Ta, Ta Ta Ta Ta Ta, Đến Từ Thời Không Khác Nhau

Chương 266: Hoa hỏa thịnh yến

**Chương 266: Lễ hội hoa lửa**
Michael và Kim Tae-eun đều là sát thủ, hơn nữa còn là sát thủ có đẳng cấp không hề thấp, ra tay cực kỳ dứt khoát.
Bọn họ tự tin rằng trong vòng 1 giây, có thể khiến cho cậu sinh viên trẻ tuổi này mất đi khả năng hành động.
Đông!
Ngay khoảnh khắc hai người xông tới.
Hỏa Tử giơ cánh tay, nâng đầu gối, chặn đứng đòn tấn công của hai người.
Một pha đối kháng đơn giản, vừa chạm đã tách ra, cả ba người đồng thời lùi lại phía sau.
Giờ khắc này, Michael và Kim Tae-eun đều ý thức được.
Thực lực của cậu sinh viên đại học trước mắt cực kỳ đáng sợ!
Hai người bọn họ liên thủ, đều có thể đối phó Lâm Nam, vậy mà tên nhóc này lại có thể ngăn cản được chiêu thức liên thủ của họ.
Sắc mặt Hỏa Tử cũng trở nên ngưng trọng.
Thế giới song song này quả nhiên khác biệt, thực lực của hai người này đều tăng lên không ít.
Những học sinh còn lại hiển nhiên cũng chú ý tới một màn này, từng người bọn họ đều có vẻ mặt cổ quái.
Không biết ba người này vì sao lại đánh nhau?
Mike và Kim Tae-eun liếc mắt nhìn nhau, hai người là bạn nối khố nhiều năm, trong nháy mắt liền nhìn ra được suy nghĩ của đối phương từ trong ánh mắt.
Bọn họ đang do dự rút lui, hay là không.
Ống tay áo của Michael khẽ nhúc nhích, bởi vì hắn vẫn còn sát chiêu chưa tung ra.
Trước mắt, đây cũng là một lần đánh cược.
Ánh mắt Michael trở nên sắc bén, từ trong ống tay áo bắn ra một vệt ánh sáng màu xanh lam.
Tia điện lách tách lóe ra, nhắm thẳng hướng Hỏa Tử tấn công, tốc độ cực nhanh.
Xoẹt xẹt! Một vệt hỏa diễm bốc lên!
Hỏa Tử đã sớm ý thức được nguy hiểm, ánh mắt trở nên ngưng trọng, ngọn lửa rực cháy trong lòng bàn tay nhảy múa, tạo thành một bức bình phong ở phía trước.
Ánh sáng xanh lam của tia điện vừa chạm vào ngọn lửa có nhiệt độ cực cao, lập tức bị phá hủy, tan biến.
"Chạy!"
Michael thấy cảnh này, không chút do dự nắm lấy tay Kim Tae-eun, nhanh chóng chạy trốn về phía sau sân khấu.
Ý tưởng có phần cứng rắn!
Cứng đến nỗi khó giải quyết!
Kim Tae-eun phản ứng không chậm, ném ra bom khói trong tay, khói đặc cuồn cuộn, lượn lờ.
Khói có tác dụng gây ngất nhẹ!
Mấy học sinh vốn ở phía sau đài, bịch bịch từng cái ngã xuống.
Hỏa Tử nín thở, ánh mắt ngưng trọng, hỏa diễm quanh thân ngưng tụ, giống như gợn sóng, quét sạch khói mù về bốn phương tám hướng.
Cùng lúc đó, màn sân khấu chầm chậm dâng lên.
"Tiếp theo, xin mời Tô Thần của lớp Võ Đạo nhất ban, mang đến cho mọi người dạ khúc!"
Âm thanh của người dẫn chương trình vang lên.
Dưới làn khói trắng cuồn cuộn, hỏa diễm lượn lờ quanh thân Hỏa Tử, xua tan sương trắng.
Giữa những ngón tay hắn còn cuộn vòng lấy ngọn lửa màu đỏ thẫm.
"Oa! !"
Trong nháy mắt, trong lễ đường vang vọng tiếng thét chói tai.
Bởi vì cách Hỏa Tử ra sân, thực sự là quá đẹp!
Người dẫn chương trình trên đài, nhìn một màn này cũng bối rối, sau đó vô thức nhìn tiết mục trong tay, lại nhìn Hỏa Tử đang điều khiển hỏa diễm phía sau.
Đây là dạ khúc sao?
Hội trường của Đại học Trấn Nam có quy mô rất lớn.
Có thể chứa được hơn hai vạn người.
Cho nên khoảng cách giữa đài và phía sau đài rất xa, người dẫn chương trình hoàn toàn không biết chuyện gì xảy ra ở phía sau.
"Thần ca! Cố lên!"
Trần Vĩ cùng với mấy tên học sinh lớp Võ Đạo đã giăng băng rôn cổ vũ.
Mặc dù không biết vì sao Tô Thần lại ra sân với phong thái như vậy, nhưng những người này ủng hộ hết mình là đủ rồi!
"Không phải là hát dạ khúc sao?"
Mộ Hiểu Yên có chút mờ mịt.
Vừa định nói gì với Vương Vũ Hinh bên cạnh, thì liền phát hiện Vương Vũ Hinh đã nhìn ngây ngốc.
Lúc này, Hỏa Tử cũng hơi nhíu mày.
Hình như không ngờ tới tấm màn lại đột ngột kéo lên vào lúc này.
Cùng lúc đó, nhạc đệm của dạ khúc cũng đã vang lên.
Tiếp theo nên xử lý thế nào đây?
Hỏa Tử suy tư một chút, sau đó "đâm lao phải theo lao" thực hiện màn trình diễn.
Hỏa diễm giống như chim bay, lượn vòng quanh hắn.
Hết đợt hỏa diễm này đến đợt hỏa diễm khác, theo động tác của hắn huyễn hóa thành từng con chim bay.
Những con chim lửa màu đỏ thẫm bay lượn, lượn lờ, dưới sự điều khiển của Hỏa Tử, bay lên không trung.
Sau đó, dưới chân Hỏa Tử, hỏa diễm bắt đầu nở rộ, giống như từng đóa sen lửa lặng lẽ bung nở trên sân khấu.
Lập tức, hỏa diễm lại bắt đầu quét ngang vặn vẹo, biến thành vòi rồng, những ngọn lửa tan nát biến hóa giống như cánh hoa rơi xuống, hoa rơi rực rỡ, "Hỏa Thụ Ngân Hoa".
"Oa! ! !"
Những học sinh phía dưới cũng không nhịn được đứng dậy, ánh mắt cực kỳ kinh ngạc, cảnh tượng hoa lệ như vậy, làm sao có thể tạo ra?
Điều quan trọng nhất là, bọn họ dù cách sân khấu vẫn còn tương đối xa, vẫn có thể cảm nhận được khí tức nóng rực của hỏa diễm.
"Ôi trời ơi, quá đẹp!"
"Dạ khúc này, biểu diễn là ma thuật sao?"
"Buổi tối nay tuyệt vời nhất, buổi tối nay là tuyệt nhất!"
Những học sinh kia nhìn Hỏa Tử giống như một ảo thuật gia, điều khiển hỏa diễm, biến hóa đủ loại tình cảnh không thể tưởng tượng, rung động lòng người, ai nấy đều không nhịn được vỗ tay, hò hét.
Mấy cô gái biểu hiện đặc biệt kích động.
Dù sao lúc này Hỏa Tử, quả thực rất ngầu!
Thêm vào dáng người cao lớn, khuôn mặt tuấn tú, anh hùng cái thế chân đạp mây ngũ sắc chỉ sợ cũng chỉ có vậy.
"Cái này..."
Ánh mắt Lâm Nam trở nên kinh ngạc.
Chỗ ngồi VIP của bọn họ, cách sân khấu tương đối gần.
Cho nên có thể cảm nhận được nhiệt độ thiêu đốt của hỏa diễm.
Hắn có vẻ mặt vô cùng ngưng trọng.
Đây không phải là kỹ thuật giả lập hay hiệu ứng gì, tên nhóc này là thật sự chơi với lửa.
Trong trường học lại dám biểu diễn thứ nguy hiểm như vậy, thật là to gan!
Mộ Đông Lai thì có bộ dạng trầm tư suy nghĩ, nhìn Hỏa Tử.
Hắn xoa cằm, nhớ ra điều gì đó.
Cậu nhóc mở chiếc xe Long Địch cũ nát kia, có lẽ nào chính là thiếu niên trước mắt này?
Lúc trước chẳng qua chỉ là thoáng nhìn qua, cũng không có nhìn rõ dáng vẻ người kia.
Thế nhưng, người kia hình như cũng có thể thao túng hỏa diễm...
Trước mắt đã "đâm lao phải theo lao", Hỏa Tử bất đắc dĩ, chỉ có thể tiếp tục biểu diễn tiết mục này.
Thời lượng của dạ khúc khoảng chừng ba, bốn phút.
Biểu diễn trong ba, bốn phút, với hắn mà nói không thành vấn đề.
Chỉ là, biểu diễn tiết mục trước mặt mọi người, hơn nữa lại vận dụng dị năng của mình, đối với hắn vẫn có đôi chút thử thách.
Năng lực hỏa diễm của hắn, trước nay chỉ dùng để giết người, chưa từng dùng để biểu diễn.
Thế nhưng, nhìn cảnh tượng khán giả đứng lên hò hét, màn biểu diễn của hắn dường như cũng không tệ lắm.
Tiếng hoan hô dưới sân khấu, hết đợt này đến đợt khác, không dứt bên tai.
Thậm chí, cả những người phụ trách ánh sáng đều rất phối hợp, tắt đèn, dồn sức cho buổi biểu diễn chấn động này.
Hỏa Tử điều khiển hỏa diễm, tính toán thời gian.
Nghe nhạc đệm, hẳn là sắp kết thúc.
Vì vậy, hắn cũng không giữ lại nữa.
Ầm vang!
Từng con chim lửa lượn vòng rồi dung hợp trên không trung, biến thành một con Phượng Hoàng lửa khổng lồ, bay lên không trung.
Bay lượn xoay tròn trên bầu trời!
Ngay khoảnh khắc này, một con Kỳ Lân do hỏa diễm huyễn hóa từ mặt đất đạp không, chạy nhanh, hướng về phía Phượng Hoàng trên không trung.
Mọi người thấy cảnh này đều hò hét.
Đông!
Kỳ Lân lửa lao vào Phượng Hoàng lửa, nở rộ thành đóa hoa lửa ngập trời.
So với pháo hoa còn chói lọi hơn, một bữa tiệc thị giác cực kỳ đáng chú ý.
Học sinh phía dưới từng người ngẩng cổ, nhìn đến si mê.
Vào khoảnh khắc hỏa diễm sắp rơi xuống, Hỏa Tử búng tay một cái.
Hỏa diễm còn chưa hạ xuống cứ thế lặng lẽ tan biến giữa không trung.
Tiếng nhạc kết thúc, Hỏa Tử hơi cúi người hành lễ, kết thúc màn biểu diễn của mình.
"Tuyệt vời! ! !"
"Quá mẹ nó rung động, thật không ngờ ngọn lửa này là thật!"
"Đúng vậy, ta dường như còn có thể cảm giác được nhiệt độ khi hỏa diễm rơi xuống."
"Trời ơi, loại cảm giác sóng lửa cuồn cuộn này, hắn làm sao mô phỏng ra được!"
"Tiết mục đáng xem nhất trong buổi tiệc kỷ niệm thành lập trường tối nay!"
"Tô Thần rất đẹp trai! Rất đẹp trai! Rất đẹp trai! Rất đẹp trai..."
Toàn trường náo loạn, tiếng vỗ tay, tiếng thét chói tai, dường như muốn lật tung hội trường này!
Bạn cần đăng nhập để bình luận