Ta Một Người Tốt, Các Ngươi Nói Ta Là Tai Họa?

Chương 1119: Mất mặt ném nước ngoài tới

Chương 1119: Mất mặt vứt ra nước ngoài
"Đừng nóng vội, đến phiên hắn trả tiền cho chúng ta."
Vương Chí Kiệt kéo tay Trần Hàn ra, đôi mắt thâm thúy nhìn chằm chằm lão bản nói: "Phía trên kia viết rõ ràng phòng đôi 8000 tệ, ngươi lại thu của chúng ta 10.000, cho rằng chúng ta không biết chữ sao? Ngươi phải trả lại chúng ta 4000!"
Trong hành trình đến đây, hắn đặc biệt rút ra một ít thời gian, cùng thuyền viên của Lôi Kiệt Minh học tập làm quen một chút văn tự của Lạp Tháp Quốc.
Bởi vì cái gọi là, hành tẩu giang hồ, kỹ năng nhiều không làm khó bản thân!
Huống chi, A Kiệt hắn từ trước đến nay chính là một người yêu thích học tập.
Vừa vặn, mấy chữ trên bảng số phòng kia, hắn vừa vặn có học qua!
Trần Hàn nhìn lão bản trong tay mới từ trong tay hắn rút đi hai tờ 10.000 mệnh giá tiền tệ.
Lại nhìn Vương Chí Kiệt một mặt đứng đắn hướng lão bản đòi 4000 tệ.
"Đi đại gia ngươi!" Trần Hàn không thể nhịn được nữa, làm bộ muốn một cước đạp bay Vương Chí Kiệt.
"Chờ chút, chờ chút, ta còn có một vấn đề, vấn đề cuối cùng, ta cam đoan, chỉ một cái, đồng thời vấn đề này, các ngươi còn không cho phép ta hỏi không được!"
Trần Hàn lần này nắm chặt ví tiền: "Ngươi nói trước đi, ngươi muốn hỏi điều gì!"
Vương Chí Kiệt vươn tay vuốt vuốt tóc mái ngang trán, vẻ mặt tự tin nói: "Lão bản, ngươi trước kia có hay không thấy ta trên tin tức quốc tế? Chờ chút, đừng vội trả lời, ý của ta là, ngươi cảm thấy người có sức ảnh hưởng quốc tế như ta đây, đi trên đường cái, có thể hay không rất dễ dàng bị người ta nhận ra?"
"Tốt! Không cần trả lời!" Vương Chí Kiệt giơ tay lên ngắt lời lão bản đang muốn nói: "Từ biểu tình kinh ngạc kia của ngươi ta nhìn ra, ngươi đã nhận ra ta... Ai... Người sợ nổi danh, heo sợ mập, ta không thích phô trương, liên quan tới việc ta ghé thăm quý bảo địa, xin nhờ giữ bí mật giúp ta!"
"Mất mặt ném ra đến nước ngoài."
Trương Lãng lắc đầu, lui về phía sau một bước, duy trì khoảng cách với Vương Chí Kiệt.
Hắn mơ hồ nhìn thấy, trên thân Vương Chí Kiệt, đang phát ra một đạo bạch quang tràn ngập trí tuệ.
Hắn cũng không muốn bị sóng ánh sáng này ảnh hưởng đến.
Lão bản mang vẻ mặt mờ mịt đến cực điểm.
Nhìn Tần Kha ba người, lại nhìn về phía Vương Chí Kiệt.
Hắn rất muốn biết, loại người này...
Làm thế nào thành công đến được Lạp Tháp Quốc?
Nửa đường, lẽ nào không phát sinh chút chuyện ngoài ý muốn nào sao?
Ví dụ như nói, lạc đường?
Quán trọ tổng cộng có năm tầng, Tần Kha bọn hắn thuê hai gian phòng đều ở tầng cao nhất.
Khác với khách sạn ở Hoa Hạ dùng thẻ phòng, chìa khóa phòng ở đây thật sự là một chiếc chìa khóa.
Cửa cũng là cửa gỗ nặng nề, lúc dùng chìa khóa mở ra đẩy vào, "kẽo kẹt" một tiếng khiến người ta xương cốt mềm nhũn.
Cũng may, hoàn cảnh không có bẩn thỉu kém cỏi như trong tưởng tượng, ngược lại còn tốt hơn nhiều.
Giường lớn trắng noãn, vách tường coi như sạch sẽ, trong phòng không có mùi vị khác thường, thu dọn chỉnh tề ngăn nắp.
Trừ hai chiếc giường ra, còn có một chiếc bàn gỗ nhỏ hình chữ nhật.
Vừa vào phòng, bốn người liền mệt mỏi nằm xuống giường.
Liên tục hơn mười ngày phiêu bạt trên biển, sớm đã đau lưng mỏi mệt không chịu nổi.
Khổ sở nhất phải kể đến Trương Lãng bị say sóng, nhiều lần hắn thống khổ đến hận không thể dùng một con dao kết liễu đời mình.
"Cuối cùng cũng có thể ngủ một giấc ngon lành." Trương Lãng nhìn trần nhà hơi ố vàng, mí mắt trên mí mắt dưới không ngừng va chạm.
"Không biết cái tên Xuy Ngưu Vương Lục Hữu kia đến chưa?" Tần Kha lẩm bẩm.
Từ không gian hệ thống lấy ra tiểu thiên tuyến đội lên đầu, thử nghiệm liên hệ.
Lúc ấy bọn hắn rời khỏi Chương Ngư Đảo, đích thật là quên mất Lục Hữu.
Phía sau nhớ tới, đội tiểu thiên tuyến lên đầu, ngược lại liên hệ được gia hỏa này.
Có điều tiểu thiên tuyến kết nối phạm vi một trăm dặm, mà cái tên Xuy Ngưu Vương này còn nói không ra hắn đang ở đâu.
Một hồi nói nơi xa có một tòa đảo.
Một hồi lại nói cái gì mà có một con rùa biển đực muốn quấy rối hắn.
Hỏi hắn mặt trời ở bên nào.
Hắn nói ở bên tay trái của hắn.
Ai mà biết được bên tay trái của hắn là hướng nào?
Tìm một vòng lớn, vậy mà không tìm được hắn.
Vốn định tìm được hắn rồi mới đi, ai ngờ tìm mãi đột nhiên đụng phải hai chiếc quân hạm.
Lôi Kiệt Minh vừa nhìn thấy quân hạm, lập tức cho thủ hạ thuyền viên bỏ chạy.
Thứ nhất, bọn hắn đang lái thuyền hải tặc, trên thân thuyền còn có ký hiệu hải tặc.
Thứ hai, thân phận Lôi Kiệt Minh bọn hắn đặc thù, một khi bị bắt, chỉ bằng những năm này bọn hắn ngấm ngầm vận chuyển nhiều phần tử phạm tội như vậy, bị bắt đoán chừng nửa đời sau phải ở trong tù.
Không chạy còn đỡ.
Thuyền vừa mới quay đầu, giỏi lắm, mấy chục phát pháo đã dội tới!
Lớn đến vậy, Tần Kha thật sự là lần đầu tiên gặp bão táp trên biển!
Cũng may sau khi đuổi theo một đoạn, hai chiếc quân hạm kia liền không đuổi nữa.
Thông qua tiểu thiên tuyến, Lục Hữu và bọn hắn liên hệ gặp mặt ở Tang Thản Thành, Lạp Tháp Quốc, đến lúc đó sau khi lên bờ, hắn sẽ thông qua tiểu thiên tuyến liên hệ.
"Liên lạc được chưa?" Trần Hàn hỏi.
Tần Kha lắc đầu, đưa tiểu thiên tuyến trong tay cho Vương Chí Kiệt: "A Kiệt, từ giờ trở đi, ngươi lúc ngủ cũng phải mang theo cây thiên tuyến này, đề phòng Lục Hữu sau khi lên bờ không liên lạc được với chúng ta."
"Vậy chúng ta phải ở chỗ này chờ hắn sao?" Trần Hàn lại hỏi.
"Trước chờ mấy ngày đi."
Tần Kha cảm thấy vẫn rất cần thiết phải chờ Lục Hữu.
Thứ nhất, tiểu thiên tuyến của mình không phải lấy về sao?
Thứ hai, gia hỏa này là người của Trấn Linh Cục, hắn tới Lạp Tháp Quốc khẳng định là có nhiệm vụ gì đó.
Lúc xuất phát, Nhị thúc chẳng phải đã nói sao, ở Lạp Tháp Quốc cũng có người nằm vùng của bọn họ, không chừng Lục Hữu có quan hệ với đám người này.
Trực tiếp liên hệ với Lục Hữu, chẳng phải thuận tiện hơn nhiều so với liên hệ với những người kia sao?
Thứ ba, hiện tại vừa mới tới Lạp Tháp Quốc, bọn hắn còn chưa quen thuộc tình huống bên này.
Tuy nói một số việc Lôi Kiệt Minh có kể với bọn hắn, nhưng đó chỉ là phiến diện.
Dù sao lão râu dài kia cũng không sống ở Lạp Tháp Quốc.
Hắn chỉ biết một chút chuyện nổi trên bề mặt, tình huống chân thật còn phải chính bọn hắn đi tìm hiểu.
Đợi sau khi nắm giữ đại khái tình huống của Lạp Tháp Quốc rồi mới bắt đầu hành động, như thế sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.
Tần Kha từ không gian hệ thống lấy ra mấy thùng mì ăn liền giao cho Trương Lãng, bảo hắn và Trần Hàn xuống dưới xin lão bản chút nước nóng.
Lại đem bản đồ mua từ chỗ lão bản trải ra trên bàn.
"Tang Thản Thành..."
Ngón tay di chuyển đến vị trí Tang Thản Thành.
"Cao nhất chỉ huy... Thành trưởng... Trú quân đội trưởng... 2000 trú quân..."
Thành trưởng là tổng chỉ huy cao nhất của một tòa thành thị ở Lạp Tháp Quốc, các loại chuyện quan trọng đều do thành trưởng quyết định.
Nhưng trên thực tế, quyền lợi của trú quân đội trưởng cũng không nhỏ, thành trưởng không có tư cách điều động quân đội, chỉ có trú quân đội trưởng có, hơn nữa quyền lợi lớn đến mức có thể không cần xin phép thành trưởng, liền có thể tiến hành hoạt động quân sự ngay tại chỗ.
Trú quân có nhiệm vụ chủ yếu là giữ gìn trị an ở đó.
Những thành thị Lâm Hải như Tang Thản Thành, trú quân còn cần phòng thủ bờ biển, ngăn ngừa những người từ quốc gia khác đi thuyền tới tiến vào.
Người bình thường nếu không có bất kỳ con đường nào, rất khó đột phá phòng tuyến tiến vào Lạp Tháp Quốc.
Sở dĩ Tần Kha bọn hắn có thể thuận lợi lên bờ, truy cứu nguyên nhân là do trú quân đội trưởng này nhận lợi ích từ Lôi Kiệt Minh, hơn nữa còn không ít.
Cho nên mới cố ý mở ra một đường.
Bạn cần đăng nhập để bình luận