Ta, Ta Ta Ta Ta Ta, Đến Từ Thời Không Khác Nhau

Chương 464: Đêm giao thừa

Chương 464: Đêm giao thừa
"8 vạn tệ một chai, đắt đến vậy sao?"
Tiểu Lộ xách bình rượu đỏ, vừa nhìn vừa lẩm bẩm. Thành thật mà nói, giá này vượt xa hiểu biết của hắn, hai chai rượu mà giá tận 8 vạn tệ.
Mẹ nó ai mà uống cho nổi!
Sao loại đồ vật này lại tồn tại trên Lam Tinh!
"Ta ngửi thấy mùi rượu này lâu lắm rồi!"
A Tang cẩn thận ngửi một chai rượu khác.
Hắn ngửi thấy một cỗ mùi vị mục nát, chai rượu này có lẽ đã tồn tại rất lâu rồi.
"Thời hạn của hai chai rượu đỏ này, có lẽ khoảng 80 năm."
Mộc Đầu nhìn vật lắng đọng trong rượu đỏ, lên tiếng nói.
Tinh Tử nghe xong, nhìn Mộc Đầu với ánh mắt càng ngày càng kinh ngạc: "Cả cái này mà ngươi cũng biết?"
Nói thật, đây không phải chuyện người bình thường có thể biết rõ, cho dù là một vài người thường xuyên nếm rượu, cũng chưa chắc có thể nhìn ra được niên đại.
Thế nhưng Tô Thần đeo kính này lại có thể đoán không sai chút nào.
Mộc Đầu bình thản nói: "Ta chỉ là biết một chút nguyên lý, cho nên có thể dựa vào logic, suy đoán ra niên đại đại khái của chai rượu đỏ này."
Giờ khắc này, ánh mắt Tinh Tử nhìn Mộc Đầu đã không còn như trước.
Kính mắt không phải đeo cho có.
Mặc dù chỉ mới gặp mặt một lần, nhưng Tinh Tử vẫn cảm nhận được, Tô Thần mặc áo choàng trắng, đeo kính mắt, thoạt nhìn như nhân viên nghiên cứu khoa học này, tuyệt đối là người có chỉ số IQ cao nhất!
"Được rồi, đừng có nhìn chằm chằm quà tặng của người ta nữa, đồ ăn cũng làm xong cả rồi, mau vào chỗ đi."
Lúc này, Bán Tiên Nhi bưng món ăn cuối cùng ra, cười ha hả gọi mọi người vào chỗ.
Hỏa Tử liếc nhìn Bán Tiên Nhi.
Không thể không nói, gia hỏa này đúng là biết cách cư xử.
Cả phòng người, chỉ có hắn nghĩ đến việc giúp hắn bưng thức ăn, thuận tiện hỗ trợ hắn.
Tiểu Lộ cùng A Tang hai tên này, ở chung lâu như vậy, không ra lệnh cho bọn họ, thì hai người họ cũng không biết làm gì.
Mặt trời đã xuống núi.
Bầu trời âm u, màn đêm buông xuống.
Gian phòng vốn luôn quạnh quẽ, năm nay, mỗi khi đến ngày lễ, lại đặc biệt náo nhiệt.
"Ăn cơm, ăn cơm, ăn cơm!"
A Tang cầm đũa, ghé vào trước bàn, có chút hưng phấn.
Đầy bàn đều là đồ ăn ngon, rực rỡ muôn màu, chiếc bàn tròn không lớn lắm bị bày biện đầy ắp.
Đúng lúc này, Hỏa Tử buông tạp dề xuống, cầm một chai rượu lên, răng rắc một tiếng mở ra.
"Này, này, Hỏa Tử ca, hơn 4 vạn một chai đó."
Tiểu Lộ thấy hành động của Hỏa Tử, tim như nhỏ máu.
4 vạn tệ đó, đủ cho hắn sinh hoạt phí cả năm trước đây!
"Rượu đỏ không phải cứ thế uống được luôn."
Tinh Tử thấy cảnh này, nhắc nhở.
Hỏa Tử từ tốn nói: "Ta biết."
Sau đó, Tinh Tử nhìn Hỏa Tử thành thạo cách làm tỉnh rượu, không khỏi nhíu mày, lộ ra vẻ tò mò.
Gia hỏa này không chỉ có khí thế mạnh mẽ, dường như còn am hiểu một số vật phẩm cao cấp, thân phận có vẻ không đơn giản.
Hiện tại xem ra, tựa hồ mấy Tô Thần này đều không phải dạng người đơn giản.
Vào giờ khắc này, trong lòng Tinh Tử đột nhiên có chút nặng nề.
Hình như, bản thân hắn cũng không có gì đặc biệt.
Thậm chí, trong rất nhiều thế giới song song, bản thân hắn cũng không phải là tồn tại gì nổi bật.
"Ha ha ha, thật thú vị, đây là lần đầu tiên ta cùng chính mình uống rượu, mà lại là nhiều mình như thế!"
Tiểu Lộ nhìn bàn tròn ngồi đầy Tô Thần, nhịn không được nhếch miệng cười.
Có Hỏa Tử, A Tang, Mộc Đầu, Bán Tiên... lại thêm một tên đồ quỷ sứ đáng ghét.
Những bản thân ở các thời không khác nhau, tụ tập cùng một chỗ ăn cơm uống rượu.
Một màn rất quỷ dị, nhưng lại làm cho hắn cảm thấy ấm áp lạ thường.
Cuối cùng cũng không phải chỉ có một mình...
"Tiểu Lộ, có phải ngươi muốn khóc không?"
A Tang cúi đầu, nhìn từ dưới lên mắt Tiểu Lộ.
"Ngươi nói hươu nói vượn cái gì thế!"
Tiểu Lộ đưa tay gõ nhẹ lên trán A Tang đang ở gần.
"Nếm thử chút rượu đi, cảm ơn Tinh Tử đã tặng rượu đỏ, hai chai rượu cộng lại hơn 8 vạn tệ đó."
Bán Tiên Nhi lúc này, rất đúng lúc đứng lên, cười ha hả cầm bình rượu đỏ rót rượu cho mọi người.
Mặc dù cùng tuổi, nhưng rõ ràng có thể cảm giác được Bán Tiên Nhi thành thục, chững chạc hơn những người khác rất nhiều.
"Để 80 năm rồi còn uống được sao."
A Tang cầm chén rượu hít hà, lẩm bẩm, lộ ra ánh mắt nghi hoặc.
Nhưng sau đó hắn liền uống một hơi cạn sạch.
Dù sao hắn cũng không c·hết được, uống cũng không sao.
"Rượu không phải uống như thế, từ từ thôi, ngươi như thế này thì có khác gì heo ăn quả nhân sâm!"
Tiểu Lộ lắc lư ly rượu đỏ, dáng vẻ thảnh thơi nói.
Nhẹ nhàng nhấp một ngụm, rồi phun ra ngoài.
Cau mày chậc lưỡi: "Mẹ nó, sao mà khó uống thế!"
"Không biết thưởng thức, thì ít uống thôi, một ngụm này cũng hơn ngàn tệ đó."
Tinh Tử ở bên cạnh chế nhạo.
Nghe đến hơn ngàn tệ, Tiểu Lộ nhìn rượu đổ trên bàn, lập tức có chút đau lòng.
Hắn đã làm gì thế này?
Không thể lãng phí...
"Này này, ngươi định làm gì!"
"Đừng liếm, mau! Ngăn hắn lại!"
...
Ăn uống linh đình, nâng ly cạn chén.
Hai chai rượu đỏ chia cho 6 người, rất nhanh đã bị uống sạch.
Tiểu Lộ tửu lượng kém, mặt đã đỏ bừng, ôm vai Hỏa Tử cười toe toét làm ầm ĩ.
Hỏa Tử thăm dò đẩy hắn ra, nhưng hắn lại tiếp tục ôm vai y, líu ríu không ngừng.
A Tang từng ngụm từng ngụm, quét sạch thức ăn trên bàn.
May mà Hỏa Tử hiểu rõ lượng cơm ăn của hắn, cho nên ngay từ đầu đã chuẩn bị không ít, điều này làm A Tang ăn rất thỏa mãn.
Bán Tiên, Mộc Đầu tửu lượng cũng không tốt, lúc này cũng đã ngất ngất ngây ngây.
Tinh Tử ngược lại tốt hơn một chút, nhưng cũng không khá hơn là bao.
"Không đủ không đủ, mới có chút xíu à!"
Tiểu Lộ vừa nói, vừa khui thêm một két bia.
Đây là hôm nay, lúc đi dạo siêu thị, tiện tay mua về.
"Nào, nào, khui! Khui tiếp!"
Tinh Tử lảo đảo đi qua giúp hắn lấy đồ khui bia.
Thế là, từng chai bia được mở ra, bọn họ mỗi người cầm một chai, cụng vào nhau.
"Hỏa Tử, đến lượt ngươi, sao ngươi không nâng chén!"
Mộc Đầu mặt đỏ hồng, đẩy kính đen, nhìn Hỏa Tử.
"Đúng, đúng!" A Tang dùng bàn tay bóng nhẫy, cầm một chai bia.
"Mấy tên gia hỏa này..."
Hỏa Tử nhìn bọn họ, bất đắc dĩ cầm một chai bia đưa tới.
6 chai rượu cụng vào nhau.
"Năm mới vui vẻ!"
...
"Ta cho mọi người biểu diễn, một cái móng giò!"
"Này này, hắn không có nhả xương à!"
"Không sao, xương thôi mà, bị A Tang ăn rồi... Biểu diễn một lần thôi, đừng có ăn nữa, chừa lại hai cái."
...
"Đến lượt ta, đến lượt ta, nhìn ta lấy đồ vật từ xa."
"Ta, ví tiền của ta sao lại ở trong tay ngươi!"
"Cái thứ gì vậy, trong ví tiền chẳng có gì cả, không có tiền thì ngươi làm ví tiền làm gì?"
"Ngươi biết gì, đây là ví tiền hàng Lâm Ngạc."
"Giá thị trường 4 vạn 9 ngàn tệ, đây là kiểu dáng kinh điển nhất..."
"Không phải chứ Mộc Đầu, sao ngươi lại biết cả chuyện này!"
"Rảnh rỗi nhàm chán, luyện trí nhớ."
...
"Ta cho mọi người biểu diễn, cái kia, ta đọc số Pi, 3.1415926..."
"Ngươi lẩm bẩm cái gì thế? Đổi người, đổi người!"
"Ta cũng biết đếm số, 1235689..."
"Thầy cúng, thôi, ngươi đếm trong phạm vi 10 còn không xong."
"...
"
Bạn cần đăng nhập để bình luận