tiểu Lộ vội vàng ngăn A Tang lại.
Đây không phải là thế giới tận thế, thật sự cắn chết người ta thì có thể phải ngồi tù.
"Nha."
A Tang nghe xong, lau nước miếng nơi khóe miệng.
Đã lâu không dùng răng tấn công, bây giờ có chút không quen.
Tiểu Lộ vênh váo hung hăng, nhìn nhân viên bảo an: "Thế nào, bây giờ có thể cho vào không?"
"Vào cái lông, còn dám cắn ta!"
Nhân viên bảo an dường như cảm thấy sỉ nhục vì vừa rồi bị dọa đến ngồi bệt xuống.
Hắn đội mũ ngược, tính khí cũng nổi lên, đưa cổ ra: "Thích cắn người đúng không, đến đây, có giỏi thì cắn vào cổ ta đây này!"
"Thảo! Làm như ta không dám chắc!"
"Ngươi đến đây! Có giỏi cắn chết ta đi!"
"Đến thì đến! A Tang!"
Tiểu Lộ giận đến bốc hỏa, cùng nhân viên bảo an giằng co, mùi thuốc súng nồng nặc.
Dám chọc hắn!
Ngươi tên vương bát đản này xem như là đá trúng tấm sắt rồi.
Thỏ cuống lên còn cắn người nữa là.
Vì vậy, A Tang lại nhe răng sắc bén ra.
Nhân viên bảo an vừa rồi còn ưỡn cổ cứng rắn, nay mặt trắng bệch.
Giây phút này, hắn cuối cùng cũng nhớ lại sự hoảng hốt khi bị A Tang cắn đứt gậy cao su, cùng nỗi khuất nhục bị dọa đến ngồi bệt xuống đất.
"Công ty Champy phải không, ta đến xin việc ngày kết."
Đúng lúc này, một người vóc dáng cao to đi tới, giọng nói vô cùng ngạo mạn.
Sự xuất hiện của hắn đã phá vỡ màn nháo kịch này.
Tiểu Lộ nghe thấy âm thanh, ánh mắt cùng gã cao to này liếc nhau, cả hai đều lộ ra vẻ kinh ngạc.
"Là ngươi!"
"Là ngươi!"
Gã cao to tráng hán này không ai khác, chính là Lý Hổ, bảo an của Mục gia trang viên.
Oan gia ngõ hẹp.
Lý Hổ nhìn thấy Tiểu Lộ, nắm đấm đều cứng lại.
Mẹ kiếp, chính là tên tiểu tử này!
Một cú vật ngã, làm hắn mất toi công việc lương năm vạn.
Nếu không, hắn đường đường là võ giả cấp ba, sao phải đến đây làm công nhật?
"Lát nữa sẽ tìm ngươi tính sổ!"
Lý Hổ trừng mắt nhìn Tiểu Lộ.
Hắn còn đang vội đi phỏng vấn, không rảnh dây dưa với Tiểu Lộ.
Đương nhiên, không đánh lại Tiểu Lộ, cũng là một lý do.
Hôm đó bị ném một cái, xương cổ của hắn bị lệch, vừa mới được thầy thuốc nắn lại.
"Có chứng minh võ giả không?"
Nhân viên bảo an hỏi.
Đối mặt với Lý Hổ khí thế hung hăng, lời nói của hắn cũng mềm mỏng hơn, rõ ràng không còn cứng rắn như khi đối mặt Tiểu Lộ.
Lý Hổ không dây dưa, trực tiếp móc ra chứng nhận võ giả từ trong ngực.
Nhân viên bảo an nhìn thoáng qua, mắt trợn tròn: "Ba, võ giả cấp ba à?"
Hôm nay đến nộp đơn không ít người, nhưng phần lớn đều là võ giả cấp một, thỉnh thoảng có vài người là võ giả cấp hai.
Võ giả cấp ba, đây là người duy nhất!
"Tiên sinh, mời vào."
Nhân viên bảo an vội vàng quét thẻ, cho Lý Hổ đi vào.
Lý Hổ quay đầu, vẻ mặt khinh thường liếc Tiểu Lộ, ngẩng đầu ưỡn ngực đi vào.
Tiểu Lộ thấy cảnh này, lập tức nổi giận: "Hắn tại sao có thể vào? Đã quá thời gian năm phút rồi!"
Nhân viên bảo an khinh thường nói: "Người ta là võ giả cấp ba, võ giả cấp ba ngươi biết không?"
"Chó mắt coi thường người, lão tử cũng là võ giả!"
Tiểu Lộ giận dữ.
"Vậy chứng nhận võ giả của ngươi đâu?" Nhân viên bảo an ngạc nhiên, hỏi tiếp.
Tiểu Lộ im lặng.
Hắn không có đi thi!
"Ha ha ha, ta biết ngay mà, thằng ranh con, ngươi không có chứng nhận!"
Tên nhân viên bảo an này mặt mày hớn hở, bộ dạng như đã sớm nhìn thấu Tiểu Lộ.
Tiểu Lộ hừ nói: "Tên kia vừa rồi là bại tướng dưới tay ta, không tin ngươi hỏi hắn."
Nhân viên bảo an cười lớn: "Nha nha, võ giả cấp ba là bại tướng của ngươi, sao ngươi không nói cái công ty Champy này là ngươi mở luôn đi?"
"A Tang! Cắn hắn!"
Tiểu Lộ lười phí nước bọt với hắn.
A Tang gãi đầu, bất đắc dĩ nói: "Rốt cuộc là cắn hay không cắn đây?"
Cứ lôi kéo qua lại mãi, răng hắn cũng thấy ê ẩm.
"Các ngươi đang làm cái gì vậy?"
Lúc này, nữ trợ lý đạp giày cao gót đi tới, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm Tiểu Lộ và A Tang.
"Tỷ tỷ, chúng ta hôm qua gặp nhau rồi."
Tiểu Lộ xoa tay, có chút xấu hổ tiến lại: "Trải qua một đêm suy nghĩ, ta đã hoàn toàn tỉnh ngộ, quý công ty chính là doanh nghiệp lương tâm của Trấn Nam thị, là cột mốc của giới tư bản, có thể thí nghiệm thuốc cho doanh nghiệp ưu tú như vậy là vinh hạnh của ta. . ."
Nữ trợ lý lạnh lùng nói: "Cho nên?"
"Cho nên, hôm nay ta đến muốn thử một chút." Tiểu Lộ cười hì hì nói.
"Xin lỗi, đã hết giờ rồi, có cơ hội lại hợp tác."
Nữ trợ lý không muốn phản ứng với Tiểu Lộ, trực tiếp rời đi.
Cô ta cũng không ngờ rằng chỉ cần đánh dấu mức lương 5 vạn một ngày trên trang web tuyển dụng, mà lại có nhiều người đến như vậy.
Bây giờ võ giả nhiều như cá diếc qua sông, chọn mãi không hết.
Tiểu Lộ hôm qua còn thờ ơ với cô ta, bây giờ cô ta còn không thèm nhìn.
Tiểu Lộ mặt mày xám xịt.
Nữ trợ lý này rõ ràng là có thành kiến với hắn, xem ra năm vạn tiền công ngày là không được rồi.
"Chờ một chút!"
Tiểu Lộ gọi nữ trợ lý lại.
Nữ trợ lý quay đầu, cau mày nói: "Lại làm sao?"
Tiểu Lộ nghiêm túc nói: "Hôm qua đã nói hai trăm đồng, còn chưa đưa cho chúng ta."
Không xin được việc làm, ít nhất phải lấy lại tiền xe.
Hai trăm đồng đấy!
Như vậy là bị làm khó dễ rồi.
Nữ trợ lý lấy ví tiền ra, tùy ý rút ra một xấp tiền giấy màu đỏ, vung trên mặt đất, trong ánh mắt mang theo vẻ khinh miệt.
"Muốn tiền hả, tự nhặt đi!"
Cô ta ngược lại muốn xem, trước mặt tôn nghiêm và tiền bạc, tên tiểu tử này sẽ lựa chọn thế nào.
"Cảm ơn! Cảm ơn! Người tốt cả đời bình an! Cả đời bình an!"
Tiểu Lộ nhìn thấy tiền giấy đỏ đầy đất, mắt trợn tròn, vội vàng ngồi xổm xuống, nhanh chóng nhặt lên.
Nữ trợ lý: ". . ."
Việc này không giống với tưởng tượng của cô ta.
Vốn dĩ, cô ta nghĩ Tiểu Lộ sẽ phẫn nộ quay đầu đi, hoặc là vẻ mặt khuất nhục nhặt lấy hai trăm đồng của hắn rồi rời đi.
Thế mà, Tiểu Lộ đang nhặt tiền trên mặt đất, hưng phấn như phát điên.
Nhân viên bảo an đứng cạnh, người cãi nhau với Tiểu Lộ lúc nãy, mắt cũng đỏ lên.
Đại tỷ!
Có phải cô sống cao cao tại thượng, không quen dính khói lửa nhân gian rồi không?
Nào có ai ném tiền vũ nhục người như vậy!
Bạn cần đăng nhập để bình luận