Ta, Ta Ta Ta Ta Ta, Đến Từ Thời Không Khác Nhau

Chương 18: Đồng quy vu tận a

**Chương 18: Đồng quy vu tận**
"A ha ha, canh hải sản đến rồi!"
Lúc này, Chu Huy bưng một bát canh, cười ha hả đi tới, đặt bát canh lên bàn.
A Tang sờ bụng tròn vo, ợ một cái.
"Thần thiếu, đồ ăn đã dọn đủ cả, sao ngươi không ăn?" Chu Huy cười gượng gạo hỏi.
"Ta no rồi."
A Tang cầm tăm, xỉa răng nói.
"Cái này..."
Ánh mắt Chu Huy trở nên ngây dại.
Mẹ nó, lúc này, sao có thể no rồi!
"Canh này, đây chính là đồ bổ, hải sâm bào ngư, thứ gì cần có đều có, hương vị tươi ngon. . ."
Chu Huy dùng vốn từ ít ỏi, ra sức giới thiệu.
Sau đó, chỉ thấy A Tang vẻ mặt đơn thuần nhìn hắn, ợ một cái.
Chẳng lẽ, tiểu tử này nhìn ra hắn hạ độc?
"Tới tới tới, tất cả mọi người uống chút đi."
Chu Huy nói xong, chủ động múc canh hải sản vào bát cho mọi người.
Bên cạnh A Cơ, mặt mày tái mét.
Bởi vì trong canh này, thật sự có thuốc chuột hắn bỏ vào.
Chu Huy thấy A Tang vẫn thờ ơ, hắn bèn bưng bát canh lên, tay run lẩy bẩy: "Uống canh, phần lớn là chuyện tốt! Các ngươi cũng uống đi!"
Thấy Chu Huy đã uống, A Cơ thở dài, nhắm mắt, run rẩy cầm thìa uống một ngụm.
Những người khác, cũng theo đó nhấp một ngụm.
"Không mặn không nhạt, hương vị ngon lắm!" Chu Huy liếm môi, nói.
"Ta cũng nếm thử!"
A Tang dường như bị màn biểu diễn của Chu Huy đả động, bưng bát lên nếm thử.
Chu Huy lộ ra ánh mắt âm tàn.
Mẹ nó! Đồng quy vu tận đi!
"Quả thực ngon!"
A Tang uống xong, mắt sáng lên.
Hắn không sợ nóng, bưng thẳng nồi đất lên.
Trước ánh mắt kinh hãi của mấy người, húp từng ngụm lớn.
"Nấc, lần này, thật sự không ăn nổi nữa."
A Tang đặt nồi đất xuống, ợ một cái, xua tay nói.
Chu Huy nhìn bát canh trống không, cảm thấy hơi choáng váng.
Tức muốn chết!
Tại sao mình lại phải ăn thuốc chuột theo chứ?
Lúc này, người phục vụ bưng từng đĩa thức ăn đắt đỏ, đi tới trước bàn ăn, lần lượt đặt xuống.
Chu Huy nhìn mà đau lòng vô cùng.
Đây đều là tiền của hắn cả!
Thẻ tín dụng đều quẹt hết rồi!
Thế mà cái tên chó chết này, lại không ăn.
"Phục vụ, gói lại đi!" Chu Huy giơ tay, gọi người phục vụ.
Người phục vụ định ra tay, nhưng Chu Huy nhanh chóng giật lấy hộp đóng gói trong tay cô.
"Ta tự làm là được."
"Tiên sinh, hay là để tôi làm cho."
"Không cần, ta làm!"
"Tiên sinh, đây là trách nhiệm của chúng tôi."
"Mẹ nó, cút!"
"Vâng, thưa tiên sinh."
Chu Huy vừa đóng gói, vừa lén đổ nốt chỗ thuốc chuột còn lại vào.
"Thần thiếu, những món này đều chưa đụng đũa, hay là ngài mang về đi."
Chu Huy xách theo túi lớn túi nhỏ, cười ha hả nói.
A Tang nhận lấy, nhìn Chu Huy lộ vẻ kích động: "Ngươi đúng là người tốt."
"Đều là bạn học cả mà."
Chu Huy nở nụ cười nham hiểm.
Gân xanh trên mặt, sắp không nhịn nổi nữa.
Đồ chó con, thuốc không chết ngươi, ta không phải họ Chu!
Khách sạn, phòng bên cạnh.
"Học trưởng, em mời anh một ly! Hôm nay làm phiền anh rồi."
Đoạn Huyên mặt mày đỏ bừng vì rượu.
Nhìn Liễu Thanh, học trưởng cũ ngồi đối diện, thần sắc cảm kích.
Sau khi tốt nghiệp đại học, cô vẫn chưa tìm được công việc phù hợp.
Giờ đây, Liễu Thanh học trưởng nguyện ý cho cô một cơ hội, nhận cô vào làm ở công ty anh ta, cho đãi ngộ rất tốt.
Chuyện này đối với Đoạn Huyên mà nói, tuyệt đối là một ân tình lớn.
Liễu Thanh nhìn Đoạn Huyên, bưng ly rượu đế cao, lắc lư rượu đỏ, khẽ ra hiệu.
Tiểu học muội này, thoạt nhìn rất xinh đẹp, mà càng nhìn lại càng thấy cuốn hút.
Khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo, mang theo nét chất phác của sinh viên đại học mới ra trường.
Làn da trắng nõn, sau khi uống rượu, ửng lên chút sắc hồng.
Tú sắc khả xan! (ý nói vẻ đẹp có thể thay cơm)
Trong đầu Liễu Thanh, thoáng hiện lên từ ngữ này.
Hơi cồn thôi thúc, khiến hắn bỏ đi vẻ nghiêm túc ban ngày, trở nên tùy tiện hơn.
"Đoạn Huyên à, con gái một mình, ở trong xã hội không có bối cảnh, sẽ rất vất vả."
Liễu Thanh chậm rãi tiến lại gần.
Đoạn Huyên do tác dụng của cồn, nở nụ cười hồn nhiên: "Cho nên, mới cần dựa vào học trưởng anh nha... Ân tình này, em đều ghi nhớ trong lòng."
"Ha ha, đương nhiên."
Liễu Thanh lặng lẽ tới gần, khóe miệng lộ ra nụ cười: "Bất quá, quan hệ giữa học trưởng và học muội, có vẻ hơi nhạt nhẽo."
Đoạn Huyên có chút say, nhưng nghe Liễu Thanh nói, cũng lờ mờ ý thức được có gì đó không đúng.
"Làm bạn gái anh đi."
Liễu Thanh nhìn trạng thái của Đoạn Huyên, dũng cảm thổ lộ.
Đoạn Huyên im lặng một lát rồi nói: "Anh không phải đã kết hôn rồi sao?"
"Kết hôn thì không thể có bạn gái sao?"
Liễu Thanh đi tới phía bên kia, ngồi cùng một vị trí với Đoạn Huyên, hắn nhìn Đoạn Huyên, lộ ra ánh mắt thâm tình: "Hơn nữa anh và vợ anh, căn bản không có tình cảm, từ nhiều năm trước, khi còn ở trường, anh đã thích em rồi..."
"Ba!"
Đoạn Huyên ánh mắt lạnh lùng, giơ tay cho hắn một cái tát.
Đồ đàn ông rác rưởi!
Sau đó, Đoạn Huyên cầm túi xách, rời đi.
Trong chớp mắt, Liễu Thanh ngây ngẩn.
Hắn hoàn hồn, sờ sờ dấu bàn tay trên mặt, nhìn bóng hình yểu điệu của Đoạn Huyên, lửa giận bốc lên.
"Mẹ kiếp, đồ gái điếm thối, giả bộ thanh cao cái gì!"
Liễu Thanh lao về phía Đoạn Huyên, ở cửa phòng riêng, kéo tay áo cô, muốn kéo cô vào phòng.
"Buông ra!"
Đoạn Huyên hét lên.
Âm thanh rất lớn.
Nhưng Liễu Thanh là sinh viên tốt nghiệp hệ võ đạo của Trấn Nam Đại Học, lực lượng rất mạnh, kéo một cô gái như Đoạn Huyên, chẳng khác nào bữa ăn sáng.
"Vút!"
Một bóng người lao nhanh tới.
Đá một cước vào mặt Liễu Thanh, đá hắn bay ra, đập mạnh vào tường.
"Cô không sao chứ."
A Tang nhìn Đoạn Huyên, ôn nhu hỏi.
Đoạn Huyên nhìn A Tang, lắc đầu, xua tan cảm giác choáng váng, nhìn khuôn mặt quen thuộc của hắn: "Anh, anh là Tô Thần?"
Mái tóc trắng này, rất bắt mắt, muốn quên cũng khó.
"Giữa thanh thiên bạch nhật, lại dám giở trò đồi bại với nữ sĩ xinh đẹp như vậy!"
Lúc này, Chu Huy đưa tay vuốt lại mái tóc máy bay, dùng ánh mắt cảnh cáo nhìn chằm chằm Liễu Thanh đang nằm bẹp trên mặt đất.
Anh hùng cứu mỹ nhân.
Thời khắc quan trọng như vậy, làm sao có thể để một mình Tô Thần thể hiện.
Mấu chốt là Đoạn Huyên rất xinh đẹp!
A Cơ bọn họ cũng vội vàng chạy đến.
"Chu thiếu, tôi đau bụng!"
A Cơ bày ra tư thế quyền, sau đó, liền cảm thấy bụng quặn đau.
Thuốc chuột trong thức ăn, đã phát tác.
"Nhịn đi!"
Chu Huy dùng ánh mắt tiếc rèn sắt không thành thép nhìn hắn.
Đang thể hiện đây!
Ngươi như vậy rất mất phong độ... Tê, hắn cũng hơi đau bụng.
Nhưng bây giờ, ánh mắt chưa hết bàng hoàng của Đoạn Huyên, kích thích ham muốn bảo vệ của Chu Huy.
Chà, đại tỷ tỷ này, xinh đẹp thật.
Lúc này, không thể để xảy ra sơ suất.
"Ai ra tay!"
Liễu Thanh ngẩng đầu, sờ mặt, ánh mắt càng thêm hung ác.
Hắn tốt nghiệp hệ võ đạo Trấn Nam Đại Học, mở công ty bảo an.
Dám đánh hắn, chán sống rồi!
"Là lão tử! Dám khi dễ phụ nữ, đáng đánh!"
Chu Huy hất mái tóc máy bay, ngạo nghễ nói: "Cùng tiến lên!"
"Được!"
A Cơ mấy người cũng nhanh chóng hùa theo.
Chu Huy dẫn đầu, muốn thể hiện thực lực của mình, vung quyền định đánh về phía Liễu Thanh.
Hắn là sinh viên khoa võ đạo, Nhị Cấp Võ Giả đường đường chính chính.
Bất quá, hắn không ngờ rằng.
Thực lực của Liễu Thanh, là tam cấp võ giả.
Tuy dưới tác dụng của cồn, ý thức Liễu Thanh có chút hỗn loạn, nhưng dạy dỗ mấy tên nhóc con vẫn không thành vấn đề.
"Đông!"
Liễu Thanh né nắm đấm của Chu Huy, tung một quyền, đánh trúng bụng hắn.
Chu Huy đã dùng thuốc chuột, bụng quặn đau, vốn đã nhẫn nại đến cực hạn.
Một quyền này giáng xuống, không còn cách nào chống đỡ.
"Phốc!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận