Ta, Ta Ta Ta Ta Ta, Đến Từ Thời Không Khác Nhau

Chương 489: Còn phải là ngươi

**Chương 489: Còn phải là ngươi**
Tiểu Lộ nhìn hiện trường quay chụp, ngáp một cái.
Chán, đúng là chán thật.
Xem ra cơm của minh tinh cũng không phải dễ dàng như vậy là có thể ăn được.
Cảnh Tinh Tử chỉ là ở trong căn phòng trọ giá rẻ vừa khóc vừa ăn mì tôm, đã quay mười mấy lần.
Thế nhưng đạo diễn vẫn không hài lòng.
"Cắt!"
"Cảnh này quay lại!"
"Đạo diễn, nếu không thì cũng gần xong rồi, duyệt qua đi?"
"Không được, diễn xuất này thực sự là quá kém, đám viết bình luận điện ảnh kia sẽ mắng ta c·hết mất, ủy khuất các vị một chút, ta quay lại một lần nữa."
"Tần Thần, cậu suy nghĩ kỹ một chút, nhân vật của cậu bây giờ là bị một đám lưu manh nhỏ t·ú·m đ·á·n·h, trong nhà không có tiền, đói bụng một ngày không có gì ăn, chỉ có bát mì tôm này có thể giúp cậu vượt qua cơn đói tối nay..."
Tinh Tử nhẫn nhịn lửa giận, lúc này hắn đang nén cơn giận trong bụng.
Từ ban ngày quay tới buổi tối, chỉ mỗi cảnh này, c·hết đi sống lại vẫn không qua!
Hắn nhìn thùng mì tôm kia, cảm giác dạ dày đều muốn buồn nôn.
Lúc nào hắn phải ăn loại đồ vật rẻ tiền này?
Thùng thứ nhất thì còn được, uống đến thùng mì tôm thứ hai, hắn cảm giác mình sắp bị ngấy c·hết.
Hiện tại đã liên tục uống 8 thùng mì tôm!
Thế nhưng đạo diễn râu quai nón này, lại hết lần này tới lần khác không cho qua.
Đất sét còn có ba phần hỏa khí, huống chi tính tình của hắn vốn đã không tốt!
Quan trọng nhất chính là, tên vương bát đản kia ở bên cạnh xem hắn quay phim.
Để hắn có loại cảm giác x·ấu hổ không nói nên lời.
"Tần Thần, quay lại một lần nữa, vất vả rồi."
Đạo diễn xem lại hiệu quả quay phim một lần, gãi đầu nói.
Không biết vì cái gì, hắn thấy Tần Thần không diễn ra được loại cảm giác này.
Không có cách nào, tiểu tử này trời sinh đã có loại khí chất kia, nhìn thế nào cũng không giống xuất thân từ gia đình nghèo khó.
"Không quay!"
Tần Thần nổi nóng, giơ tay đ·á· đổ mì tôm, tức giận rời đi.
"Ai, cái này..."
Đạo diễn nhìn Tần Thần rời đi, lập tức nhíu mày.
Không có cách nào, Tần Thần là do hắn đặc biệt mời tới.
Cảm thấy Tần Thần có tướng mạo rất có cảm giác t·h·iếu niên, mà lại còn rất tuấn lãng, rất phù hợp với hình tượng nam chính trong bộ kịch này của hắn.
Thế nhưng ai ngờ được, đây là mời một ông nội tới.
Người này tính tình rất ngang ngược.
Có thể nhẫn nhịn tính tình, quay nhiều lần như vậy, đã coi như là tiến bộ nhiều.
"Đạo diễn, tiếp theo, có cần quay cảnh khác trước không?"
Lúc này phó đạo diễn tới, có chút khẩn trương hỏi.
Dù sao đạo diễn cũng không phải người có tính tình tốt.
"Ta nghĩ biện pháp khuyên cậu ta một chút."
A Lan cũng có chút bất đắc dĩ, chạy tới, đuổi theo Tinh Tử.
Tiểu tử này đúng là có chút tùy hứng, không thể để toàn bộ đoàn làm phim cứ thế chờ đợi.
Vạn nhất truyền ra lời đồn đùa nghịch hàng hiệu gì đó, sợ rằng tiểu tử này chưa nổi tiếng đã bị bôi đen.
Đạo diễn cũng nổi một bụng lửa.
Dù sao tiểu tử này không phải chuyên nghiệp, đúng là không diễn ra được thứ gì.
"Đạo diễn, anh cũng đừng tức giận, ca ca này của ta bình thường ở nhà được nuông chiều quen rồi, một mực liền cái tính này, quá thiếu dạy dỗ, đến lúc đó anh cứ đ·á·n·h mắng thoải mái."
Tiểu Lộ cười ha hả, nói lời châm chọc.
Chỉ cần thấy được Tinh Tử này nếm mùi đau khổ, hắn liền có loại cảm giác sung sướng không nói nên lời, phảng phất như ăn được quả Nhân sâm, vô cùng thông suốt.
Thật đúng là cho rằng làm minh tinh vui vẻ lắm sao, ngươi mẹ nó cũng có ngày hôm nay à?
Suýt chút nữa để ngươi được hưởng phúc trên đời!
Đạo diễn trầm ngâm, nhìn gương mặt giống hệt Tần Thần trước mắt.
Nhất là cái dáng vẻ ti tiện.
"Tiểu Tô à, trước đây cậu từng diễn kịch chưa?"
Đạo diễn dò hỏi.
Tiểu Lộ nghe xong lắc đầu: "Chưa từng tiếp xúc qua."
Đừng nói là diễn kịch, hắn đến phim truyền hình còn chưa xem được mấy bộ.
Dù sao thời gian của hắn rất eo hẹp, bình thường ngoài việc đến trường, còn phải dành thời gian làm chút việc vặt để nuôi sống bản thân.
Đạo diễn do dự, nhìn bối cảnh đã được bố trí xong.
Hiện tại, Tần Thần hờn dỗi bỏ đi, dựa vào tính bướng bỉnh của cậu ta, đoán chừng một chốc cũng không quay lại được, bọn họ vất vả lắm mới bố trí xong bối cảnh, không thể cứ như vậy lãng phí.
"Thợ trang điểm, trang điểm cho Tiểu Tô trước, để cậu ta lên hình thử xem."
Đạo diễn suy nghĩ một chút rồi nói với thợ trang điểm.
Tiểu Lộ nghe xong, có chút sững sờ: "Thật sự để tôi diễn à, tôi không có kinh nghiệm gì cả."
Đạo diễn hào phóng vung tay: "Không sao, Tần Thần cũng không có kinh nghiệm gì."
"Thật không được, tôi không có thời gian, tôi còn phải về nhà ăn tết đây."
Tiểu Lộ nghĩa chính ngôn từ cự tuyệt.
Việc này, tuyệt đối không đơn giản như vậy, hắn mới lười tiếp nhận mớ hỗn độn mà Tinh Tử để lại.
"Không sao, thử thôi, thành công cho cậu tiền lương gấp đôi."
Đạo diễn đang vắt hết óc, muốn thuyết phục Tiểu Lộ.
Không ngờ Tiểu Lộ lại nắm lấy tay hắn.
"Thành giao!"
Nhìn ánh mắt chân thành tha thiết của Tiểu Lộ, đạo diễn có chút bối rối.
Làm nửa ngày là vấn đề tiền.
Không phải, tiểu tử này thực dụng như vậy sao?
Đối với Tiểu Lộ mà nói, thử thì thử thôi, dù sao cũng không tốn bao nhiêu thời gian, vạn nhất qua được, còn có thể nhận tiền lương gấp đôi.
Vì vậy, hắn bị thợ trang điểm đưa vào phòng trang điểm.
Trong chốc lát, mang trên mặt lớp trang điểm cùng vết bầm tím xanh, bắt đầu bê thùng mì tôm lên.
Dưới sự chỉ huy của đạo diễn, bắt đầu diễn.
"Tiểu Tô, cậu đừng khẩn trương, đừng nhìn ống kính, cứ làm như ống kính không tồn tại, cẩn thận nhập tâm vào nhân vật, cứ diễn theo nhân vật là được rồi..."
Đạo diễn đang kiên nhẫn, giải thích yêu cầu của cảnh quay này cho Tiểu Lộ.
Kịch bản không khó.
Chủ yếu là nói nhân vật chính bởi vì yếu đuối, bị mấy tên lưu manh ức h·iếp, cướp hết tiền, còn bị đánh một trận.
Trở về phòng trọ phát hiện, không còn chút lương thực nào, lục tung lên, mới tìm thấy đây là thùng mì tôm còn sót lại.
Đại khái quá trình cũng không tính khó khăn, gần như một lần liền qua, Tiểu Lộ thành thạo pha nước nóng.
Tiểu Lộ nhìn mì tôm, sau đó hồi tưởng lại những năm tháng khổ cực đã qua của mình.
Quả nhiên mì tôm, phải húp xì xụp.
"Lời thoại, lời thoại!"
Đạo diễn ở bên làm động tác miệng, ra hiệu Tiểu Lộ nói lời thoại.
Bất quá còn tốt, Tiểu Lộ mặc dù chưa từng diễn kịch, nhưng đầu óc rất lanh lợi.
"Mẹ kiếp, đám cướp tiền vương bát đản tử, lão tử không tha cho bọn chúng!"
Tiểu Lộ vừa nghĩ linh tinh, vừa sờ lên vết máu ứ đọng trên mặt, đau đến nhe răng trợn mắt.
Sau đó hắn lại nhận thùng mì tôm, húp xì xụp ăn hết mì, vẫn không quên húp sạch nước canh không còn một mảnh.
"Cắt!"
Lúc này, đạo diễn kích động hô dừng, sắc mặt đều đỏ lên.
Những người khác cũng rất là hợp thời dâng lên tiếng vỗ tay.
Bởi vì so với Tinh Tử, động tác và thần thái của Tiểu Lộ hiển nhiên tự nhiên hơn, chỉ có một câu thoại nhưng đọc rất tốt, rất phù hợp với hình tượng nhân vật.
"Không tệ, không tệ, ta muốn chính là loại này!"
Đạo diễn hưng phấn nhìn Tiểu Lộ: "Tiểu Tô à, cậu diễn sống nhân vật này rồi, chính là muốn cái loại ti tiện, thoạt nhìn có chút hèn mọn, còn phải là cậu diễn!"
Tiểu Lộ: "..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận