Ta, Ta Ta Ta Ta Ta, Đến Từ Thời Không Khác Nhau

Chương 503: Máy móc chuột

Chương 503: Chuột máy
"Hỏa Tử, vất vả cho ngươi rồi."
Tiểu Lộ nhìn Hỏa Tử đang gọt táo bên cạnh, có chút cảm động nói.
Hắn không ngờ rằng, Hỏa Tử ca, người trước nay luôn lạnh lùng cao ngạo, lại đến bệnh viện chăm sóc bệnh nhân là hắn.
Hỏa Tử đem quả táo đã gọt xong, bỏ vào miệng nhai rôm rốp, ánh mắt lạnh nhạt nhìn hắn: "Ai nói muốn chăm sóc ngươi."
Tiểu Lộ: ". . ."
"Không phải, cánh tay ta bị thương thành ra thế này, nhấc lên cũng không nổi!"
Tiểu Lộ lộ ra bả vai trái, hiện giờ bị băng bó thật dày.
"Vết thương nhỏ này mà cũng tính là tổn thương sao?"
Hỏa Tử vô cùng bình tĩnh, ném hạt táo vào thùng rác.
Những vết thương này, so với thời hắn còn bé đã trải qua không biết bao nhiêu lần, thì có đáng là gì.
"Mang đao cho ngươi."
Hỏa Tử mở rương hành lý, lấy thanh hắc đao ra, ném cho Tiểu Lộ.
Tiểu Lộ luống cuống tay chân, vội vàng tiếp nhận.
Nhìn thấy thanh mặc đao trong tay, Tiểu Lộ nhếch miệng nở một nụ cười.
Lúc đó đối phó với tên đầu trọc cơ bắp kia, nếu có thanh đao này trong tay, đã sớm xử lý xong hắn rồi.
Tiểu Lộ thưởng thức hắc đao trong tay, thuận thế múa may hai lần: "Được đấy, Hỏa Tử, ngươi làm thế nào qua được kiểm tra an ninh vậy?"
"Thao tác cơ bản."
Hỏa Tử thản nhiên trả lời.
Thân phận trước kia của hắn là sát thủ, làm sao để che giấu binh khí, đối với hắn mà nói đúng là thao tác cơ bản.
"Còn có mũ bảo hiểm, rảnh rỗi không có việc gì thì luyện tập nhiều một chút."
Hỏa Tử nói xong, lại đem cái mũ trò chơi ảo trị giá 300 vạn ném tới.
Làm Tiểu Lộ sợ tới mức vội vàng ném hắc đao xuống, đưa tay ra đỡ lấy.
"Cẩn thận một chút, đây chính là 300 vạn đấy!"
Chỉ riêng mũ trò chơi ảo này đã đáng giá 300 vạn, huống chi bên trong còn có hư không đao pháp không biết giá trị bao nhiêu tiền.
Tiểu Lộ xách theo mũ bảo hiểm.
Đáng tiếc, nếu như cho hắn thêm một khoảng thời gian, hắn nhất định phải luyện tập đao thuật này cho thật tốt.
Khi đối chiến với Đầu Đen, hắn mới chính thức nhận thức được chiêu đao thuật này cường đại cỡ nào.
Chi chi!
Đúng lúc này, một cái máy móc, có kích cỡ giống như chuột đồng, được Hỏa Tử lấy ra từ trong rương hành lý.
Con chuột máy nhỏ này, từ khi được lấy ra khỏi rương hành lý liền bắt đầu tự mình di chuyển trong phòng, vừa đi, còn vừa phát ra âm thanh chít chít.
"Oa, thật đáng yêu nha."
Trần Di nhìn con chuột máy nhỏ líu ríu kia, đôi mắt đẹp lộ ra một tia sáng.
Nữ sinh luôn luôn có tâm lý yêu thích nhất định đối với những động vật nhỏ này.
Con chuột máy này, quả thực cũng đủ đáng yêu.
"Đây là thứ gì?"
Tinh Tử cũng có chút hiếu kỳ.
Nhìn xem, con chuột nhỏ này nhảy nhót trên mặt đất, chít chít chít chít di chuyển, mười phần hoạt bát hiếu động.
Lúc này nó đang đến bên giường bệnh của Tinh Tử, nghiêng cái đầu nhỏ nhìn hắn.
Tiểu Lộ liếc qua con chuột máy này, lập tức lui về phía sau hai bước.
Không có nguyên nhân khác, thứ này là do Mộc Đầu chế tạo!
Lúc này, chuột máy đã nhảy nhót đi tới trên giường bệnh của Tinh Tử, đối mặt với hắn.
"Tích! Tích! Kiểm tra thân phận thông qua! Không có uy hiếp!"
Trên thân chuột máy nhỏ phát ra một trận âm thanh lanh lảnh.
"Hỏa Tử, thứ đồ chơi này là cái gì?"
Ánh mắt của Tinh Tử, không khỏi nhìn về phía Hỏa Tử.
Bên cạnh Trần Di, đang dùng ngón trỏ khẽ chạm vào mũi con chuột máy nhỏ này.
Hỏa Tử bình tĩnh trả lời: "Bom."
Tinh Tử: ". . ."
Trần Di: ". . ."
Lúc này, Tinh Tử nhìn lại con chuột máy nhỏ đáng yêu này, trong nháy mắt cảm thấy món đồ chơi này không còn đáng yêu nữa.
Tiểu Lộ thì mang bộ dạng ta đã biết từ trước.
Mộc Đầu chế tạo ra đồ vật, có mấy thứ là bình thường đâu.
"Bom, vậy nó lúc nào nổ?"
Trần Di sợ đến mức hoa dung thất sắc, gương mặt xinh đẹp đều trở nên trắng bệch.
Bên cạnh Tinh Tử vội vàng nắm lấy tay nàng, an ủi nàng: "Không có chuyện gì, yên tâm, sẽ không nổ đâu."
"Sẽ nổ."
Hỏa Tử trả lời.
Tinh Tử: ". . ."
Hỏa Tử giải thích: "Mấy ngày nay ta có chút việc phải xử lý, nên để con chuột máy này đến bảo vệ an toàn cho các ngươi."
"Thứ đồ chơi này làm sao bảo vệ được?"
Tiểu Lộ nhướng mày, nhìn con chuột máy nhỏ đang nhảy nhót kia.
Đồ chơi lớn bằng bàn tay, bảo vệ an toàn thân thể bọn họ. . . Thật hài hước?
"Theo như Mộc Đầu nói, có khả năng kéo võ giả cấp bảy cùng tự bạo, bảo vệ an toàn cho các ngươi là đủ rồi."
Hỏa Tử suy nghĩ một chút rồi nói thêm: "Đúng rồi, con chuột máy này giá 500 vạn, Mộc Đầu cho giá gốc, quay đầu ngươi nhớ trả lại cho hắn."
Tiểu Lộ: ". . ."
Mẹ kiếp! 500 vạn!
Ta có nói là muốn mua đâu!
Bất quá nếu đối phương là Mộc Đầu, vậy thì dễ nói chuyện, người này tương đối dễ lừa gạt.
"Vậy ngươi định đi làm gì?"
Tiểu Lộ nhìn Hỏa Tử xách theo ba lô, có vẻ muốn ra ngoài, không khỏi hỏi.
Bọn họ đắc tội Tần Trấn Bắc, không ngờ Hỏa Tử cứ như vậy bỏ mặc bọn họ.
"Có con chuột nhỏ này bảo vệ các ngươi là đủ rồi, ta có chút việc phải xử lý."
Hỏa Tử nói xong, đã đóng cửa phòng bệnh lại, cất bước rời đi.
Sau khi Hỏa Tử rời đi, ba người trong phòng bệnh nhìn con chuột máy nhỏ này, không ngờ thứ đồ vật đáng yêu như thế lại là một quả bom có khả năng đồng quy vu tận với võ giả cấp bảy, bọn họ đều cảm thấy có một cỗ hàn ý dâng lên từ sống lưng.
"Chít chít!"
Chuột máy nhỏ nhảy nhót, phát ra âm thanh chít chít.
Tiểu Lộ gan dạ, nhấc thứ đồ chơi này lên, đặt tới bên cửa sổ giường bệnh.
Thứ này, cho dù có khả năng đồng quy vu tận với võ giả cấp bảy là thật. . . Vậy bọn họ thì sao!
Chẳng lẽ đám người bọn họ, cũng phải cùng con chuột nhỏ này đồng quy vu tận?
"Hắn cũng là huynh đệ của các ngươi sao?"
Trần Di có chút hiếu kỳ hỏi.
Hỏa Tử, Tinh Tử và Tiểu Lộ, có ngoại hình giống nhau như đúc, theo cái nhìn của nàng chính là ba anh em sinh ba.
Ban đầu tưởng rằng sinh đôi, không ngờ lại là sinh ba.
Điều này thực sự vượt quá dự đoán của Trần Di.
"Không phải."
Tinh Tử trực tiếp trả lời.
Quan hệ của bọn họ, là một loại quan hệ thân mật hơn cả huynh đệ.
Rất hoang đường.
Bọn họ là cùng một người, chẳng qua là ở những thế giới song song khác nhau mà thôi.
Trần Di cười cười, đương nhiên, nàng chẳng qua là cảm thấy Tinh Tử đang mạnh miệng mà thôi.
Bởi vì theo cái nhìn của nàng, Tinh Tử, Tiểu Lộ, cùng với người vừa rồi tên Hỏa Tử, nhìn qua quan hệ dường như không được mật thiết cho lắm.
Cũng không biết rốt cuộc giữa bọn họ đã phát sinh chuyện gì.
Bất quá, Trần Di vừa nghĩ tới Hỏa Tử, liền cảm thấy có chút rụt rè.
Tính cách của nàng, vốn dĩ tương đối ôn nhu.
Khi nhìn thấy Hỏa Tử, nàng ngay cả nói chuyện cũng có chút không lưu loát, khí tràng của hắn thực sự là quá mức kinh khủng.
Không cần nói gì, chỉ cần nhìn gương mặt lạnh lùng kia, cũng đủ khiến nàng cảm thấy có chút sợ hãi.
"Hỏa Tử không biết muốn đi làm gì, tiếp theo chỉ có thể dựa vào chính chúng ta."
Tiểu Lộ nhếch miệng cười nói.
"Nếu như Tần Trấn Bắc thật sự dám ra tay với ngươi, sẽ có lúc hắn phải hối hận."
Tinh Tử bình tĩnh nói.
Tiểu Lộ nghe xong nhướng mày: "Thế nào, vì sao hắn không dám động vào ta?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận