Ta Một Người Tốt, Các Ngươi Nói Ta Là Tai Họa?

Chương 954: Ngài nói mấy cây chính là mấy cây

**Chương 954: Ngài nói còn lại mấy cây thì chính là còn lại bấy nhiêu cây**
Tần Kha đưa mắt nhìn về phía những người còn lại, tất cả mọi người đều vội vàng né tránh ánh mắt, không dám đối diện với hắn.
Tần Kha tạm thời không có động thái gì tiếp theo, mà đi đến trước mặt Lương Minh đang liều mạng squat sâu.
Nhìn thấy Tần Kha đi đến trước mặt mình, Lương Minh càng không dám dừng lại.
Vội vàng tăng thêm tốc độ, liều mạng vận động cơ thể lên xuống!
Cho dù là làm đến thở hồng hộc, thân thể mệt mỏi phảng phất sắp rã rời, hắn cũng không dám giảm bớt tốc độ dù chỉ một chút.
"Đứng thẳng."
Lương Minh vội vàng đứng thẳng, tư thế mười phần nghiêm chỉnh, sợ bị tên tội phạm trước mặt bắt lỗi nửa điểm.
"Ta bảo ngươi làm bao nhiêu cái?"
"Năm mươi!"
"Vậy ngươi đã làm bao nhiêu?"
(; ′⌒`) "Chắc là có mấy trăm đi."
Nội tâm Lương Minh xiết chặt, vừa rồi chỉ chú ý nhìn bộ dạng của Chương Nguyên nên hắn cũng quên mình đã làm bao nhiêu.
Đùng!
Tần Kha giáng một bàn tay lên mặt hắn: "Bảo ngươi làm 50 cái, ngươi làm nhiều như vậy làm gì! Ngươi coi lời ta như gió thoảng bên tai đúng không?"
Lương Minh ủy khuất ôm mặt, nước mắt đảo quanh trong hốc mắt, cho dù trong lòng có bao nhiêu bất phục, cũng không dám lên tiếng, sợ sẽ có kết cục giống như Chương Nguyên.
"Lão nhị, nhổ hết răng hắn cho ta!"
Lương Minh sợ hãi, thân thể mềm nhũn vội vàng quỳ xuống, ôm lấy đùi Tần Kha.
ε(┬┬﹏┬┬)3 "Đại ca ta sai rồi, cầu xin ngài tha cho ta, từ nay về sau nhìn thấy ngài, ta nhất định đi đường vòng!"
Tần Kha không nói hai lời, đá cho Lương Minh một trận túi bụi.
Vừa rồi ở văn phòng, trước khi xảy ra xung đột với Đường Kim vì chuyện thuê phòng, hắn đã xem qua tài liệu chi tiết của Lương Minh.
Gia hỏa này, không thể nói là không phải người, mà đơn giản chính là súc sinh!
Trước kia vẫn luôn là tùy tùng trung thành của An Gia An Tiểu Diệp, mấy năm nay đã theo An Tiểu Diệp làm không ít chuyện thương thiên hại lý.
Cách đây không lâu, tại khu Mặc Bình, Kinh Thành đã xảy ra một sự kiện.
Một lão nhân sống bằng nghề nhặt ve chai để phụ giúp gia đình, bị một đám người vừa uống rượu xong đánh cho toàn thân tê liệt.
Nguyên nhân là đám phú nhị đại này đang chụp ảnh ven đường, lão nhân vừa vặn xách túi đi ngang qua phía sau bọn hắn, ảnh hưởng đến việc lấy cảnh của bọn hắn.
Kẻ dẫn đầu chính là An Gia An Tiểu Diệp, người ra tay trước nhất chính là Lương Minh.
Những chuyện như vậy, hắn cùng nhóm người kia những năm này không biết đã làm qua bao nhiêu.
So với những chuyện này, còn có vô số chuyện hung ác, quá phận hơn nhiều!
Nhưng ỷ vào thế lực sau lưng, mặc kệ náo ra chuyện lớn bao nhiêu, bọn hắn đều bình yên vô sự!
Tứ đại gia tộc, cùng những thế lực gia tộc ở Kinh Thành này, quả thực đã đến mức không thể không thanh lý.
Nếu như mặc kệ bọn hắn tiếp tục phát triển, sẽ chỉ có càng nhiều người vô tội bị hãm hại!
Loại súc sinh như Lương Minh này, nếu đã gặp phải, đương nhiên phải thu thập cho thật tốt!
Lương Minh vừa cầu xin tha thứ, vừa kêu thảm thiết.
Cho đến khi bị đánh cho đầu rơi máu chảy Tần Kha mới dừng lại, giận dữ mắng: "Đời ta ghét nhất chính là loại người hèn nhát như ngươi, động một chút lại cầu xin tha thứ, nếu như ngươi có gan nói với ta hai câu cứng rắn, không chừng ta sẽ còn thả ngươi!"
"Đại ca, có cần nhổ hết răng hắn không?" Vương Chí Kiệt mang theo dao phay đi đến bên cạnh Tần Kha.
"Không vội, trước hết để hắn thả lỏng một chút, lát nữa lại trừng trị hắn!"
Tần Kha nói, ánh mắt rơi vào một nữ nhân mặc áo da.
Nữ nhân tướng mạo rất xinh đẹp, cách ăn mặc rất là thời thượng.
Nhưng bây giờ, lớp trang điểm trên mặt đã bị lem luốc, toàn thân run lẩy bẩy.
Phảng phất trong mắt nàng, Tần Kha chính là ác ma!
Tần Kha từng bước đi đến trước mặt nàng, đang muốn mở miệng nói chuyện, bên cạnh một thanh niên tóc vàng đứng ra.
Mắt lạnh nhìn Tần Kha, lấy hết dũng khí nói ra: "Ngươi dám đụng vào nàng thử xem!"
Tần Kha hiếu kỳ nhìn về phía thanh niên tóc vàng, có chút hứng thú nói: "Nha, rốt cục cũng có kẻ có khí phách giống như nam nhân!"
Thanh niên tóc vàng hít sâu một hơi, lại nói: "Đối với nữ nhân động thủ, không phải nam nhân, có bản lĩnh thì nhắm vào ta đây này!"
Nữ nhân mặc áo da ném cho Hoàng Mao một ánh mắt cảm động.
"Được, vậy thì nhắm vào ngươi, lão nhị, lão tam, giao cho các ngươi!"
(ʘᗩʘ”) Thanh niên tóc vàng ngẩn người, nhìn xem hai tên tội phạm đi đến trước mặt mình, vội vàng nhìn về phía Tần Kha.
O(TωT)o "Đại ca, không phải ngài nói ghét nhất loại người mềm yếu, có khí phách một chút ngài sẽ tha sao?"
Tần Kha gật gật đầu: "Ta coi trọng ngươi, nhưng ngươi dám nói chuyện với ta như vậy, ta muốn thả ngươi, về sau làm sao dẫn dắt thủ hạ? Động thủ!"
【 Đinh...... 】
Vương Chí Kiệt không nói nhảm, một phát túm lấy tóc thanh niên tóc vàng, trong tiếng kêu gào thê thảm kéo hắn về phía trước, một quyền đánh ngã hắn xuống đất.
Trương Lãng một cước đá vào mặt thanh niên, lực đạo to lớn, chỉ một cước liền khiến xương hàm của thanh niên vỡ nát, chỉ có thể từ trong cổ họng phát ra tiếng kêu thảm thiết như xé ruột xé gan.
Tần Kha nhìn về phía những người còn lại.
Mấy kẻ đầu sỏ đều đã bị thu thập, những người còn lại này, ngược lại là có thể không cần phải thu thập nhiều.
Dù sao chỉ dọa cũng đã gần khiến bọn hắn tè ra quần.
Nhưng, vẫn phải cho bọn hắn một chút giáo huấn, bọn hắn mới có thể nhớ lâu.
Để bọn hắn minh bạch, đừng tưởng rằng sau lưng có gia tộc chống lưng, liền có thể không coi trời, coi đất ra gì, muốn làm gì thì làm!
"Mỗi người, nhấc chân trái lên, một chân ngồi lên xuống, ta nói dừng mới có thể dừng!" Tần Kha nói xong nhìn về phía Vương Chí Kiệt còn đang thu thập Hoàng Mao: "Lão nhị, ngươi qua đây trông chừng, nếu ai làm không đúng tiêu chuẩn, ngã trái ngã phải, cũng không cần khách khí với hắn, cứ đánh cho gần chết rồi nói!"
Nói xong, Tần Kha liếc qua Hoàng Mao đã hôn mê, máu me đầy mặt.
Hắn đưa ánh mắt về phía thanh niên tóc dreadlocks, người duy nhất còn chưa bị thu thập.
Thanh niên tóc dreadlocks vẫn còn đang ra sức chống đẩy.
Cũng không biết là do sợ hãi, hay là mệt.
Mới một lát mà toàn thân đã đầm đìa mồ hôi.
Tần Kha đi đến trước người hắn, ngồi xổm xuống nhìn hắn: "Đừng dừng lại, tiếp tục làm!"
Thanh niên tóc dreadlocks sợ hãi đến mức hàm răng run lên, không dám dừng lại, hai tay thẳng tắp, tư thế chuẩn không cần chỉnh.
Cũng giống như những người khác, hắn sợ bị bắt nửa điểm sai sót!
"Đề toán thuật, năm nay voi lớn trong nhà được mùa, thu hoạch 800 cây chuối tiêu, đem 400 cây giao cho nhân viên chuyển phát nhanh là khỉ, để nó mang cho họ hàng ở phương xa, lộ trình hết bốn ngày, khỉ mỗi ngày đều phải ăn năm cây chuối tiêu để bổ sung thể lực, xin hỏi, hàng đưa đến sau, 400 cây chuối tiêu còn lại mấy cây?" Tần Kha thản nhiên nói.
Trong đầu thanh niên tóc dreadlocks nhanh chóng tính toán.
Hàng có 400 cây, khỉ mỗi ngày ăn năm cây, bốn ngày chính là 20 cây.
400 trừ 20, còn 380!
Nhưng hắn khẳng định, vấn đề tuyệt đối không đơn giản như vậy!
Tên tội phạm này, không phải là thực sự bắt hắn làm đề toán thuật, mà là muốn hắn nói ra một đáp án khiến hắn hài lòng!
Nghĩ nghĩ, hắn biết nên trả lời thế nào.
Ngẩng đầu nhìn Tần Kha: "Ngài nói còn lại mấy cây thì chính là còn lại bấy nhiêu cây!"
Dục vọng sinh tồn, không phải bình thường!
"Ta sát!" Tần Kha có chút kinh ngạc: "Đầu óc cũng nhanh nhạy đấy! Trong ngần ấy người, ngươi là kẻ duy nhất có trí thông minh coi như không tệ!"
Thanh niên tóc dreadlocks miễn cưỡng cười, cố ép bản thân nở một nụ cười rạng rỡ: "Hắc hắc!"
Hắn vì sự thông minh cơ trí của mình mà cảm thấy tự hào!
Hiển nhiên, câu trả lời này của mình, đã làm cho tên tội phạm rất hài lòng.
Sẽ không có chuyện gì nữa!
Bạn cần đăng nhập để bình luận