Ta, Ta Ta Ta Ta Ta, Đến Từ Thời Không Khác Nhau

Chương 15: Vì cái gì nện cơm của ta

**Chương 15: Vì sao lại đập đổ cơm của ta**
Cấp tám cuồng phong lớn: [@ Chu gia đại thiếu, ta nhìn thấy Tô Thần! Ngay tại nhà ăn số hai! ]
Kèm theo sau đó là một tấm hình.
Tô Thần bối rối.
Có người phát hiện ra hắn?
Sau đó, hắn ấn mở bức ảnh.
Một Tô Thần với mái tóc màu bạc trắng, ghé vào cửa sổ nhà ăn, thèm thuồng chảy nước miếng.
Bất quá chỉ là bóng lưng, nhìn không được rõ ràng.
Nhưng Tô Thần liếc mắt một cái liền nhận ra.
Là A Tang!
Hắn đến trường học!
Tô Thần cảm xúc kích động, bá khí bùng nổ, một chân đạp tung cửa nhà vệ sinh, khiến cho hai gã học sinh đang xả nước đều sợ đến mức mềm nhũn cả người, ướt đẫm cả ống quần.
Tô Thần hào hùng vạn trượng đi ra khỏi cửa nhà vệ sinh nam.
Mẹ kiếp!
A Tang đã đến, còn sợ cái tên Chu Huy ngu ngốc kia làm gì.
Cắn c·hết hết đám thiếu gia ngu ngốc kia đi!
Để bọn chúng toàn bộ biến thành Zombie!
"Vừa rồi tên kia, hẳn là Tô Thần đi!"
"Chắc chắn rồi! Còn ngây ra đó làm gì, mau phát định vị đi, tiền thưởng năm ngàn khối đấy!"
...
Cổng trường đại học Trấn Nam.
Két!
Xe taxi dừng lại, hai bóng người cao lớn từ trong xe bước ra.
Trần Vĩ lấy điện thoại ra, lướt diễn đàn.
Lập tức, mắt hắn trợn tròn: "Thần ca, hay là chúng ta đừng về trường vội, tìm chỗ trốn một chút đi, Chu Huy tiểu tử kia đang truy nã huynh ở trường!"
"Hắn vì sao lại truy nã ta?"
Dị năng giả Tô Thần lạnh nhạt hỏi.
Cái này...
Trần Vĩ khóe miệng co giật, chính bản thân huynh gây ra chuyện, lại không biết sao!
"Bởi vì Mộ Hiểu Yên thôi, Chu Huy là kẻ si tình hoa khôi của trường, huynh cũng thế... Khụ, ngài cũng ái mộ hoa khôi của trường, cho nên mối thù này chẳng phải đã kết xuống rồi sao."
Trần Vĩ giải thích.
Hắn trước kia đối với Tô Thần không hiểu rõ lắm, người này sao lại cao ngạo như thế.
Dị năng giả Tô Thần sắc mặt lạnh nhạt, trực tiếp bước vào cổng trường đại học Trấn Nam.
"Này này, Thần ca chờ ta một chút!"
Trần Vĩ do dự một lúc, vội vàng đi theo.
Hắn tính toán một chút, dựa vào thực lực võ giả cấp ba của mình, lại thêm thực lực của Tô Thần, đám tay sai của Chu Huy tên ngu ngốc kia, hẳn không phải là đối thủ của hai người bọn họ.
"Đậu phộng, Tô Thần!"
"Ha ha ha, ta tìm được hắn rồi!"
Ngay khi Tô Thần xuất hiện ở cổng trường, trực tiếp gây ra náo động.
Từng người học sinh nhìn thấy, nhao nhao cầm điện thoại lên, đăng bài lên diễn đàn, sợ chậm một bước.
Tiền truy nã năm ngàn khối!
Ai đến trước thì được!
Đại học Trấn Nam, cửa phòng ăn.
Một thanh niên đầu đinh, miệng ngậm điếu thuốc, nhìn điện thoại, lông mày đều nhíu lại.
Lúc này, ở dưới bài đăng của hắn trong diễn đàn, lướt qua những bình luận trả lời.
Vừa rồi có người phát hiện ở nhà ăn.
Bọn họ liền cùng nhau tới.
Kết quả, bây giờ lại nói ở cửa nam của trường học, phát hiện ra tung tích của Tô Thần.
Hiện tại, lại có hai bài đăng, nói là ở lầu ba khu giảng đường.
"Mẹ kiếp, một hồi nói ở tam giáo, một hồi nói ở nhà ăn, bây giờ lại kéo con bê ở cổng trường! Rốt cuộc có bao nhiêu Tô Thần!"
Chu Huy cất điện thoại vào túi, đem điếu thuốc đang hút dở trong miệng dí lên tường dập tắt: "Các ngươi quay đầu nhìn xem, là ai đang cố ý đăng bài nhảm nhí gây rối, lão tử đến lúc đó sẽ dùng miệng rộng hầu hạ bọn chúng."
Năm tên thủ hạ của hắn, nhao nhao đáp lại.
"Yên tâm, Chu thiếu!"
"Nắm chắc!"
"Dám đem Chu thiếu ra làm trò đùa! Xử đẹp bọn chúng!"
"Bất quá, tấm hình ở cổng trường này, hình như đúng là Tô Thần."
Một tên thủ hạ nói.
Mấy người khác cũng tò mò xúm lại.
"Đúng rồi, bức ảnh này là chụp chính diện, phía sau hấp tấp đi theo Hoàng Mao, không phải Trần Vĩ sao."
"Ha ha, cả ngày ra vẻ cao ngạo, kết quả đi theo một kẻ si tình phía sau làm tay sai."
"Vậy chúng ta có nên đến cổng trường ngồi xổm hắn không."
Chu Huy nhìn bọn họ, cau mày nói: "Ngớ ngẩn, cái hình ảnh này còn không biết chụp lúc nào, trước tiên đi nhà ăn tìm xem."
Hiện tại, đã qua giờ cơm trưa.
Nhà ăn cũng trở nên vắng vẻ, chỉ có lác đác vài học sinh.
A Tang xoa bụng đói meo, tìm theo mùi, lặng lẽ mò vào nhà ăn.
Một học sinh vừa vặn đứng dậy rời đi.
A Tang nhìn sang, không khỏi nuốt nước bọt.
Còn thừa nhiều cơm như vậy!
Thật là táng tận thiên lương a!
Hắn nhìn thấy trong khay thức ăn trên bàn, ăn xong còn chưa dọn dẹp nửa bát cơm thừa, lặng lẽ đưa tay phải ra bốc cơm ăn.
"Tiểu tử, đó là cơm thừa, người ta đã ăn qua rồi!"
A di nhà ăn nhìn thấy, vội vàng quát lớn.
Vì vậy, A Tang trơ mắt nhìn a di nhà ăn đem phần cơm thừa kia dọn đi, tràn đầy lưu luyến không rời.
A di nhà ăn không khỏi nói: "Ở đây còn có chút đồ ăn, có thể cho ngươi một phần."
A Tang gãi gãi mái tóc bạc, lúng túng nói: "Ta không có tiền."
A di nhà ăn nhìn ánh mắt chất phác của A Tang, cười cười: "Được rồi, vậy chỗ này còn lại, coi như a di mời ngươi."
Nói xong, nàng đem chỗ đồ ăn cuối cùng này, cho vào trong khay, tiện thể xới cho hắn một bát cơm, đưa ra từ cửa sổ.
"Cảm ơn a di! Cảm ơn a di!"
A Tang lộ ra vẻ mặt kích động, bưng qua.
Vừa đặt cơm lên bàn, hắn liền không nhịn được cầm lấy đũa, chuẩn bị ăn cơm.
"Nha, ăn cơm đây!"
Lúc này, thanh âm chua loét vang lên bên tai A Tang.
Sau đó, từng bóng người chắn trước mặt hắn, ánh sáng nháy mắt mờ đi.
A Tang hiếu kỳ nhìn Chu Huy đám người.
Hắn không quen biết.
"Tô Thần, rất giỏi trốn, tìm ngươi nhiều ngày rồi."
Chu Huy lạnh giọng nói.
A Tang ngơ ngác nhìn bọn họ: "Các ngươi cũng muốn ăn cơm sao?"
"Ăn cái đầu nhà ngươi!"
Gã đầu trọc bên cạnh vung gậy cao su đập tới.
Bốp!
Đĩa cơm rơi xuống đất, thức ăn và canh đổ tràn lan, cơm văng tung tóe, bát còn xoay vòng tại chỗ.
A Tang ngây dại, tay cầm đũa, sững sờ tại chỗ.
"Sao thế, ngươi ngốc rồi à?"
Chu Huy bĩu môi nói: "Không có bản lĩnh không có bối cảnh, lại còn muốn học người ta trai nghèo xứng thiên kim nhà giàu? Ngươi xứng sao?"
Đám tay sai bên cạnh hùa theo châm chọc khiêu khích.
"Không nhìn xem tình huống của mình thế nào, mồ côi một mình, cha mẹ đều không có, lấy cái gì so với Chu thiếu."
"Còn mẹ nó nhuộm tóc trắng, thời đại nào rồi, còn muốn đi theo con đường smart."
Mặc dù mấy người kia nói chuyện cực kỳ khó nghe, nhưng A Tang cũng không có nghe vào.
Trong mắt hắn, chỉ có cơm bị đổ trên mặt đất.
A Tang ngồi xổm xuống, đưa tay muốn nhặt cơm trên đất lên.
Lúc này, chân của Chu Huy giẫm lên tay A Tang, dùng sức ấn xuống.
"Ngươi chưa từng ăn cơm à?" Chu Huy ánh mắt ngạo mạn hỏi.
"Buông ra!"
Thanh âm của A Tang trở nên lạnh lẽo.
Chu Huy cười lạnh, đồng thời thuận thế ấn mấy lần, mới buông chân ra.
Ngay một khắc này, hắn nhìn thấy đôi mắt đỏ thẫm của Tô Thần.
Mắt màu đỏ thẫm?
Chu Huy hơi ngẩn ra.
Giây tiếp theo, cổ họng hắn liền bị A Tang nắm lấy, giống như xách gà con nhấc lên.
Tốc độ cực nhanh, thậm chí mắt của bọn họ còn không theo kịp tốc độ của hắn.
Chờ năm tên thủ hạ kịp phản ứng, Chu Huy đã bị A Tang xách lên.
"Thả Chu thiếu ra!"
Gã đầu trọc hét lớn một tiếng, gậy cao su trong tay đập về phía A Tang.
A Tang tùy ý đưa tay, vững vàng bắt lấy, cánh tay dùng sức.
Rầm!
Cây gậy cao su bằng gỗ trực tiếp bị hắn bóp nát bằng tay không.
Mảnh gỗ vụn bay đầy trời.
Đầu trọc thấy cảnh này, tròng mắt như muốn rớt ra ngoài, lưng phát lạnh.
A Tang một chân đạp ngang.
Đầu trọc bị trúng ngay bụng, trực tiếp bị đá bay ra năm sáu mét, đập mạnh vào tường mới dừng lại được.
Nháy mắt, mấy người đều sững sờ.
Cái này, sức mạnh này, còn là người sao!
Mặt Chu Huy đã biến thành màu xanh tím, tứ chi giãy dụa.
Bàn tay bóp cổ hắn giống như kìm sắt.
Bọn họ đều là học sinh hệ võ đạo, hắn mặc dù là một tên công tử bột, nhưng cũng là Nhị Cấp Võ Giả đường đường, trong toàn trường đều là học sinh khá giỏi.
Vậy mà lại bị tên xếp hạng đội sổ lâu năm của hệ võ đạo, một kẻ si tình cho một tay nắm lấy.
"Ta, ta sai rồi... Ta không theo đuổi Mộ Hiểu Yên nữa!"
Chu Huy hô hấp khó khăn, gian nan nói.
"Vì sao lại đập đổ cơm của ta!"
Đôi mắt đỏ thẫm của A Tang lạnh lẽo thấu xương.
Cơm!
Là nghịch lân của hắn!
Bạn cần đăng nhập để bình luận