Ta, Ta Ta Ta Ta Ta, Đến Từ Thời Không Khác Nhau

Chương 421: Bạn tốt thân thỉnh!

**Chương 421: Lời mời kết bạn!**
Giờ thể dục.
"Trời ạ, kia có phải hoa khôi của trường chúng ta không?"
"Chuẩn rồi, tôi biết tên cô ấy, Mộ Hiểu Yên."
"Xinh thật đấy!"
Những học sinh đang chạy vòng, nhìn Mộ Hiểu Yên đi ngang qua, từng ánh mắt đều đổ dồn về phía cô.
Những nam sinh tuổi dậy thì, chính là lúc khao khát nữ sinh nhất.
Mà sự tồn tại của Mộ Hiểu Yên, không nghi ngờ gì đã thỏa mãn ảo tưởng về nữ thần trong lòng của bọn họ ở độ tuổi này.
Tô Thần cũng không kinh ngạc, hắn lẳng lặng nhìn về phía Mộ Hiểu Yên, tự lẩm bẩm: "Thì ra tên cô ấy là Mộ Hiểu Yên."
Hắn và Mộ Hiểu Yên không học cùng lớp.
Thế nhưng không hiểu sao, hắn luôn cảm thấy mình hình như đã gặp cô bé này không chỉ một lần.
Dù sao, những cô gái xinh đẹp đều rất dễ nhận ra.
Ngay cả khi đi trên đường phố, cũng khó tránh khỏi bị thu hút mà liếc nhìn hai cái.
Tô Thần đã gặp qua rất nhiều lần, có lẽ là gặp nhiều rồi, nên tự nhiên cũng nhớ kỹ khuôn mặt của cô.
"Nhìn cái gì vậy, đám tiểu tử thối này, còn muốn cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga à."
Giáo viên thể dục nhìn đám tiểu tử ngốc bị các cô gái thu hút, lộ ra vẻ bất đắc dĩ: "Mấy đứa kia, chạy tiếp cho ta! Thêm vòng nữa!"
"Thầy ơi, em sai rồi!"
"Sai cũng phải luyện thêm, tất cả chạy cho ta!"
Lúc này, Tô Thần lộ vẻ bất đắc dĩ: "Thầy ơi, em oan uổng quá, em chỉ là liếc qua một cái thôi, nhìn thoáng qua không đến mức phạm pháp chứ ạ."
"Tiểu tử ngươi, đã được Võ đạo hệ của Đại học Trấn Nam coi trọng rồi, chạy vòng đối với ngươi mà nói, còn không phải là chuyện dễ như trở bàn tay à, ngươi chạy thêm năm vòng nữa đi!"
"Không phải chứ, đạo lý gì vậy ạ!"
"Luyện thêm cho ngươi một chút, kẻo sau này tiểu tử ngươi đến Võ đạo hệ của Đại học Trấn Nam, thể chất quá kém, lại làm mất mặt thầy."
Rất nhanh, tiết thể dục kết thúc.
Tô Thần vẫn còn đang chạy vòng trên sân thể thao.
Không còn cách nào, tin tức hắn được Võ đạo hệ của Đại học Trấn Nam chọn trúng đã lan truyền khắp trường.
Thế nhưng, hắn căn bản chưa từng tiếp xúc qua võ đạo.
Giáo viên thể dục là võ giả cấp một, thực lực cũng không tính là quá mạnh, cũng chưa từng học qua một cách hệ thống.
Chỉ có thể dựa vào ấn tượng của mình, đặt ra tiêu chuẩn cao nhất cho Tô Thần, để hắn rèn luyện thêm thể năng của mình.
Bởi vì hắn hiểu rất rõ, việc học võ đạo nửa đường gian nan đến nhường nào.
Mặc dù tiểu tử này đã được Đại học Trấn Nam chọn trúng, thế nhưng bánh từ trên trời rơi xuống, nếu không nuốt trôi thì cũng không tốt.
"Hô!"
Sau khi chạy xong mười vòng, Tô Thần nằm ở giữa đường chạy, thở hổn hển từng ngụm lớn.
Hắn cũng chỉ là được kiểm tra đo lường ra có thiên phú võ đạo tuyệt đỉnh, được Đại học Trấn Nam đặc cách tuyển chọn.
Thế nhưng hiện tại, hắn cùng lắm chỉ là so với học sinh bình thường, có sức mạnh, tốc độ, phản ứng các phương diện mạnh hơn một chút, còn lại thì chưa thấy có gì đặc biệt.
Mộ Hiểu Yên nhìn Tô Thần đang nằm trên đường chạy, tay cầm một bình nước, nhưng mãi vẫn không dám đi qua đưa cho hắn.
"Cố gắng lên, mày có thể làm được, mày nhất định có thể. . ."
Mộ Hiểu Yên không ngừng tự động viên mình.
Thế nhưng cô cầm nước, tiến lên phía trước hai bước, khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo liền ửng đỏ, giống như quả cà chua chín mọng, nóng đến phát sốt.
Cô càng ngày càng đến gần Tô Thần, thế nhưng tay nhỏ lại không nhịn được mà run rẩy, tim đập thình thịch.
Cho dù cô đã đi tới trên đường chạy bằng nhựa, nhưng vẫn không dám nhìn về phía Tô Thần, càng không nói đến việc đưa bình nước khoáng trong tay cho hắn.
Bởi vì nội tâm nhút nhát, cuối cùng Mộ Hiểu Yên cũng chỉ là đi lướt qua Tô Thần mà thôi.
Tô Thần ngẩng đầu, ngồi xếp bằng trên mặt đất, nhìn thoáng qua Mộ Hiểu Yên ở phía xa.
Quả thực là một cô nương rất xinh đẹp.
Đáng tiếc, bọn họ căn bản là người của hai thế giới khác nhau.
Nói thế nào cũng là học sinh cùng cấp, hắn ít nhiều cũng biết một chút chuyện liên quan tới Mộ Hiểu Yên.
Nghe nói, cha nàng là chủ tịch Mộ Thị Tập Đoàn, gia đình rất có điều kiện.
Còn cụ thể giàu có bao nhiêu, hắn cũng không có khái niệm gì.
Dù sao đối với hắn mà nói, mong ước tương lai chính là có thể cơm no áo ấm.
Hiện tại Tô Thần, chỉ muốn tranh thủ thời gian lớn lên tốt nghiệp, tìm một công việc nuôi sống bản thân, không để mình phải sống quá chật vật nữa.
"Vẫn là không có cơ hội quen biết."
Mộ Hiểu Yên lẩm bẩm, khẽ thở dài một tiếng.
Trong khoảng thời gian này, cô đã từng nghe giảng ở lớp của Tô Thần, cũng lén lút nghe ngóng hành tung của hắn.
Thế nhưng dù vậy, đã một năm trôi qua, hai người giống như hai đường thẳng song song, vẫn không có cơ hội giao nhau.
Thêm vào việc cô không giỏi chủ động, đến việc đưa một chai nước cũng phải đấu tranh tâm lý nửa ngày, nghĩ đến việc chủ động làm quen Tô Thần, dường như cũng là một chuyện rất khó khăn.
. . .
Trường trung học số 1 Trấn Nam thị.
Một chiếc xe hơi màu đen sang trọng, dừng ở cửa trường.
Trong lúc nhất thời, ánh mắt của rất nhiều học sinh đều bị chiếc xe sang trọng này hấp dẫn.
"Đậu phộng, đây là xe gì vậy? Ngầu thế."
"Nhân vật gì mà lại đi loại xe này!"
"Biển số này, chắc phải trên 5 triệu."
Các học sinh xúm lại bàn tán, ánh mắt cực kỳ hâm mộ, nhìn chiếc xe hơi màu đen sang trọng kia.
Tô Thần đi ngang qua, nhai bánh bao khô, nghe thấy bọn họ nói chuyện, lập tức lộ vẻ kinh ngạc.
5 triệu!
Một chiếc xe!
Sau đó, hắn liếc nhìn chiếc bánh bao trong tay mình.
Hai cái bánh bao này của mình giá một đồng, cộng thêm một gói rau cải muối năm xu, bữa tối của hắn cũng chỉ tốn có 1 đồng 5 xu.
Nếu là 5 triệu. . . Có thể đổi được một ngàn vạn cái bánh bao!
Trong nháy mắt, Tô Thần bị con số khổng lồ này làm cho kinh ngạc.
Cửa xe mở ra.
Nữ vệ sĩ mặc âu phục màu đen, dáng người hiên ngang, chậm rãi mở cửa xe: "Đại tiểu thư, chúng ta phải đi rồi."
Cuối cùng, dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, Mộ Hiểu Yên có chút xấu hổ ngượng ngùng bước vào trong xe.
Bị nhiều người nhìn chằm chằm như vậy, cô cảm thấy tim mình đập loạn cả lên.
Tô Thần nhìn thấy cảnh này, động tác nhai bánh bao cũng dừng lại.
Cô nương này vậy mà lại là chủ nhân của chiếc xe sang trọng kia?
Xe sang 5 triệu đó!
Trong nháy mắt, trái tim nhỏ bé của Tô Thần bị đả kích nặng nề.
Đều học cùng một trường, tại sao khoảng cách cuộc sống lại có thể lớn đến vậy!
Ông trời thật bất công!
Sự chênh lệch giữa người với người, cả đời này đều khó mà bù đắp được.
Tô Thần thở dài.
Sau đó, sắc mặt hắn hơi chấn động một chút, dường như nghĩ đến điều gì đó.
"Chị, em không phải đã nói rồi sao, cố gắng đừng dừng ở cửa trường."
Trong xe, Mộ Hiểu Yên thở dài, giọng nói có chút oán trách.
Cô không muốn phô trương như vậy.
"Xin lỗi, đại tiểu thư, về sau tôi sẽ chú ý."
Nữ vệ sĩ nghiêm túc nói.
Lúc này, Mộ Hiểu Yên nghe thấy tiếng điện thoại báo, cô mở ra xem, là một lời mời kết bạn.
Tô Thần! !
Trong khoảnh khắc đó, đôi mắt đẹp của Mộ Hiểu Yên đều trở nên sáng ngời.
Bạn cần đăng nhập để bình luận