Ta, Ta Ta Ta Ta Ta, Đến Từ Thời Không Khác Nhau

Chương 337: Không phải song bào thai

Chương 337: Không phải song sinh
Tiểu Lộ tại khách sạn, ngáp một cái.
Bởi vì tối hôm qua gặp phải Vương Dương, tên võ giả cấp năm kia, cho nên đám người hộ vệ bọn họ cũng không dám phân tâm, vẫn luôn ở đây trông coi.
Hơn nữa, hắn là người có chiến lực tối cường trong đám người ở đây.
Cho nên Liễu Thanh cũng rất ỷ lại vào hắn, dẫn đến hắn hiện tại không có được giấc ngủ ngon.
"Giữ vững tinh thần, buổi tối mới là trọng điểm! Qua hết tối nay, chúng ta đã hoàn thành hơn phân nửa."
Liễu Thanh nhìn Tiểu Lộ và đám bảo tiêu, nghiêm túc nói, khích lệ tinh thần bọn họ.
Vốn dĩ hắn còn muốn, trong lúc làm việc, gây khó dễ cho Tiểu Lộ, thế nhưng hiện tại hắn không dám.
Bởi vì hiện tại công việc mà thực sự xảy ra vấn đề, Tiểu Lộ lại là người có thực lực mạnh nhất trong đám bọn họ, không chừng đến lúc đó còn phải dựa vào hắn.
"8000 đồng này đúng là khó k·i·ế·m!"
Tiểu Lộ ma sát cán chiến đao, ngáp một cái nói.
Hắn đã tự làm cho chiến đao một cái vỏ đao.
Vỏ đao nhìn qua rách nát, không ai có thể ngờ, bên trong cán đao này vậy mà giá trị hơn 2 triệu!
Đương nhiên, hắn làm như thế, cũng không phải là vì khiêm tốn, hay là sợ người khác nhòm ngó chiến đao của hắn.
Chủ yếu là vì tiết kiệm tiền!
"Cố gắng làm việc, đợi kết thúc, nếu nhiệm vụ hoàn thành tốt đẹp, sẽ lại cho các ngươi thêm tiền thưởng!"
Liễu Thanh nghe Tiểu Lộ oán giận, vội vàng nói.
Tiểu Lộ nghe xong, lập tức tỉnh táo tinh thần.
8000 đồng đúng là không ít, nếu là trước kia, hắn phải chạy không biết bao nhiêu ngày giao đồ ăn ngoài mới có thể k·i·ế·m được.
Cũng nhờ hắn thi được giấy chứng nhận võ giả cấp ba, mới có thể tìm được việc làm.
Vốn dĩ hắn cũng nên thỏa mãn, dù sao, 8000 đồng rất nhiều người có học thức một tháng cũng chưa chắc k·i·ế·m nổi.
Thế nhưng nghĩ tới đám minh tinh này chỉ một buổi hòa nhạc, liền có thể kiếm được mấy trăm vạn, trong lòng hắn thoáng chốc không cân bằng.
Tiền k·i·ế·m được quá dễ dàng.
Hắn cũng muốn làm minh tinh!
Nếu không, hỏi lại Từ Thiến, xem cô ta có còn hứng thú với hắn không?
"Tô Thần, Đại Vĩ, hai người các ngươi trông coi Trần Di."
Liễu Thanh truyền đạt mệnh lệnh.
Đêm qua tên biến thái kia đã xâm nhập vào phòng Trần Di, không chừng, Trần Di là mục tiêu chủ yếu của hắn.
Vì vậy, Tiểu Lộ đi tới tầng lầu Trần Di đang ở.
Lúc này, Trần Di mở cửa, hai người ánh mắt nhìn nhau, cô khẽ lộ ra nụ cười ôn nhu, không thể không nói, dáng dấp khuynh quốc khuynh thành này, cười một tiếng đúng là làm say đắm lòng người.
"Tần Thần, hôm nay dậy sớm thế."
"Ta là Tần Thần!"
Đúng lúc này, cửa phòng bên cạnh mở ra, Tần Thần mở cửa, yếu ớt nói.
Trong phút chốc, Trần Di đôi mắt trợn tròn, không thể tin nổi, nhìn Tần Thần, lại liếc nhìn Tiểu Lộ.
Hai người. . . Giống nhau như đúc!
"Ngươi, hai người các ngươi là anh em song sinh sao?"
Trần Di kinh ngạc hỏi.
"Không phải song sinh."
Tiểu Lộ lộ ra một nụ cười, đưa tay về phía Trần Di: "Xin chào, ta tên Tô Thần."
Nghe đến đây, Trần Di có chút bối rối.
Th·e·o lý mà nói, hai người bọn họ giống nhau như đúc, căn bản nhìn không ra khác biệt, nói là ngẫu nhiên, tuyệt đối không thể nào.
Hai người bọn họ hẳn là anh em song sinh.
Th·e·o lý, anh em ruột hẳn là cùng họ khác tên.
Thế nhưng hai người bọn họ, cùng tên khác họ là sao?
"A, xin chào, ta là Trần Di. . ."
Trần Di vừa định đưa tay, bắt tay cùng Tiểu Lộ.
Ngay sau đó, Tần Thần trực tiếp tiến lên một bước, nắm lấy tay Trần Di, kéo cô đi.
"Đi, hôm nay em còn phải luyện đàn ghi-ta, tối nay liền phải biểu diễn, đừng lãng phí thời gian."
"A a, được."
Trần Di áy náy cười với Tiểu Lộ, sau đó cùng Tần Thần rời đi.
Tiểu Lộ vừa đi, vừa lấy điện thoại ra, bắt đầu tìm kiếm thông tin về Trần Di.
Hắn bình thường rất ít quan tâm đến mấy thứ giới giải trí, cho nên không biết thành viên nhóm nhạc nữ cũng là bình thường.
"Trời ạ, 2 triệu fan hâm mộ, vậy cũng được tính là minh tinh rồi!"
Tiểu Lộ nhướng mày.
Nhìn Tần Thần sóng vai cùng Trần Di phía trước, ánh mắt lập tức có chút đỏ lên.
Hắn không hiểu rõ lắm về cái nghề minh tinh này.
Tưởng rằng làm minh tinh, liền có thể một buổi hòa nhạc k·i·ế·m được mấy trăm vạn.
Hắn thấy, Tần Thần đúng là đồ không có tiền đồ, dựa dẫm vào phú bà, sống cuộc đời sung sướng.
Xì!
Dựa vào cái gì, rõ ràng bọn họ giống nhau như thế, vì cái gì tên này có thể cặp kè phú bà!
Lúc này, Tần Thần dừng bước, cau mày nhìn Tiểu Lộ: "Ngươi đi th·e·o làm cái gì?"
"Ha ha, ngươi thật cho rằng ta muốn đi cùng sao?"
Tiểu Lộ ôm chiến đao, bĩu môi nhìn hắn: "Thân phận của ta bây giờ là bảo tiêu, trong lúc biểu diễn có trách nhiệm bảo vệ an toàn cho Trần Di tiểu thư. Đương nhiên, ngươi không nằm trong phạm vi bảo vệ của ta, sống c·h·ế·t không liên quan gì đến ta."
Hai người ánh mắt đối mặt, không khí đều trở nên ngưng trọng, căng như dây đàn.
Lúc này, Trần Di cũng cảm giác rõ ràng, hai anh em này hình như rất có thành kiến với nhau.
"Thôi mà, thôi mà, hai người là người một nhà. . ."
Trần Di ôn nhu khuyên nhủ.
"Không phải người một nhà!"
Tiểu Lộ và Tần Thần, đồng thanh nói.
Thấy hai người đối với cách nói này, hình như cũng có chút ý kiến, Trần Di cũng trở nên có chút không biết làm sao.
Tần Thần hình như ý thức được giọng điệu của mình hơi nặng, mở miệng nói: "Không cần để ý đến tên này, chúng ta luyện tập, cứ coi như hắn không tồn tại là được."
"Thôi đi, tối hôm qua không nên cứu ngươi!"
Tiểu Lộ nhìn bóng lưng Tần Thần, bĩu môi, sau đó vác chiến đao của mình đi th·e·o.
. . .
Buổi chiều, bầu trời dần dần tối sầm xuống.
Hiện trường buổi hòa nhạc Tôm Hùm Úc, đã trở nên vô cùng náo nhiệt.
Từng khán giả, cầm que huỳnh quang cùng các vật phẩm cổ vũ, tiến vào khán đài.
Cách thời điểm buổi hòa nhạc bắt đầu, còn một khoảng thời gian không ngắn, thế nhưng đã có rất nhiều người ở đây chờ đợi.
Lúc này, Vương Vũ Hinh cùng Mộ Hiểu Yên cũng đã sớm có mặt ở vị trí, chờ đợi.
Các nàng đến rất sớm.
Mộ Hiểu Yên quay đầu, liền nhìn thấy mấy thân ảnh quen thuộc ở một góc khuất của buổi hòa nhạc.
Quả nhiên, hôm nay cha nàng đã bố trí an ninh rất chu đáo.
Liên tiếp điều động hơn mười vị bảo tiêu!
Có lẽ là lo sợ buổi hòa nhạc đông người, cho nên mới điều động nhiều người như vậy.
"Đợi lâu như vậy, Tô Thần sao còn chưa tới?"
Vương Vũ Hinh có chút thở dài.
Trong lòng cũng rất hồi hộp.
Nói thật, tên kia có đến hay không, nàng thật sự không dám chắc.
"Vũ Hinh, cậu nhìn chỗ kia, có phải Tô Thần không?"
Đúng lúc này, Mộ Hiểu Yên chỉ về phía lối đi, nói.
Vương Vũ Hinh th·e·o hướng Mộ Hiểu Yên chỉ, vội vàng gật đầu nói: "Là hắn, là hắn. . . Không đúng, sao tóc hắn lại màu trắng!"
Đúng vậy, lúc này tóc bạc Tô Thần, đang ở lối đi cầm vé, vẻ mặt mờ mịt nhìn hội trường buổi hòa nhạc rộng lớn, không biết phải làm sao.
Bạn cần đăng nhập để bình luận