Ta Một Người Tốt, Các Ngươi Nói Ta Là Tai Họa?

Chương 432: Đến từ chó săn tự giới thiệu

Chương 432: Màn tự giới thiệu của c·h·ó săn
Tần Kha nhìn về phía Lý Minh.
Lý Minh gật đầu.
Tần Kha sa sầm mặt...
(#`n´) Con bà nó!
Ngươi hiểu ý ta là gì mà đã gật đầu?
Thấy Cổ Trần đến, Tần Kha ít nhiều có chút hoảng hốt.
Dù sao Khương Thừa mới bị bọn hắn bắt đi!
Giờ ông ngoại của Khương Thừa là Cổ Trần đến, không phải là bị p·h·át hiện rồi chứ?
P·h·át hiện Khương Thừa không thấy thì không sao.
Chỉ hy vọng còn chưa biết là bọn hắn ra tay!
Nếu không, kế hoạch còn chưa kịp thực hiện đã phải kết thúc giữa chừng.
"Cổ lão!"
Trương Hồng vô cùng kh·á·ch khí đứng dậy, có chút không ngờ Cổ Trần lại đến, vội vàng đi về phía cửa phòng b·ệ·n·h.
So với Khương Chính Quốc, người nhà Cổ Trần tuy lớn tuổi, nhưng vẫn tráng kiện, càng già càng dẻo dai.
Cổ Trần đến một mình.
Chắp hai tay sau lưng đi vào phòng b·ệ·n·h.
Trương Hồng niềm nở, có chút thụ sủng nhược kinh: "Cổ lão, sao ngài lại tới đây? Trận đấu ở sân t·h·i đấu kết thúc rồi ạ?"
"Còn chưa kết thúc." Cổ Trần nghiêm mặt, nghiêm túc t·h·ậ·n trọng: "Thầy Trương, có chuyện ta muốn hỏi thầy!"
Trương Hồng gật đầu, biểu hiện sự tôn trọng của vãn bối đối với trưởng bối: "Ngài cứ hỏi!"
Cổ Trần liếc nhìn Tần Kha mấy người, hỏi: "Thầy có biết Khương Thừa đi đâu không?"
∑(´△`)? !"A?" Trương Hồng nhất thời có chút chưa kịp phản ứng, không hiểu ra sao: "Khương Thừa đi đâu rồi?"
Cổ Trần ánh mắt sắc bén, quan s·á·t biểu lộ và ánh mắt của Trương Hồng, tựa như muốn xem Trương Hồng thật sự không biết hay giả vờ không biết.
Vài giây sau, ông không tìm thấy đáp án mình muốn trong mắt Trương Hồng.
Ông lạnh giọng nói: "Một giờ trước, Khương Thừa so tài kết thúc với Tần Kha của trường các cậu, cậu ta bị hai nhân viên y tế đưa lên cáng cứu thương rời đi, ra khỏi sân t·h·i đấu, sau đó liền mất tăm!"
"A, mất tăm rồi?" Trương Hồng có vẻ hơi kinh ngạc, tiếp đó biến sắc: "Không đúng, Cổ lão, ngài nói vậy là có ý gì? Không lẽ ngài nghi ngờ ta giở trò quỷ?"
Cổ Trần nhìn sang Tần Kha, giọng lạnh lẽo: "Ta không nói là thầy giở trò, ta chỉ muốn hỏi thầy có biết Khương Thừa đi đâu không?"
Trương Hồng lập tức nói: "Không phải, ngài không lẽ cho rằng Khương Thừa m·ất t·ích có liên quan đến ta?"
"Ta chỉ là không ngờ ở Vân Ảnh thành này lại có người dám đ·ộ·n·g· ·t·h·ủ với cháu ngoại Khương Thừa của ta!" Cổ Trần tiếp tục nói: "Thầy Trương, hiện tại cháu ngoại Khương Thừa của ta m·ất t·ích, có thể x·á·c định là bị bắt cóc! Ta cũng không quanh co, chúng ta vào thẳng vấn đề đi!"
Trương Hồng gật đầu: "Được, ngài nói! Ta nghe!"
Cổ Trần nói: "Chuyện giữa cháu ngoại Khương Thừa của ta và mấy học sinh này của thầy trong khoảng thời gian này, ta đều biết! Bao gồm cả chuyện của quản gia Uông Vũ nhà họ Khương, ta cũng biết! Sở dĩ ta vẫn chưa nhúng tay là vì gia gia Khương Chính Quốc của cậu ta nói với ta, chuyện này ông ấy sẽ giải quyết!"
"Ta rất thương Khương Thừa, ta không hy vọng nó xảy ra chuyện gì! Nếu chuyện nó bị bắt cóc có liên quan đến các người..." Cổ Trần nói rồi nhìn về phía Tần Kha: "Hoặc là nói có liên quan đến các cậu, vậy ta hy vọng nửa giờ sau có thể gặp lại nó, chỉ cần nó trở về, chuyện này có thể bỏ qua! Ngược lại, nếu nó xảy ra chuyện gì, ta nhất định sẽ không bỏ qua cho những kẻ làm tổn thương nó!"
Trương Hồng gật đầu: "Được, ta hiểu ý ngài, nhưng ta thật sự không biết cậu ta ở đâu."
Cổ Trần không để ý đến Trương Hồng, mà tập trung vào Tần Kha: "Nói thật đi, chuyện này có phải liên quan đến các cậu không!?"
Giọng chất vấn, tràn ngập áp bách!
◔̮◔✧ "Ây... Không có!"
Tần Kha trả lời, ngắn gọn rõ ràng.
Cổ Trần tiến lên một bước, trầm giọng hỏi: "Cậu x·á·c định không có?"
Tần Kha không kiêu ngạo không tự ti: "Vị lão gia gia này, có lẽ ngài chưa hiểu rõ về ta! Như này, ta giới thiệu sơ qua về bản thân, ta tên Tần Kha, Tần trong Tần Kha, Kha trong Tần Kha! Đến từ Vân Thành, là người Vân Thành chính gốc, ba tuổi ta học lớp mầm, lúc đó có mấy đứa nhóc thấy ta gầy nên hùa vào h·iếp ta! Ban đầu ta nhịn chúng, nhịn mãi, cuối cùng không nhịn được nữa, ta cầm bình sữa lên quyết chiến với chúng, từ đó về sau, ta thành đại ca của lớp..."
【 đinh, đến từ Cổ Trần tâm tình tiêu cực +789! 】
"Năm tuổi ta lên lớp chồi, ta đã dám dẫn người trong lớp đi cướp kem ly, sáu tuổi, ta cùng cha bắt trộm sau lưng ông ấy! Tám tuổi, ta đã dám đánh nhau với chó dữ, sau đó mẹ của con chó đó đến..."
【 đinh, đến từ Cổ Trần tâm tình tiêu cực +899! 】
(*`д´*) "Đủ rồi, im miệng!"
Trương Hồng lập tức ngắt lời Tần Kha.
Đây có phải là tự giới thiệu không?
Người ta tự giới thiệu đều nói mình tên gì, là người ở đâu, năm nay bao nhiêu tuổi, học ở đâu, hoặc làm việc ở đâu!
Còn cậu thì hay rồi!
Đây là định kể hết những chuyện đã trải qua nửa đời trước?
Đến cả chuyện đánh nhau với c·h·ó mà cậu cũng lôi ra nói được?
Tần Kha nhún vai: (` he´) "Ta còn chưa nói xong..."
Trương Hồng im lặng nói: (` 皿 ´) "Đợi cậu nói xong thì trời tối rồi!"
"Để ta nói đi." Vương Chí Kiệt cất điện thoại, đứng lên nhìn về phía Cổ Trần: "Chúng ta thật sự không biết Khương Thừa ở đâu... Đúng rồi, vị lão gia gia này, có lẽ ngài còn chưa hiểu rõ về ta, ta xin phép tự giới thiệu một chút!"
Trương Hồng có dự cảm không tốt...
"Ta là Vương Chí Kiệt, giống như Tần Kha, cũng là người Vân Thành, ba tuổi ta học lớp mầm, lúc đó thấy trong lớp có một thằng nhóc rất gầy, nhìn qua dễ h·iếp, ta liền cùng mấy đứa khác hùa vào cướp đồ ăn vặt của nó, kết quả bị nó cầm bình sữa choảng cho một trận..."
Lý Minh đứng phía sau khẽ lắc đầu.
Nhân tài a!
Đúng là thần tiên đến cũng phải phát điên vì hai người này!
Cổ Trần mặt đầy "Ngọa Tào"!
Xem ra, tuy mới nói chuyện không lâu, nhưng ông đã sắp bị Tần Kha và Vương Chí Kiệt b·ứ·c đến phát điên!
Lúc này trong lòng ông chỉ có một nỗi nghi hoặc.
Hai đứa nhóc này có phải bị b·ệ·n·h nặng không?
Sắc mặt Trương Hồng càng ngày càng khó coi: (` 皿 ´) "Cậu cũng ngậm miệng lại!"
Vương Chí Kiệt nhún vai: 。◔‸◔。 "Ta còn chưa nói xong..."
Trương Hồng vỗ trán!
Nghiệp chướng!
Trương Hồng không còn nghi ngờ nhìn về phía Cổ Trần, trong ánh mắt không còn vẻ khiêm tốn với trưởng bối như trước.
"Cổ lão, chuyện của cháu ngoại ngài, Khương Thừa, thật sự không liên quan đến chúng ta, ngài không tin có thể tùy ý điều tra!"
Cổ Trần ánh mắt lạnh băng, liếc nhìn đám người trong phòng b·ệ·n·h, không nói một câu, chắp hai tay sau lưng rời đi.
Cổ Trần vừa đi, Trương Hồng liền nhìn về phía Tần Kha: "Nói, chuyện này có phải liên quan đến các cậu không?"
╭(°A°`)╮ "Ta dựa! Trương chủ nhiệm, thầy đừng đổ oan cho ta!" Tần Kha mặt đầy vẻ oan uổng: "Hôm nay từ lúc mở mắt đến giờ, ta vẫn ở dưới mí mắt thầy, làm gì có thời gian đi bắt Khương Thừa! Với lại, ta bắt cậu ta làm gì? Ta mà muốn đối phó cậu ta thì trực tiếp đ·á·n·h cho cậu ta một trận thừa sống thiếu c·hết trên võ đài là được? Hình như ta đã đ·á·n·h cậu ta thừa sống thiếu c·hết rồi... Hắc..."
Trương Hồng lại nhìn về phía Vương Chí Kiệt và những người khác.
Vương Chí Kiệt liền nói ngay: "Hôm nay ta cũng ở dưới mí mắt thầy còn gì? Với lại, ta, Vương Chí Kiệt, có gan bắt cậu ta, nhưng ta bắt cậu ta làm gì? Loại người như cậu ta, ta muốn xử lý, chỉ cần động ngón tay là được, việc gì phải phí thời gian đi bắt cậu ta?"
Nghe xong lời hai người nói, Trương Hồng cảm thấy có lý, trong lòng bớt lo lắng: "Được, chỉ cần không liên quan đến các cậu là tốt rồi!"
Bốn người trong tổ lần lượt nhìn nhau.
Bạn cần đăng nhập để bình luận