Ta, Ta Ta Ta Ta Ta, Đến Từ Thời Không Khác Nhau

Chương 528: Đôi bên cùng có lợi

**Chương 528: Đôi bên cùng có lợi**
Cái tên tiểu tử thoạt nhìn bần tiện xốc nổi này, thật sự là con trai của Tần tổng?
Mấy tên bảo tiêu đứng đó, đầu óc như ngừng hoạt động, mất đi khả năng suy nghĩ.
Tần tổng có con trai, bọn họ đều biết.
Chính là Tần Giai Minh.
Mặc dù Tần Trấn Bắc là người có thực lực, có thủ đoạn, có quyết đoán, nhưng đứa con trai này lại thật sự là một phế vật.
Trừ việc cả ngày diễu võ giương oai, hoành hành ngang ngược, căn bản là không làm được mấy việc ra hồn.
Mà Tần Trấn Bắc cũng căn bản không quản đứa con trai này, mặc hắn muốn làm gì thì làm.
Ai có thể ngờ, tên tiểu tử trước mắt này vậy mà cũng là con trai của Tần Trấn Bắc?
Ban đầu, khi tiểu tử này nói, bọn họ căn bản không tin, nhưng hiện tại Mạt Lỵ đã đi ra, cung kính gọi hắn là thiếu gia.
Mạt Lỵ là ai?
Là trợ lý của Tần Trấn Bắc!
Chuyện này tương đương với việc được quan phương xác nhận!
Không chỉ đám bảo vệ này, Tiểu Lộ cũng có chút ngây ngẩn cả người.
Không ngờ, Tần Trấn Bắc vậy mà lại phái người tới đón tiếp hắn!
"Khụ khụ, cha ta tìm ta?"
Tiểu Lộ nháy mắt ngẩng cao đầu ưỡn ngực, chậm rãi nói.
Lúc này, hắn khí phách hiên ngang, cả người tràn đầy phấn khích, nhưng hắn vẫn muốn biểu hiện ra vẻ thong dong bình tĩnh.
Bởi vì thân phận bây giờ của hắn đã khác, hắn là thái tử gia của Đông Giang!
"Thiếu gia, mời ngài đi theo ta."
Mạt Lỵ lộ ra một nụ cười, làm động tác tay mời Tiểu Lộ.
"Được rồi, tốt."
Tiểu Lộ đáp ứng.
Sau đó dưới ánh mắt chăm chú của một đám bảo tiêu, ngẩng cao đầu ưỡn ngực đi vào cửa lớn của tòa cao ốc Hoa Sang.
Những tên bảo vệ kia sau khi biết Tiểu Lộ thật sự là con trai của Tần Trấn Bắc, từng người đều ngoan ngoãn như con cháu.
Nhất là tên bảo vệ bị Tiểu Lộ nhét thuốc lá, giờ phút này trong lòng cũng bất an.
Hắn nào có ngờ, cái tên tiểu tử cầm bao thuốc lá hàng vỉa hè 15 đồng, hối lộ hắn, vậy mà thật sự là con trai của Tần tổng!
Mà hắn còn muốn đẩy hắn… Xong đời, hắn rốt cuộc đã làm những gì!
"Xin chào, ta là Lý Mạt Lỵ, thư ký của Tần tổng."
Mạt Lỵ mỉm cười, đưa tay ra với Tiểu Lộ.
Tiểu Lộ vội vàng bắt tay qua: "Xin chào, xin chào, Mạt Lỵ tỷ tỷ, ta tên là Tô Thần."
Đẳng cấp thư ký này, quả nhiên không giống!
Dáng người uyển chuyển thon dài, khuôn mặt tinh xảo, tuyệt đối là một mỹ nữ hiếm thấy.
Tuy nhiên, ánh mắt Tiểu Lộ cực kỳ sắc bén, nhận ra nữ nhân này tuyệt đối không đơn giản, hẳn là một võ giả, hơn nữa cấp bậc không thấp.
Mạt Lỵ nhìn Tiểu Lộ, mỉm cười gật đầu.
So sánh với sự lạnh lùng của Hỏa Tử, cao ngạo của Tinh Tử, cùng với dâm uế của Bán Tiên.
Thì cái tên tiểu tử bần tiện xốc nổi này, ngược lại nhìn qua có vẻ thuận mắt hơn nhiều.
Tiểu Lộ đi theo Mạt Lỵ lên thang máy, đi thẳng tới tầng cao nhất.
Trong quá trình thang máy đi lên, tim của hắn cũng đập thình thịch, bất an.
Lập tức liền muốn gặp mặt cha ruột của mình!
Hơn nữa cha hắn, còn là võ giả cấp chín, nhân vật trâu bò nhất tỉnh Đông Giang.
Lần đầu gặp mặt nên nói gì?
Làm như thế nào để biểu hiện?
Tiểu Lộ lấy bản nháp đã chuẩn bị trước đó ra, trong đầu xem lại một lần.
"Đến rồi."
Giọng nói của Mạt Lỵ, cắt đứt dòng suy nghĩ của Tiểu Lộ.
Khi Tiểu Lộ bước ra khỏi thang máy, hơi thở đều trở nên nặng nề.
"Mời vào!"
Mạt Lỵ khẽ khom người đi tới cửa, làm động tác tay mời Tiểu Lộ.
Tiểu Lộ gật đầu, nhẹ nhàng gõ cửa.
"Vào đi."
Giọng nói của Tần Trấn Bắc, từ bên trong văn phòng truyền ra.
Tiểu Lộ đè nén sự căng thẳng, đẩy cửa bước vào.
Văn phòng thoạt nhìn có chút đơn giản, nhưng nếu là người biết nhìn hàng, đều biết rõ mỗi một vật phẩm trong phòng làm việc này, thậm chí là đồ trang trí, đều là những thứ có giá trị không nhỏ.
Trong đó có không ít, là đồ cổ có giá trên trời.
Tần Trấn Bắc quay lưng về phía Tiểu Lộ, xuyên qua cửa kính nhìn phong cảnh thành phố phía dưới.
"Tần, Tần tổng?"
Tiểu Lộ thăm dò lên tiếng.
Mà lúc này, Tần Trấn Bắc quay đầu, nhìn Tiểu Lộ khóe miệng nhếch lên một nụ cười: "Cuối cùng cũng gặp được ngươi, con trai của ta."
"Ba!"
Nháy mắt, Tiểu Lộ nước mắt tuôn trào.
"Những năm qua, con đã khổ rồi."
Tần Trấn Bắc nhìn chăm chú Tiểu Lộ, nghiêm túc nói.

Tình huống không khác biệt nhiều so với dự đoán.
Cha con gặp nhau, cảm động lòng người.
Tiểu Lộ lấy ra 100% kỹ năng diễn xuất, hai ngày trước ở đoàn làm phim học được một chút kỹ năng diễn kịch, hôm nay toàn bộ mang ra dùng.
Khi Tiểu Lộ từ văn phòng đi ra, cả người đều thần thanh khí sảng.
Hiện tại, Tần Trấn Bắc đã nhận hắn là con trai!
Vậy hắn tiếp theo, chính là thái tử gia đường đường chính chính của Đông Giang!
Ở cửa, đã có hai tên bảo vệ, chờ sẵn Tiểu Lộ đến.
"Thiếu gia, xin theo chúng ta, chúng ta đưa ngài về biệt thự Tần gia, trước làm quen một chút."
Tên bảo vệ bị Tiểu Lộ nhét thuốc lá, lúc này, vẻ mặt nịnh nọt nhìn Tiểu Lộ.
Hắn hiện tại chỉ muốn lập công chuộc tội.
Sao hắn có thể ngờ được cái gã nghèo túng, thoạt nhìn có vẻ quê mùa này, vậy mà thật sự là con trai của Tần tổng!
"Ân, vậy làm phiền các ngươi."
Tiểu Lộ khẽ gật đầu.
Hắn đã nghe được, mùi vị của tiền bạc và phú quý, đang vẫy gọi hắn!
Sau khi Tiểu Lộ rời đi, Mạt Lỵ bước vào văn phòng.
Nàng liếc nhìn Tần Trấn Bắc đang đứng lặng trước cửa kính, nhìn phong cảnh thành phố phía dưới, muốn nói lại thôi.
"Rốt cuộc ngươi muốn hỏi cái gì?"
Tần Trấn Bắc thản nhiên nói.
Mạt Lỵ suy nghĩ một chút rồi hỏi: "Tần tổng, ngài thật sự tính toán nhận tên tiểu tử này làm người thừa kế của ngài?"
"Có ý định này, tiểu tử này không đơn giản." Tần Trấn Bắc có chút lên tiếng nói.
Từ trên tư liệu hiển thị, thiên phú của Tiểu Lộ, tuyệt đối là đứng đầu.
Tổng cộng cũng không tu luyện võ đạo được mấy năm, hiện tại đã nắm giữ thực lực võ giả cấp 4, hơn nữa còn được Thanh Long trại huấn luyện mời chào.
So sánh với Hỏa Tử có lẽ không đủ, nhưng cũng đủ kinh tài tuyệt diễm.
"Chỉ là tên tiểu tử này..."
Mạt Lỵ há hốc mồm, có loại cảm giác không nói nên lời.
Nhưng nàng lại không biết phải hình dung như thế nào.
"Tiểu tử này rất tốt, có dục vọng, biết cách xử lý, hơn nữa cũng nghe lời dạy bảo."
Tần Trấn Bắc thong thả nói: "Hắn biết rõ, đều không coi thân tình là gì, đều coi nhau là công cụ lợi dụng mà thôi."
Nghe xong lời nói của Tần Trấn Bắc, Mạt Lỵ hơi sững sờ.
Có ý gì?
Chẳng lẽ, tên tiểu tử này kỳ thật căn bản từ lúc ban đầu liền không coi Tần Trấn Bắc là cha ruột?
"Hắn coi trọng tài sản của ta, ta cần phải có một người thừa kế."
Tần Trấn Bắc chậm rãi nói, khóe miệng nhếch lên một nụ cười.
Bạn cần đăng nhập để bình luận