Ta, Ta Ta Ta Ta Ta, Đến Từ Thời Không Khác Nhau

Chương 328: Minh tinh bảo tiêu

**Chương 328: Vệ sĩ của minh tinh**
"Còn muốn so tài nữa à?"
Liễu Thanh nghe thấy lời thỉnh cầu của Tiểu Lộ, không khỏi nhíu mày, lộ ra vẻ khinh thường.
Đúng là không biết trời cao đất dày!
Bất quá, nói thật, nếu như tiểu tử này chỉ bị hắn đạp một cước rồi xong chuyện, có vẻ như có hơi dễ dàng quá rồi.
Trước đó, khi hắn bị đám nhóc con tiêu chảy kia vây công, đã phải chịu biết bao nhiêu uất ức, sao có thể dễ dàng bỏ qua cho tên này như vậy!
Chỉ cần vừa nhìn thấy tiểu tử này, hắn liền có thể nhớ lại cái mùi vị hôi hám trong miệng.
"Được, được, được, vậy ta sẽ thỏa mãn yêu cầu của ngươi."
Liễu Thanh bẻ cổ, nhếch miệng cười nói.
Lần này, nhất định phải để tiểu tử này vừa kêu gào vừa được khen ngợi, thì mới có thể buông tha hắn.
Tiểu Lộ duỗi thẳng người, nhìn Liễu Thanh.
Một khắc sau, thân ảnh của hắn đột nhiên lao về phía Liễu Thanh, tốc độ cực nhanh, vậy mà chỉ để lại một tàn ảnh.
Đồng tử của Liễu Thanh đều trợn tròn, tiểu tử này có tốc độ thật nhanh!
Vèo!
Tiểu Lộ tung chân đá tới, giống như một chiếc roi dài quét về phía mặt của Liễu Thanh.
Nâng cao chân là tối kỵ, thoạt nhìn có vẻ như hoa hòe hoa sói, nhưng tốc độ lại rất nhanh, lực sát thương bạo tạc của chiêu này là cực kỳ đáng sợ.
Liễu Thanh không dám khinh thường, vội vàng đưa tay ra đỡ.
Rắc!
Cổ tay của Liễu Thanh gãy xương tại chỗ, thậm chí còn có thể nghe rõ được âm thanh rất nhỏ.
Lực đạo nặng nề, cực kỳ khủng khiếp.
Thứ này là thực lực mà một võ giả cấp ba nên có sao?
Vào giờ khắc này, Liễu Thanh cũng hoàn toàn hiểu rõ, vừa rồi tiểu tử này giao đấu với hắn, thật ra vẫn luôn giấu diếm thực lực.
Trước nhấc chân, phía sau bắt lấy, đây là chiêu thức cách đấu tiêu chuẩn của trường phái học viện.
Nhưng động tác của Tiểu Lộ cực kỳ tiêu chuẩn, liền mạch lưu loát, hơn nữa ra chiêu lại cực kỳ hung ác. Liễu Thanh hốt hoảng đỡ một cước vào mặt, đã bị Tiểu Lộ dùng cầm nã thủ, ép đến mức liên tục lùi về phía sau.
Một khắc sau, Tiểu Lộ xoay người đạp ngang một cước, rầm một tiếng nện vào vai của Liễu Thanh!
Tiểu Lộ tuy là võ giả tam thể, nhưng giá trị sức mạnh của hắn, tuyệt đối không phải là thứ mà võ giả cấp ba bình thường có thể so sánh được.
Liễu Thanh làm sao có thể chịu đựng được, tại chỗ hét thảm một tiếng, trực tiếp bị đánh cho ngã nhào.
"Ngại quá, lão bản, đa tạ."
Tiểu Lộ thu quyền, cười tủm tỉm nhìn Liễu Thanh đang bị đánh cho nằm bẹp.
Lão Chu đứng xem một bên, sắc mặt kinh hãi.
Lão Chu không thể ngờ được tên nhóc con tuổi chưa đến 20 này, vậy mà chỉ trong nháy mắt, đã đánh cho lão bản của bọn họ phải nằm xuống.
Không hổ là người đã thông qua kỳ thi võ giả cấp ba năm nay, thực lực đúng là lợi hại.
Liễu Thanh đứng dậy xoa bả vai, một trận đau rát truyền đến.
Trên thực tế, Tiểu Lộ vẫn có chút nương tay, dù sao gia hỏa này chỉ là khinh thường hắn, không cho hắn vào làm, cũng không phải là kẻ đại gian đại ác gì.
Nếu không, với một cước toàn lực này, có khi nào còn giữ được mạng sống hay không, vẫn còn là ẩn số.
Sau khi dạy dỗ Liễu Thanh một trận, Tiểu Lộ toàn thân thư thái, xách túi chuẩn bị rời phòng.
"Chờ một chút!"
Đúng lúc này, Liễu Thanh đột nhiên gọi Tiểu Lộ lại: "Ngươi được nhận!"
"Cái gì?"
Tiểu Lộ nghe xong đột nhiên quay người, trong mắt lộ ra vẻ kinh ngạc.
Sau khi dạy dỗ xong lão bản của công ty bảo an này, hắn liền không nghĩ tới việc có thể được nhận.
Nhưng điều mà hắn không ngờ tới chính là, sau khi đánh cho người này một trận tan tác, hắn ta lại đồng ý, để hắn được nhận việc.
Chẳng lẽ người này là M? (bị ngược đãi)
"Ha ha ha, vẫn là học trưởng anh hiểu rõ!"
Tiểu Lộ nghe xong, vội vàng tới bắt tay cùng Liễu Thanh.
Dù sao cũng là việc làm theo ngày, một ngày 8000 đồng, hai ngày chính là 16000!
Ai lại đi gây sự với tiền? Hắn cũng không phải là Hỏa Tử.
"Ha ha, không có gì, người có tài thì mới xứng đáng, thực lực của ngươi đã được ta tán thành."
Liễu Thanh cười ha hả, ra vẻ rộng lượng nói.
Lão Chu nhướng mày, nhìn vị lão bản mà đã đi theo ba năm, vào giờ khắc này cảm thấy vô cùng xa lạ.
Cẩu vật này, là người rộng lượng từ khi nào vậy?
Liễu Thanh mặt ngoài cười hề hề, trong lòng thì mắng chửi.
Nguyên nhân hắn nhận Tiểu Lộ, cũng rất đơn giản.
Đánh hắn một trận rồi muốn đi, làm gì có chuyện dễ dàng như vậy!
Hiện tại giữ hắn ở bên cạnh làm bảo an, thì sẽ có nhiều thời gian để chơi xỏ hắn!
"Lần này, chúng ta bảo vệ một minh tinh đến Trấn Nam thị tham gia buổi hòa nhạc, cho nên, nhất định phải tập trung, nếu như có vấn đề gì xảy ra thì sẽ bị trừ lương."
Liễu Thanh hắng giọng, nghiêm túc nói.
"Yên tâm, yên tâm, hiểu rõ cả, trên đời này không có ai hiểu rõ cách làm bảo an hơn ta."
Tiểu Lộ cười ha hả nói.
Chẳng phải chỉ là làm bảo an cho minh tinh, ngăn cản những fan cuồng, tương đối đơn giản thôi mà.
. . .
"Tại sao không phải là khoang hạng nhất?"
Tần Thần ngáp một cái, buồn bực, xuyên qua cửa sổ máy bay nhìn phong cảnh bên ngoài.
Bầu trời trong xanh, phía dưới là biển mây gợn sóng.
"Xin lỗi, bọn họ chỉ định sẵn khoang phổ thông, lúc trở về ta sẽ đặt khoang hạng nhất cho ngươi."
Trần Di cười tủm tỉm, chắp hai tay lại, nháy mắt nói với Tần Thần.
Nàng rất xinh đẹp, với dáng vẻ này, cho dù là một tảng băng cũng phải mềm lòng.
Những anti-fan kia có thể mắng vũ đạo của nàng kém, mắng giọng hát của nàng không tốt, cũng có thể mắng nàng có quan hệ không tốt với những thành viên nữ đoàn khác, nhưng tuyệt đối không có ai dám chê bai tướng mạo của nàng.
A Lan ở bên cạnh nhịn không được, liếc hắn một cái nói: "Gia hỏa nhà ngươi đúng là lắm chuyện, khoang phổ thông còn làm khó được ngươi sao."
"Ta là đang vì Trần Di mà lên tiếng!"
Tần Thần liếc nhìn bọn họ một cái, bất đắc dĩ nói: "Trần Di đi buổi hòa nhạc, là khách mời đặc biệt, chuyến này xem như là nghĩa vụ, kết quả bọn họ lại chỉ định sẵn khoang phổ thông, có xem chúng ta ra gì không?"
"Tuy rằng về tuổi tác không lớn hơn bao nhiêu, nhưng Từ Thiến, là tiền bối đã thành danh sớm của công ty, người ta cũng đủ nổi tiếng, chúng ta là khách mời đặc biệt đến buổi hòa nhạc, cũng coi như có thể ké một đợt danh tiếng." A Lan ở bên cạnh giải thích.
"Được rồi, coi như ta chưa nói gì!"
Tần Thần trực tiếp kéo bịt mắt xuống, nhắm mắt dưỡng thần, nghỉ ngơi.
"Tiểu tử này, cũng không biết trước đây đã sống những ngày tháng như thế nào."
A Lan nhỏ giọng lẩm bẩm.
Nói thật, trong khoảng thời gian ở chung với Tần Thần, nàng phát hiện tiểu tử này có cuộc sống tương đối xa xỉ.
Nàng là người đại diện của minh tinh, cũng coi như là đã trải qua các loại sóng to gió lớn, nhưng so với Tần Thần, quả thực giống như một kẻ nhà quê không có kiến thức.
Trần Di nhìn gò má của Tần Thần, lộ ra một nụ cười.
Nói thật, hiện tại nàng dần dần bắt đầu có danh tiếng.
"Ấm Áp", "Trái Cây Mùa Hè", hai bài hát này một khi được công bố, đã nhận được sự ủng hộ nhiệt tình của khán giả, nhanh chóng chiếm lấy ba vị trí đầu tiên trong bảng xếp hạng bài hát mới của âm nhạc, trọn vẹn một tháng.
Do đó, vị thành viên nữ đoàn đã im hơi lặng tiếng suốt hai năm này, vào giờ khắc này, cũng đã trở lại tầm mắt của công chúng.
Hôm nay có thể trở thành khách mời đặc biệt, cũng là nhờ vào độ nổi tiếng gần đây của nàng.
Cho nên, Trần Di vẫn rất cảm kích Tần Thần.
Bất quá, nàng cũng hiểu rõ, người có tài hoa như Tần Thần, không thể nào cứ mãi ở đây làm nam trợ lý.
"Thật ra, Tần Thần có vẻ ngoài rất tuấn tú, có lẽ đi theo con đường diễn viên cũng không tệ."
Trần Di chống cằm, ngắm nhìn Tần Thần đang ngủ say, lén lút nói với A Lan.
A Lan hừ một tiếng: "Kiêu căng, ra vẻ ta đây, đoán chừng còn chưa đến đoàn làm phim, đã bị mắng là đồ chơi hàng hiệu, ai hầu hạ nổi vị gia này."
Bạn cần đăng nhập để bình luận